Vu hận sinh ôm Tô Mạt, ngón tay ép chặt cổ họng nàng, Tô Mạt hướng hắn nháy mắt, ý nói mình sẽ phối hợp, không phát ra tiếng động.
Nàng thậm chí còn thả chậm hô hấp, nín thở.
Vu Hận sinh nhìn nàng, không khỏi phải thừa nhận nàng so với nữ nhân bình thường khác nhau quá lớn.
Ngay từ lần đầu gặp mặt, hắn đã nghi ngờ nàng, quả nhiên sau đó chứng minh suy nghĩ của hắn là đúng.
Hắn nới lỏng ngón tay đang không chế nàng, Tô Mạt cũng không lên tiếng, ngoan ngoãn đứng gần hắn khiến hắn có cảm giác nàng với hắn là một.
Tô Mạt quay đầu nhìn xung quanh, chỗ này cũng không phải toàn bộ tối thui, hơn nữa cũng không rộng gì cho lắm.
Vu Hận Sinh đangtập trung nghe tiếng Hoàng Phủ Cẩn thì thấy vạt áo căng lên, nhìn xuống thấy Tô Mạt đang nắm vạt áo mình, chỉ chỉ chỗ sâu âm u trong sơn động, sau đó tiến sát người hắn.
Nàng gần hắn tới nỗi hắn có thể ngửi được mùi hương thản nhiên toát ra từ người nàng, một thứ hương thơm độc đáo trước giờ chưa từng có. Cỗ mùi hương này thanh thoát nhẹ nhàng len lỏi vào trong từng tế bào khiến hắn cực kì hưng phấn, hưng phấn đến mức muốn xé nàng thành nhiều mảnh nhỏ để xem có phải nàng thực sự không giống người thường hay không.
Hắn là loại người nghĩ gì làm đó, tay nâng lên tự nhiên cảm thấy một chút đau nhức truyền tới, giống như bị muỗi đốt.
Lông mày hắn cau lại, tăng lực đạo lên cổ Tô Mạt, Tô Mạt yên lặng nhìn hắn, tú mục thủy nhuận linh động, giống như bảo thạch đen bóng đặt trong thủy ngân rực rỡ.
Hắn thử vận nội lực, lại phát hiện kinh mạch bủn rủn, kinh hãi nhìn lại đã thấy người trong tay nhanh chóng lướt ra ngoài.
Tô Mạt hô to: “Hoàng Phủ Cẩn ta ở trong này!”
Kêu xong, nàng cúi người lăn tròn tránh một loạt phi tiêu nhằm vào mình bắn tới.
Tên khốn này là đao khách mà còn xài ám khí nữa. Hắn khiến nàng hận đến nghiến răng, sơ suất chút thôi là mạng nàng vĩnh biệt.
Vu Hận Sinh chậm rãi tiến gần nàng, khí thế áp đảo như tử thần đòi mạng.
- “Khinh công mèo ba chân của ngươi chỉ có thể trành né trong khoảng cách ba trăm trượng. Ngươi có biết trong này còn gì không? Độc trùng, vô số độc trùng được ta cẩn thận chăm sóc, bước hụt một bước ngươi sẽ được làm mồi cho chúng. Cương châm của ta bao phủ trong phạm vi năm trượng. Ngươi nghĩ mình thoát được sao?”
Hắn tiếp tục bước tới, tiếng nói lúc nhẹ lúc nặng: “ Dù Hoàng Phủ Cẩn có tới đây, lấy công lực của hắn, ngươi nghĩ hắn phải mất bao lâu mới phá được tảng đá dày ngoài đó?”