Diệp Tri Vân cầm cổ tay nàng, đem nội lực xâm nhập, ý bảo Hoàng Phủ Cẩn bắt đầu, ở chỗ hai nguồn nội lực va chạm, Tô Mạt cảm thấy nội lực của nàng bắt đầu dị động, tựa như có điểm sợ bọn họ, muốn trốn nhưng trốn không xong, dần dần bị vây lại và tiêu diệt, phong tỏa ở mấy huyệt kiên tỉnh.
Diệp Tri Vân cau mày thật chặt, hồi sao mới dãn ra, trong lúc đó nhất thời kinh ngạc vô cùng lại có lúc nhất thời ngưng trọng. Hắn lắc đầu nói: “Quyển sách này khẳng định không gọi là thông thuyên bí pháp.”
Diệp Tri Vân vuốt cằm: “Nghe giống như là nội công tâm pháp thâm ảo. Có là nên học mấy bộ thuộc tính tướng hợp võ công, điều động chúng nó một chút.”
Ông bảo Hoàng Phủ Cẩn thu công, kiểm tra một chút liền buông ra, cỗ âm khí kia trốn vào đan điền của Tô Mạt, giống hệt đứa nhỏ thẹn thùng nhát gan. DIệp Tri Vân cười ha hả, sau đó bắt đầu trầm ngâm suy tư, miệng lẩm bẩm: “Nha đầu này thích hợp học cái gì đây? Ngọc Nữ kiếm pháp? Không đúng, vũ trụ linh, tâm ma đại pháp? Rất tà mị, mất hồn? Rất thô lỗ. Hoa lan diệu diệu chỉ? Rất…” (Cái gì thế này =,.= Xà)
Tô Mạt xoa xoa trán, quay đầu lén nhìn Hoàng Phủ Cẩn. Hắn cười nói: “Thể chất của muội phức tạp, nghĩa phụ trong lúc nhất thời cũng không tìm thấy công pháp thích hợp.”
Hắn theo nghĩa phụ học võ công đã lâu nên biết không phải ai cũng giống ai, người đều căn cứ vào đặc điểm cũng như tính cách của từng người đẻ dạy. Nghĩa phụ hiểu rất nhiều võ công tâm pháp, chính tà đều có, rất nhiều bộ chính hắn còn không lĩnh hội nhưng lại nhớ kĩ rất sâu.
Một lát, Diệp Trì Vân vỗ liền ba chưởng: “Ta nghĩ đến bộ “thiên thủ Quan Âm, khẳng định thích hợp với nha đầu ngươi.”
Tô Mạt trừng mắt nhìn, thiên thủ Quan Âm ư? Nàng theo bản năng lắc lắc đầu. Diệp Tri Vân ra vẻ không hờn giận nhìn nàng: “Không được không thích, thiên thủ Quan Âm cần trí tuệ mới có thể học được hoàn toàn, nếu chỉ học được chút da lông thì không có tác dụng, có học cũng như không.
Nhưng chỉ cần ngươi học được tinh túy trong đó thì một tay làm thiên thủ, tiếp ám khí, phóng ám khí, đạn phong thành châm, tát thủy thành châu cũng có khả năng.”
Tô Mạt vừa nghe hai mắt liền tỏa sán: “Thật sự sao?”
Diệp Tri Vân gật đầu: “Tất nhiên, Thiên thủ Quan Âm có mười ba trọng, luyện đến mười ba trọng cơ hồ có thể độc bộ thiên hạ.”
Tô Mạt chu miệng nhìn Hoàng Phủ Cẩn một cái: “Nếu so với huyền thiên kinh thì sao?”
Ha ha, Thiên thủ Quan Âm nga.