Hắn vỗ tay một cái, quay qua phu xe nói:“Lưu đại thúc, đi thôi, ta lải nhải nhiều quá!”
Tề Tú Hữu bị hắn khiêu khích, tức đến thiếu điều té xuống đất, bèn sai một tiểu binh: “Mau, trở về xin văn thư tới đây.”
Hắn nhất quyết không chịu bỏ qua, tiếp tục dẫn người đi tới vườn hoa, nhưng xe của Tô Việt đi chậm quá, hắn chỉ có thể cắn răng theo sau.
Lúc Kim Kết đỡ Tô Mạt xuống xe thì Tề Tú Hữu cũng tiến lên, cười lấy lòng nói:“Tô tiểu thư, bản quan muốn dạo quanh vườn hoa tìm xem có mua được thứ gì hay không, tiểu thư sẽ không từ chối chứ?”
Dù sao vườn hoa mở ra là để giao lưu buôn bán với bên ngoài, mỗi ngày kẻ đến người đi nườm nượp, đều là đến để mua hoa. Nếu nàng từ chối, hắn sẽ nói nàng có ý đồ, mở phố hoa là để che mắt làm việc mờ ám.
Tô Mạt đầu óc xoay chuyển còn nhanh hơn hắn, lập tức nói: “Tề đại nhân xin cứ tự nhiên. Chính là nếu gặp phải những tấm biển không phận sự cấm vào xin đại nhân đừng cố tiến lên, nếu có việc gì chúng ta không chịu trách nhiệm nha.”
Tuy nàng đang rất khó chịu, rất sốt ruột nhưng lời nói vẫn hết sức thoải mái, trên mặt còn cười nghịch ngợm giống như đang nhõng nhẽo với Tề Tú Hữu, bộ dáng hờn dỗi đáng yêu.
Tề Tú Hữu hừ một tiếng, lập tức dẫn người đi vào, lấy danh nghĩ tham quan soi mói nhìn xung quanh.
Hắn đoán, nếu vườn hoa có giấu ai đó khả nghi, bọn người đó chắc chưa đi được, dù sao bên ngoài cũng đang lùng sục gắt gao, người nào bộ dạng khả nghi đều bị bắt giữ, dù có công văn chứng minh thân phận cũng không ngoại lệ.
Chính vì vậy, bọn chúng càng tìm cách mở rộng phạm vi điều tra bắt bớ, bắt càng nhiều người càng tốt, sau đó để người nhà bọn họ đem tiền đến chuộc.
Đương nhiên, những kẻ đem tiền đến chuộc đều là dân thường, còn những kẻ có thân phận là bọn hắn cố ý gây khó dễ mà thôi.
Những kẻ thực sự có vấn đề, chỉ cần hơi bị nghi ngờ là lập tức bị bắt giữ, giam cầm, thậm chí tra tấn để bọn chúng cung khai.
Tả tướng đã dặn hắn kĩ càng là phải điều tra cho được vườn hoa của Tô Mạt. Bởi vì người của Tống Ngũ theo dõi Tô Mạt phát hiện có nhiều người võ công không tầm thường lui tới vườn hoa.
Tuy rằng bọn họ không tới gần để tìm hiểu kĩ nhưng cũng có thể chắc chắn bọn người đó không phải là những thương nhân bình thường.
Tề Tú Hữu dẫn người xét đông hỏi tây, đến những người mua hoa cũng không bỏ sót.
Hắn nhìn thấy Văn chưởng quầy, trước đây từng có va chạm với Tống Ngũ, lập tức ngoài cười nhưng trong không cười đi tới: “Văn chưởng quầy, ta thấy hai tiểu nhị của ngươi sao khả nghi vậy?”