Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1447: Chim bay cao chết, cung tốt vất bỏ 03




Nay nhờ sự cố gắng của ông, Tống gia đã bị ép lộ nguyên hình, bị Hoàng đế bắt lại, không còn là mối nguy hiểm của triều đình nữa, như vậy ông - Tô Nhân Vũ này không còn tác dụng gì nữa.

Ông dập đầu trên đất, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh Doanh Nhi tươi cười ngọt ngào, hôm nay nụ cười kia mang theo một chút miễn cưỡng cùng bi thương, thậm chí là châm chọc, ông ngày đó tuổi còn rất trẻ, rất si tình, quá mức đơn thuần, cái gì cũng không biết.

Mỗi lần nói đến chuyện Hoàng đế coi trọng ông, ơn tri ngộ, ông đều không kiềm chế được, mà nàng cũng không nói nhiều, chỉ hy vọng ông sau khi chiến thắng có thể cùng nàng bỏ xuống bộ giáp, trở về quê, vĩnh hằng thiên luân.

Cho nên ông mới có ý định cư tại Trữ Châu, không muốn đến kinh thành làm quan.

Doanh Nhi, Doanh Nhi ………….

Ngực Tô Nhân Vũ đâu xót, cổ họng trào lên vị ngai ngái, ông cố nén xuống, ngẩng đầu nhìn Hoàng đế: “Bệ Hạ, thần có một nghi ngờ, mong Bệ Hạ chỉ giáo, thần chết không oán.”

Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống: “Nói.”

Tô Nhân Vũ muốn nói, lệ nóng lại dâng, cổ họng đau rát: “Tội thần chỉ muốn biết, Doanh Nhi vì sao lại chết.”

Doanh Nhi dù không biết võ công, nhưng nàng rất thông minh, lại vô cùng lương thiện, có thể nghĩ ra cách khuyên lão phu nhân không bắt ông vào kinh làm quan, làm sao có thể bị Vương Minh Lan ngu xuẩn kia tính kế.

Tô Nhân Vũ cảm thấy hai mắt trầm xuống, lòng đau như cắt.

Hoàng đế chậm rãi mở miệng, giọng nói bình tĩnh không chút gợn sóng, lạnh lùng như băng: “Rốt cuộc ngươi cũng phát hiện. Loại nữ nhân không an phận như cô ta, hồng nhan họa thủy, trẫm không muốn vì cô ta mà mất đi nhân tài.”

Cô ta đã mấy lần khuyên Tô Nhân Vũ tự nắm giữ binh lính, như vậy không đáng chết sao?

Tô Nhân Vũ bi thương ngửa mặt lên trên trời: “Ta đây là nhân tài, nay không có tác dụng gì, rất tốt, rất tốt, có thể quang minh chính đại buông tay ……… Ha ha …………”

Ông đứng dậy, lùi lại mấy bước, cười mãi không ngừng, đám thị vệ ở bên ngoài không ai dám có bất kì hành động nào.

Nhạc Thiếu Sâm đứng thẳng, sắc mặt lạnh lùng, không nhìn ra một tia khác lạ.

Hoàng đế nhìn bóng lưng Tô Nhân Vũ, nhìn ông đi ra ngoài, sau đó nhìn ông ngã quỵ.

Lúc này hắn mới phát hiện chính mình lệ rơi đầy mặt, không thể làm chủ, ngực từng đợt đau nhức đánh úp lại, không khỏi phun ra ngụm máu đỏ.

Tiền cô cô kinh hãi, vội vàng đỡ hắn lên, điểm huyệt cầm máu, đút cho hắn hai viên đan dược.

BÌnh phục lại một chút, giọng nói Hoàng đế yếu ớt: “Không được nói cho bất kì ai biết.”

Tiền cô cô cố nén, gật đầu.

Hoàng đế nói: “Trẫm phải một lưới bắt hết, không thể……. Không thể để cho chúng có cơ hội. Trước khi trẫm đi, tất cả phải xử lý thỏa đáng tất cả, mới, mới không để lại tai họa gì.”