Nắng chiều chậm rãi chiếu xuống, nàng đón lấy ánh mặt trời, tiểu nha đầu ngày xưa nay đã trưởng thành, xinh đẹp khiến người ta phải ngạc nhiên, hình như đã lâu hắn không nhìn nàng thật kỹ.
Hôm nay nhìn lại, có một chút xúc động muốn rơi lệ.
“Mạt Nhi ….” Hắn nói không nên lời.
Tô Mạt khẽ mỉm cười, dung nhan tuyệt sắc lóe lên vẻ tinh nghịch, “Ngũ ca, ta muốn nhờ huynh giúp một chuyện nha.”
Hoàng Phủ Giác gật đầu, “Ngươi nói đi.”
Tô Mạt lôi kéo tay hắn, Hoàng Phủ Giác cả người chấn động, Tô Mạt không thèm để ý, lôi kéo hắn đến cửa bên, “Không thể để cho họ nghe được.”
Mặc dù muốn bo bo giữ mình, không thể có dính dáng đến Tô gia hay bất kỳ nhà nào, nhưng hắn vẫn không nhịn được. Trước đây, trong lòng hắn quan trọng nhất là quyền thế, nhưng dần dần, hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cần thấy nàng không vui, hắn nguyện đánh đổi tất cả để đổi lấy một tiếng cười của nàng.
Mà hắn biết, đây là một hy vọng xa vời, nàng sẽ không vì hắn mà cười thật tươi, người nàng yêu cho tới giờ không phải là hắn.
Điều này làm cho con người tuyệt vọng, nhưng điều tệ hơn là hắn không hạnh phúc, mà nàng cũng không được hạnh phúc.
Hắn không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại càng thêm khổ sở.
Hắn mong rằng, nếu như hắn không được hạnh phúc, ít nhất nàng cũng được hạnh phúc, nghĩ đến nàng ở trong mộng sẽ cười thật tươi với hắn, như vậy hắn còn gì mà hối tiếc?
Hắn đi theo nàng tới góc, Tô Mạt liền nói với hắn mấy câu.
Hoàng Phủ Giác gật đầu nói: “Hảo, ta nhất định sẽ làm được.”
Tô Mạt cười cười, khoát tay áo một cái, “Ngũ ca, huynh bận rộn thì cứ đi đi, ta rất tốt, các ngươi không cần lo cho ta.”
Mấy ngày sau, Tô Mạt chính thức được phong làm Chiêu Nghi, vào cung phụng giá, cả triều đều ngạc nhiên, không hẹn mà cùng để ý đến Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô gia.
Đáng tiếc, Tô gia vẫn như cũ đóng chặt cửa, mà Hoàng Phủ Cẩn lại giống như không liên quan đến mình, không có động tĩnh gì, ngược lại Hoàng Phủ Giới lại nhảy dựng lên, một cước đạp ghế, nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài.