Hồ đại phu đang nhâm nhi bên ly trà, ngồi trên ghế bên cạnh là một thiếu niên tuấn mỹ vô song, thần thái biếng nhác. Thiếu niên với cái trán cao trơn bóng, đôi mắt sâu thẳm, cặp lông mi cong dài cao vút so với nữ hài tử còn xinh đẹp hơn. Khí chất cao quý lạnh nhạt, giống như một vị tiên mắc đọa dưới trần gian cao cao tại thượng. Nhưng ánh mắt nhìn Tô Mạt lại cực kì dịu dàng, lúc hắn mỉm cười với nàng lại quyến rũ mê hoặc lòng người, hào hoa phong nhã.
Hắn luôn bất động nhưng lúc đùa giỡn Tô Mạt thì tà mị vô cùng...... Tô Mạt không làm cách nào trừng trị được hắn đành phải bĩu môi không thèm để ý đến hắn.
Hắn nháy mắt với Tô Mạt một cái, trêu nàng nói:“Tiểu nha đầu, sau này ngươi có chắp cánh cũng không thể bay được, chỉ có thể ngoan ngoãn làm tiểu nương tử của ta thôi.”
Tô Mạt vẻ mặt đau khổ, oán hận nói:“Ai muốn làm tiểu nương tử của ngươi.”
Nhớ tới chuyện đó nàng liền tức giận, hận không thể đập nát khuôn mặt tuấn tú kia.
Hồ đại phu cười tủm tỉm không nói gì, Hồ phu nhân ngồi ở một bên may vá quần áo cho bọn họ, nàng cười vô cùng ôn nhu:“Các ngươi không được khi dễ Mạt Mạt.”
Tĩnh thiếu giương cặp lông mày xinh đẹp lên:“ Tiểu Mạt Lị*(bông hoa nhài nhỏ), muốn uống trà hoa nhài không? Thơm lắm đó.”
Tô Mạt bĩu miệng, trừng mắt liếc Hồ Tú Hồng một cái:“ Không thèm chơi cùng ngươi nữa…ngươi giỏi lắm!”
Mọi người cười ha hả.
Tô Mạt lách mình vào phòng, nàng cùng Hồ phu nhân, Hồng Nhi ở chung một phòng, lúc nàng định đóng cửa, Tĩnh ác ma một cước chắn ở cửa, nàng không sao đóng cửa được.
Hắn đạp cửa ra, lập tức bế nàng trên tay, sau đó quay người lại đá cửa, ôm nàng lăn trên giường:“Tiểu nương tử, nàng tức giận rồi.”
Tô Mạt cau mày, ý không vui:“Ta mới bảy tuổi nha, ngươi có thể hay không đừng đói bụng ăn quàng chứ.”
Tĩnh ác ma cười sang sảng, ôm nàng nằm nghiêng ở trên giường:“Ta đã làm cái gì? Bất quá là nhìn nàng tâm tình không tốt nên lại đây dỗ dành nàng thôi. Nào, ngủ một giấc đi, qua mấy ngày nữa đến Trình Châu ta sẽ dẫn nàng thăm thú khắp nơi.”
Tô Mạt bĩu môi không thèm để ý đến hắn, hắn tuy mới mười bốn tuổi nhưng lại giống một đại nam nhân.
Nàng mới bảy tuổi đầu, dậy thì lại chậm.
Con ngươi của hắn thâm trầm lại, cúi đầu xuống uy hiếp nói:“Nếu nàng lại giãy dụa, ta liền hôn nàng.”
Nàng thật sự rất đáng yêu, có đôi khi khôn khéo cơ trí, có lúc lại đãng trí, quả thực rất giống như búp bê sứ, mũm mĩm trắng mịn, làm cho hắn cơ hồ nhịn không được muốn nuốt sạch nàng.
Thời đại này là thế giới của nam nhân, mười ba bốn tuổi đã trưởng thành, có người bắt đầu nạp thê tử, cho dù không nạp thê tử, ít nhất cũng có nha đầu thông phòng.
- ---&&&----
Lời thuyết minh: Tĩnh thiếu gia, Tiểu Mạt Lị mới bảy tám tuổi nha, có cần sắc như vậy không hả.
Tĩnh thiếu gia:< cặp mắt lạnh lẽo liếc qua, nhiệt độ không khí đột nhiên thấp xuống>Ngươi chán sống hả?