Hoàng Phủ Cẩn cúi người, nhẹ nhàng ôm nàng: “ Nếu ta là con của bà, muội sẽ không gặp ta. Muội chỉ biết ta là một đứa nhỏ đáng thương thôi.”
Tô Mạt nức nở gật đầu, ôm chặt hắn lẩm bẩm:“May mà chàng không phải, may mà…. Nhưng mà, muội… bọn họ thật đáng thương......”
Nàng nhớ tới Tô Mạt đã chết kia, nhớ tới Cố di nương, con bà bị Đỗ Quyên đánh chết, nhưng mà, ít nhất Đỗ Quyên không phải mẹ ruột nàng ta.
Nhưng hoàng đế thì không phải. Đó là con ruột của hắn. Nếu hắn không muốn họ làm hoàng đế, không phải có nhiều cách lắm sao? Sao phải nhất quyết giết chết họ?
Có lẽ, chỉ có cái chết mới chấm dứt mọi đe dọa về sau, vĩnh viễn lấy được lòng trung của bá quan văn võ, bí mật vĩnh viến không lộ.
Nếu để họ sống, dù sống điên điên khùng nhùng cũng không chắc có kẻ tình cờ thấy họ, từ từ điều tra tung tích, lợi dụng họ lật đổ hắn, tạo thành sóng gió kinh hoàng.
Có lẽ..
Nàng nặng nề ngủ, trong mơ, nàng thấy mình bay về hiện đại. Ở đó không có Hoàng Phủ Cẩn. Nàng thấy mẹ, thấy ba cùng ông đang chơi cờ trong phòng khách không thấy, nàng ngạc nhiên nhìn trong phòng khách. Nàng chạy tới hỏi mẹ, Hoàng Phủ Cẩn đâu? Mẹ cười nói với nàng: Không phải hắn bị hoàng đế giết rồi sao? Ai Tội nghiệp, nó chết thật thảm. Nghe vậy, ngực nàng như ai xé, đau đến không thở được. Nàng nói không được, thở không được. Ông nàng cười, nói nàng xem ti vi nhiều quá, xem tới lú lẫn luôn rồi. Đâu là thật đâu là phim còn không phân biệt được. Sau này bớt xem ti vi đi.
Nghe ông nói vậy, nàng thấy đau đến cùng cực. Nàng hét lên, hét đến xé tim, hét để giúp nàng thoát khỏi cơn khủng hoảng này.
“Mạt nhi, Mạt nhi, tỉnh tỉnh......” Tiếng nói trong trẻo nhưng gấp gáp vàng bên tai nàng, lôi nàng ra khỏi giấc mơ. Nàng mở mắt, ôm lấy người đối diện, khóc lớn: " Chàng đây rồi! Thiếp tưởng mình không còn gặp chàng được nữa. "