A Lí, A Thành cùng A Tùng thật sự là thị vệ Hoàng Phủ Cẩn, chỉ là ít ai biết được võ công bọn họ không tầm thường mà thôi.
Ba người đó đã bị Tô Mạt dùng ám hiệu sai đi truy lùng thích khách ở chỗ khác.
Còn Lưu Vân, Lưu Hỏa được Hoàng Phủ Cẩn gửi thư bảo đến giúp nàng một tay thì cũng bị nàng sai ra ngoài làm việc.
Tề Tú Hữu lạnh lùng nói:“Ngươi đừng giở trò quỷ với bản quan.”
Tô Mạt cười hì hì:“Tề thượng thư, ngài thật là thiên biến vạn hóa nha, ba hồi nịnh nọt, bốn hồi đe dọa. Ai, trách không được ngài có thể ngồi lên chức thượng thư này đâu.”
Chưa bao giờ Tề Tú Hữu bị một tiểu bối làm cho uất ức như vậy. Nhưng hắn lại không thể làm được gì nàng, mắng không được, phạt không xong. Nàng y như con nhím, cả người đầy gai nhọn, só rớ một cái là đổ máu như chơi.
Tô Mạt lại chỉ Phương Vũ đang chăm sóc hoa cỏ gần đó, nói:“Tề thượng thư, cái tên tiểu tử câm điếc kia lai lịch không rõ. Ngài dẫn hai chị em hắn về thẩm vấn đi.”
Tề Tú Hữu ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, có điên hắn mới tin Tô Mạt có lòng tốt vậy đâu.
“Bọn họ lai lịch gì?”
Tô Mạt liền đem chuyện phát hiện hai tỷ đệ đó một năm một mười kể rõ với hắn. Nghe xong, gã gầm lên;“Hoang đường, bọn họ ở đây gần cả năm, giờ ngươi mới báo với ta là sao??”
Nàng cười nói:“Ta cũng là vì Tề thượng ngài mà suy nghĩ nha. Nếu như ngài tìm không thấy thủ phạm cũng phải có ai đó đứng ra gánh trách nhiệm, đúng không? Dù sao hai người này không quyền không thế, cha mẹ mất hết không có ai dựa dẫm. Ngài đem bọn họ dẫn đi, vừa giải quyết vấn đề của ngài cũng giải quyết được vấn đề của ta, lợi cả đôi đường, không phải tốt hơn sao?”
Nghe nàng nói như vây, gã ngoái ngoái lỗ tai như sợ mình nghe lầm:“Ngươi mà còn sợ ai sao?”
Tô Mạt gật đầu:“Dĩ nhiên, tuy ta có tiền nhưng cũng đâu phải là người lương thiện. Tiền là để sinh tiền chứ không phải nuôi người rảnh rỗi. Hai người đó tám phần là trốn từ gia đình giàu có nào đó, nếu người ta tìm đến phá rối chuyện làm ăn của ta thì sao? Hơn nữa, nuôi họ cũng tốn không ít tiền, tuy ta cũng không nhẫn tâm nhưng nghĩ tới tiền mất đi là ta lại thấy xót. Tiền của ta nha.”
Tề Tú Hữu hừ lạnh:“Còn tưởng ngươi thiện lương gì, quả nhiên như ta đoán, chỉ giả vờ tốt bụng lừa gạt người khác.”
Tô Mạt cười gian:“Ngươi yên tâm, ta cũng không hại gì ngươi. Ngươi cũng biết, Tề vương điện hạ tuyệt đối không phải thích khách, cũng không phải là người chủ mưu sai người ám sát bệ hạ. Ngươi có làm gì cũng không thay đổi được sự thật này, chi bằng dẫn hai người đó trở về còn có cái để ăn nói còn hơn.”