Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1407: Kế đánh tráo 01




Tô Việt nói: “Nàng là nữ nhi của gia đình nghèo nhất huyện Hoài Âm. Vào một năm khi Vương cậu làm vận chuyển đường sông, bọn họ vì muốn triều đình cấp ngân lượng cứu tế thiên tai nên đào hổng đê điều vốn đang chắc chắn, khiến một phần ba thôn bị ngập. Nhà của Hoa cô nương ở ngay trong đó. Trong nhà chỉ còn lại mình nàng, bởi vì ngày thường sạch sẽ gọn gàng, sau khi trưởng thành thì bị người môi giới đưa đi, tổng cộng mười bảy nha đầu đều bị đưa đến cho Vương Minh Chí.”

Càng nói càng tức, về sau hắn cũng không gọi Vương Minh Chí là cậu nữa.

Tô Mạt xiết chặt lá thư trong tay, nói: “Hoa cô nương vẫn nhớ rõ mối hận của hương thân phụ lão, một bên làm nha hoàn ở Vương gia, một bên tìm kiếm cơ hội báo thù, thật sự khiến người khác khâm phục.”

Nếu là chính nàng, nàng cũng không biết có thể làm được hay không. Nàng thổn thức không thôi: “Nhị ca, huynh yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cứu nàng.”

Tô Việt cùng nàng thương lượng phương pháp. Tô Mạt nghĩ nghĩ, Vương gia tất nhiên sẽ chông trừng nàng cẩn thận hơn, nếu là cứng rắn trộm người đi chỉ sợ bất thành, xem ra phải tìm biện pháp.

Nàng lại hỏi Tô Việt truyền tin với Hoa Ngọc La như nào. Tô Việt nói mỗi lần đều đặt tín vật ở vị trí cố định, hắn sẽ phái Mặc Tùng đi lây. Mà Hoa Ngọc La là đặt ở vị trí nào đó trong phủ, sau đó sẽ có người giúp nàng đưa đi.

Lần này nếu không phải Hoa Ngọc La ở lại thư phòng tìm mấy phong thư trì hoãn thời gian thì cũng sẽ không bị bắt.[]

Tô Mạt trước phân phó A Lí tìm hiểu về chuyện Hoa Ngọc La ở Vương phủ một cách rành mạch. Cần phải tiếp xúc với nhiều nữ nhân, nhất là nhóm sủng thiếp của Vương Minh Chí. Không cần tiếc bạc đi hối lộ các nàng, cần phải lấy được tin tức đáng tin cậy nhất.

Mấy ngày sau, Vương Minh Chí từ nha môn trở về liền kêu tâm phúc đến hỏi. Hắn ta nói nha đầu Hoa Ngọc La kia cái gì cũng không chịu nói, nay lại đói đến bệnh, sợ là mấy ngày nữa sẽ chết.

Vương Minh Chí âm u phân phó: “Ăn cây táo, rào cây sung. Nhất định phải biết nàng ta thông đồng với ai, phong thư kia rốt cuộc dấu ở nơi nào, thừa dịp nàng ta còn chưa đưa cho người khác nhất định phải tìm cho ra.”

Tên tâm phúc đáp ứng rồi đi làm.

Vương Minh Chí đi đến phòng của trưởng công chúa. Trưởng công chúa thoạt nhìn thấy sắc mặt hắn không tốt cũng không nói được lời nào hay: “Lão gia, ta nghe nói ngài giam giữ một nha đầu, vậy ngài cho ta đi, ta bán nàng đi đổi lấy mấy lượng bạc dùng.”

Vương Minh Chí sững sờ, mí mắt mãnh liệt nháy: “Chúng ta còn thiếu bạc sao? Người nào muốn mua nàng ta?”