Ý nghĩ của Tô Mạt mới không có cứng nhắc như vậy a.
Thời đại này, lý tưởng của nữ nhân chính là gả cho một nam nhân biết nóng biết lạnh, cho dù là như nhị tiểu thư bất quá mới chỉ là nữ hài tử mười tuổi, cũng đã bắt đầu vì chính mình vạch kế hoạch, nịnh bợ đại phu nhân, tương lai gả sẽ được gả đi nở mày nở mặt.
Nàng cũng không phải là cái loại chỉ biết trông cậy vào người khác, nếu ngày nào đó hắn chán ghét nàng, chẳng lẽ nàng còn muốn mặt dày mày dạn đeo bám hắn sao?
Nàng lắc đầu kiên định nói:“Ta muốn tự mình học.”
Tựa như học y thuật, nàng không cần rất lợi hại, nhưng vì tự bảo vệ mình, võ công cũng cần học.
Hơn nữa võ công có thể rèn luyện sức khỏe, nàng mới bảy tuổi, lứa tuổi vừa vặn luyện tập.
Tĩnh ác ma thấy nàng kiên trì, cũng cười nói:“Ta dạy nàng trước nội công tâm pháp đã.”
Tô Mạt vừa nghe lập tức rất hứng thú đứng lên, ngoan ngoãn khoanh chân ngồi xếp.
Xem nàng đang phối hợp như vậy, hai mắt sáng lấp lánh nhìn hắn sùng bái, Tĩnh ác ma trong lòng thực thoải mái, tiểu nha đầu này xem ra cưỡng ép nàng sẽ không được, chỉ có thể dụ dỗ nàng, chinh phục nàng, làm cho nàng cam tâm tình nguyện vì hắn mà lớn lên.
Hắn trước đem khẩu quyết giao cho Tô Mạt, sau đó dạy cho nàng cách vận công, đi vài huyệt vị, vận khí vài vòng, rất tường tận chỉ dẫn.
Tô Mạt thực thông minh, dựa theo khẩu quyết Tĩnh ác ma truyền dạy chậm rãi thử vận dụng, một lần đã thành công, sau đó nhắm mắt ngồi thiền.
Nội lực chính là dựa vào từng chút từng chút một tích lũy, gấp gáp không thành, lúc ban đầu nhất cũng không thể dựa vào ngoại lực, nếu không kinh mạch thân thể bất tuân phục, sẽ làm vỡ nứt kinh mạch.
Cho nên cho dù là có thể gia tăng nội lực bằng dược vật, cũng cần bản thân mình có một nội lực cơ bản mới có thể dùng.
Hơn nữa Tĩnh cũng không có ý định khiến nàng lập tức quá lợi hại, võ công là phải xem thiên phú của từng người.
Vừa mở mắt, đã qua hai canh giờ, Tô Mạt nhìn vào đôi mắt trong veo đa tình, mênh mông như nước của Tĩnh, quả thực rất hút hồn.
Linh hồn nàng đã lớn, nhưng không thể phủ nhận, hắn thật sự rất đẹp.
Nàng ho khan một tiếng, lúc này Hồng Nhi đến gõ cửa,“Tĩnh thiếu gia, ăn cơm thôi, Mạt Mạt ăn cơm.”
Tô Mạt vội lăn lông lốc tuột xuống giường, bay nhanh ra cửa, lôi kéo tay Hồng Nhi:“Chúng ta không ăn. Tĩnh thiếu gia nói muốn mang chúng ta đi chơi, đến Trình Châu chưa?”
Trải qua mới vừa rồi thổ lộ tình cảm cùng truyền công, Tô Mạt bắt đầu theo bản năng trước mặt người khác cho Tĩnh sự tôn trọng tương xứng, không thể lại gọi thẳng danh tính, hoặc là gọi hắn Tĩnh ác ma.
“Tĩnh thiếu gia”...... Nàng mân mê khóe miệng, không tệ a.