Hoàng quý phi chấn động, nàng quả thật hồ đồ, vậy mà ôm ấp ảo tưởng với hoàng đế, còn tưởng hắn sẽ nhớ tình cũ hay sao?
Không phải mình năm đó cũng dùng thủ đoạn giống Tống Dung Miên bây giờ để được hắn thương tiếc hay sao?
Thái tử lại nói:“Mẫu phi ngẫm lại, nay người đã là mẫu nghi thiên hạ. Người còn phải tỏ ra rộng lượng vì phụ hoàng mở rộng hậu cung. Tứ muội là người tống gia, không phải so với người khác càng tốt hơn sao? "
Hoàng quý phi chậm rãi thu liễm bi thương, mình quả thật là hồ đồ, lại cần con tới thức tỉnh. Thái tử quả nhiên trưởng thành, không còn là đứa làm bà lo lắng không yên nữa.
Bà khôi phục tư thái đoan trang, gật đầu:“Ta vốn không tính nói với con. Bất quá là mấy kẻ không tự lượng sức, chẳng qua xảy ra chuyện lớn, Hoàng Phủ Cẩn không rõ tung tích. Không biết hắn chết thật hay lẫn đâu đó sắp sẵn âm mưu nên mới rối loạn. "
Thái tử cười, vừa nghe tin hắn liền thỉnh giáo Tống Minh Dương, quả nhiên ra ý kiến hay.
Hơn nữa, trận nổ này, nổ thật tốt!
Hoàng quý phi sai Tú Nga mở kho, lấy mấy cuộn varit tốt với một ít đồ trang sức thưởng cho Tống Dung Miên, lại cho hai cung nữ ở cung mình qua hầu nàng. Tú Nga vâng lệnhđi làm.
Thái tử dẫn người đi tới Càn Thanh cung thỉnh an hoàng đế nhưng bị thị vệ cản lại.
Thị vệ đó lấy lí do hết sức chính nghĩa:“Bệ hạ có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không thể đi vào.”
Thái tử mắt lạnh quét một vòng, thấy tùy tùng Hoàng Phủ Giác đứng gần đó, không khỏi hừ lạnh, hoàng đế cho Hoàng Phủ Giác đi vào, lại không gặp thái tử là hắn.
Hắn nhếch môi, ra lệnh tùy tùng: “ Phái người đi Tề Vương phủ hỏi xem có tin gì của Tề Vương chưa? "
Người nọ lập tức đến phi ngựa đi Tề vương phủ, lại bị thị vệ ngăn lại, không cần biết hắn là người của thái tử hay là người của ai, chỉ cần không phải là người của hoàng đế đều không tiếp.