Nàng chỉ cảm thấy thân thể rơi xuống, gió gào thét bên tai, quần áo bay lên áp vào mặt. Trên lưng căng thẳng, lại bị người khác ôm lấy, gắt gao ôm nàng vào lòng, cơ hồ muốn hòa chung với nàng, hắn gào lên: “Đứa ngốc, nàng làm gì vậy?” Lại mang theo chút vui mừng đắc ý.
Đại tiểu thư tưởng rằng mình nhảy xuống sẽ đã chết, ai biết...... Núi nhỏ không cao lắm, võ công hắn không tầm thường, khinh công được thông qua, không đến mức sẽ chết. Nhưng đại tiểu thư nhảy xuống tuy rằng sẽ không chết nhưng nhất định trọng thương.
Bị hắn trêu đùa, đại tiểu thư nhất thời vừa thẹn vừa giận, vừa bi thương vừa thống khổ, nàng mãnh liệt giãy dụa đứng lên. Rơi xuống không trung, thái tử vừa phải bảo vệ nàng, vừa phải điều chỉnh tư thế tìm vị trí an toàn đáp xuống, bị nàng giãy dụa muốn thoát khỏi, kết quả làm hắn trượt chân, lập tức rơi xuống.
Hắn đành phải xuất hết lực, đem hai người rơi xuống sườn núi thoải, che chở nàng lăn xuống. Dốc hơi gập ghềnh lại có nhiều bụi gai… Hắn cố sức bám vào một tảng đá nhô ra, tránh cho rơi xuống con sông nhỏ phía dưới. Đại tiểu thư quần áo chật vật, đầu tóc rũ rượi, trên người dính chút cỏ, may được hắn che chở nên khuôn mặt đến trầy da cũng không có. Chính vì bị thương, nước mắt chảy ra, con người hoảng loạn, bộ dạng như chưa kịp hoàn hồn, kinh ngạc nhìn người đối diện. Thái tử đem toàn bộ cỏ trên người nàng gỡ đi, kiểm tra xem nàng có bị thương không.
Thật may là mọi thứ đều tốt, không chật vật giống như hắn, đầu vai và phía sau lưng đau rát. Một số chỗ còn đau, có lẽ là bị thương đến xương cốt. Đại tiểu thư ngửa mặt lên nhìn, quả là rất cao. Bọn họ ngã xuống không chết mà chỉ bị thương, đúng là phúc lớn mạng lớn. Nàng nghe thấy âm thanh thân thiết vang bên tai: “Nhu nhi, nàng không thể phủ nhận, nàng yêu ta.”
Đại tiểu thư cả người run lên, mạnh mẽ phục hồi tinh thần, hoảng sợ nhìn hắn, lại cắn cắn môi, oán hận nói: “Ngươi, ngươi…”
Nàng đứng dậy bước đi, thái tử đuổi theo, trên đùi tê rần, kêu lên một tiếng rồi quỳ xuống đất, đùi phải có một chỗ cháy máu. Mới rồi không để ý, giờ mới thấy đau.
Đại tiểu thư nghe hắn kêu lập tức quay người lại nhìn, thấy trên đùi hắn máu chảy ra, hoảng loạn đỡ lấy hắn, cả giận nói: “Ngươi, như vậy tốt lắm sao?”
Thái tử cười cười,“Ít nhất ta biết, trong lòng nàng chỉ có ta.”
Đại tiểu thư ngẩn ra, càng buồn bực, nhưng cũng không có cách nào, vùng hoang vu dã ngoại, trước hết nghĩ biện pháp giúp hắn cầm máu.
Đi theo Tô Mạt đã lâu, nàng cũng không phải từ cô gái được chiều chuộng như trước.
Dìu hắn đến bờ sông, nàng cầm khăn sạch rửa miệng vết thương, nhìn đến một cái lỗ thật dài hồng hổng, tuy rằng không phải đặc biệt sâu nhưng cũng dọa người. Có thể lúc ngã xuống bị đá găm vào.
Tuy rằng hận hắn lừa nàng nhưng nghĩ đến lúc ngã xuống hắn lấy thân bảo vệ mình thì nàng lại không tức giận được. Nàng xé váy lót, đem vải sạch băng bó miệng vết thương cho hắn, tạm thời cầm máu, sau đó đi tìm lá thuốc cầm máu cho hắn. Bây giờ là tháng tư, bờ sông mọc rất nhiều cỏ dại sẽ dễ dàng tìm được cỏ cầm máu. Hắn nhìn nàng dùng bàn tay trắng nõn vò cỏ dại, chất lỏng theo tay nàng rơi xuống miệng vết thương. Hắn cầm tay nàng, nàng vội tránh ra, hắn ngượng ngùng nói: “Nàng còn biết làm những việc này?”
Đại tiểu thư nói: “Ở vườn hoa nếu có người bị cắt trúng tay thì đều làm như này.”
Giúp hắn cầm máu xong, nàng nhìn xung quanh: “Hiện tại làm thế nào để trở về?”
Thái tử lại muốn nắm tay nàng, nàng cũng không đồng ý, hắn đánh phải nói: “Để ta nghĩ biện pháp.”
Hắn rốt cục cầm tay nàng: “Nàng đáp ứng ta, không gả cho Tần Nguyên Quân, chúng ta trở về đi, nếu không thì cả đời ở lại nơi này.”
Đại tiểu thư nhíu mi, ban đầu sốt ruột cùng với sợ hãi, hiện tại nàng đã bình tĩnh trở lại. Nàng thản nhiên nói: “Thái tử không thể như vậy, không thể bá đạo như vậy được.”
Thái tử nắm chặt tay nàng, không không quản có bã cỏ, thanh âm trầm lãnh nói: “Ta chính là bá đạo như vậy, cả đời này nàng không có cách nào gả cho người khác, ta không cho phép.”
Thật giống như tuyên thệ, một chữ một chữ như muốn khắc vào lòng nàng.