Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1445: Chim bay cao chết, cung tốt vất bỏ 01




Tống Hoài An ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, giờ khắc này ánh mắt Hoàng đế sâu thẳm, đâu phải ánh mắt của người có bệnh.

Vậy những lời đồn đại như đại nạn của Hoàng đế đã tới, không thể để ý tới chính sự, bệnh tình nguy kịch là từ đâu mà có?

Hắn đã mấy lần tự mình vào cung hỏi thăm, đều cảm thấy Hoàng đế sắp ….. Hắn không khỏi giật mình, thì ra Hoàng đế đã để sẵn cái bẫy, chờ hắn nhảy vào.

Hắn thu được một số thông tin, Hoàng đế muốn lập Nhị Hoàng tử lên làm Thái tử, hơn nữa còn tùy ý giáng chức những quan viên đắc lực của Thái tử, nhưng lại đề bạt những người thuộc phe Hoàng Phủ Quyết, cho nên hắn mới do dự làm hay không làm, nếu như đã làm thì phải làm cho xong, đề nghị Thái tử sớm cử hành hôn lễ, sau đó thừa dịp đám cưới giết Tề Vương, giam lỏng Hoàng đế, đưa Thái tử lên ngôi ……

Tại sao mọi chuyện lại như thế này?

Hắn nghiêng đầu nhìn Tô Nhân Vũ và Tả Minh Thụy, hai người vẫn chưa hết bàng hoàng sau khi xảy ra biến cố như vậy.

Có vẻ như Hoàng đế rất mệt mỏi, trên gương mặt hiện lên nồng đậm nét bi thương mà không phải là sự tức giận khi bị phản bội, Hoàng đế chậm rãi đi vào đại điện, ngồi im.

Tiền cô cô vẫn như cũ đứng cạnh phục vụ.

Một lúc sau, phó tướng Nhạc Vô Sâm tiến lên trước phụng mệnh, đám người Thái tử bị giam lại, những tên tham dự làm phản đều bị truy lùng, trong lúc đó đã chết mấy vị đại nhân cùng tiểu thư, nhưng hầu hết đều bình yên, chỉ là bị kinh sợ quá lớn.

Tả thượng thư chợt quỳ xuống: “Bệ Hạ, thần có tội, thần thế nhưng không có phát hiện, còn …..”

Hắn là có khổ nhưng không nói được, hắn sao biết được Thái tử sẽ làm phản chứ? Thái tử làm như vậy không phải là sẽ liên lụy đến con gái của ông sao?

Vừa mới gả đi, đã bị liên lụy.

Hoàng đế khoát tay, vẻ mặt ôn hòa nói: “Tả ái khanh không cần phải lo lắng, tự nhiên trẫm sẽ nhìn rõ mọi chuyện, việc này trẫm đã sớm có chuẩn bị, Tống phủ đã có âm mưu gây rối từ lâu, lần này muốn Thái tử thành hôn sớm, trẫm đã có nghi ngờ. Việc này không chỉ ái khanh không biết, chỉ sợ Thái tử cũng không biết, cũng chỉ là lơ mờ hồ đồ bị tên Tống Hoài An này lợi dụng.”

Tả Minh Thụy cảm động đến rơi nước mắt.

Lúc này bên ngoài truyền lời lên, các vị đại nhân đang quỳ gối bên ngoài, thỉnh cầu kiến.

Hoàng đế cho Tả thượng thư lui đi, sau đó cho người áp giải đám người Tống Hoài An vào đại lao hình bộ trước, lưu lại Tô Nhân Vũ, đám người Nhạc Thiếu Sâm để nói chuyện.

“Tô quốc công, ngươi có biết tội của mình không?” Hoàng đế liệc nhìn về phía Tô Nhân Vũ đang đứng ở dưới, cả người ông đều dính máu, nhưng không có vẻ gì là bối rối, vẫn trầm ổn như trước.

Nhạc Thiếu Sâm giật mình, vội vàng lui ra ngoài, đứng ở ngoài điện.

Trong điện chỉ còn lại Hoàng đế và đám người Tiền cô cô ở lại hầu hạ.

Tô Nhân Vũ khó hiểu, quỳ xuống nói: “Thỉnh Bệ Hạ chỉ điểm.”