Tô Hinh Nhi lập tức như bị giẫm phải đuôi, kêu gào:“ Ngươi nhìn lại xem, ta sẽ ghen tị ngươi? Ngươi là cái thứ gì? xách giày cho ta cũng không xứng.”
Tô Mạt lạnh lùng nói:“Đối người có điều cầu xin mới đi nịnh bợ nịnh nọt, ta đối với ngươi không điều mưu lợi, sẽ không đi làm cái chuyện hèn hạ xách giầy cho ngươi.”
Nhưng có một ngày nào đó, nàng ta cũng không nên đến cầu xin ngược nàng mới tốt a.
Hoàng Oanh đột nhiên nói:“ Tứ tiểu thư, ngươi tại sao lại nói chuyện với tam tiểu thư rất không lễ phép như vậy?”
Tô Mạt sửng sốt.
Tô Hinh Nhi vui vẻ vỗ tay cười rộ lên:“ Nhìn xem, nha hoàn của ngươi cũng biết xách giàycho ai kìa.”
Tô Mạt lập tức giận dữ, giáng cho Hoàng Oanh một cái tát:“ Ngươi tưởng xách giày cho người ta, cũng nhìn xem có cơ hội hay không đã.”
Nàng lập tức đối Hạ Vũ nói:“ Hạ Vũ, ngươi đi báo với phu nhân, đem Hoàng Oanh đuổi đi, ta là không dám dùng nàng ta.”
Ngày thường Tô Mạt đối Hạ Vũ là tốt nhất, cùng Hoàng Oanh cũng không có gần gũi bao nhiêu, Hạ Vũ không nghi ngờ gì, bước lên phía trước khuyên giải, trừng mắt nhìn Hoàng Oanh một cái:“ Còn không mau đi về trước đi.”
Tô Mạt cũng không có ý buông tha, lần này khí thế kiên quyết không tha.
Ngày thường thấy nàng hiền dịu, im lặng, mọi người đều quen, không nghĩ tới nàng sẽ như thế quật cường kiên trì, thậm chí có điểm không nói đạo lý.
Chính nàng xé tan búi tóc, nổi giận đùng đùng liền hướng viện Vương phu nhân chạy vào, mệt thở phì phì liền quỳ xuống.
Trên giường sưởi, Tô Nhân Vũ đang cùng Vương phu nhân nói chuyện, xem nàng chật vật như thế, nhất thời kinh ngạc nhìn nàng.
Tô Mạt quật cường dương khuôn mặt nhỏ nhắn nói:“ Cầu xin lão gia phu nhân làm chủ, ta không dám dùng Hoàng Oanh. Nàng ta chỉ một nha hoàn, lại dám khi dễ muốn ngồi trên đầu ta. Vẫn là đem nàng ta bán đi.”
Tô Nhân Vũ con ngươi nhíu lại:“ Sao lại thế này.”
Tô Mạt ngày thường không bao giờ tùy hứng, như vậy xem ra là bị điêu nô khi dễ bắt nạt.
Hạ Vũ vội vàng kể lại sự tình.
Chuyện dính dáng đến tam tiểu thư, cũng không dễ mở miệng.
Vương phu nhân nói:“ Chúng ta trong phủ chỉ có mua người, cũng chưa bán người bao giờ.”
Tô Mạt lại biểu hiện ra một tư thế quyết liệt, giống như nếu không bán, nàng sẽ không còn mặt mũi gặp người khác vậy.
Tô Nhân Vũ xem Tô Mạt khuôn mặt nhỏ nhắn, bàn tay ôm cũng không lấp đầy, đôi mắt lấp lánh những giọt lệ bất khuất.
Trong lòng không nén nổi dâng lên chút mùi vị chua xót, bộ dáng này như mở hé ra khuôn mặt luôn khắc sâu trong trái tim hắn.
Bộ dáng uất ức không chịu thua.