Tô Mạt cùng mọi người rời Huệ Xuân Uyển, đi đến Hoa Xuân Uyển, trên đường đại tiểu thư có vẻ không vui, Tô Mạt cũng không có biện pháp làm nàng cười.
Lúc ở Tô gia, nàng có thể cười như thường, nhưng sau lưng luôn lo lắng cho phụ thân cùng Hoàng Phủ Cẩn, đáy lòng buồn phiền tự nhiên cũng cười không nổi.
Tô Việt nhìn cả hai nàng đều vô tình, liền nghĩ cách giúp các nàng vui.
“Vườn hoa tốt lắm, dựa theo yêu cầu của Mạt nhi, còn có A Cổ Thái chuyên môn thiết kế hương trì, phẩm hương uyển, Mạt nhi còn nói cái gì mà mát xa uyển, mỹ dung uyển…” (spa ạ)
“A Cổ Thái không hiểu sao động kinh, nói muốn vùi đầu nghiên cứu loại nước hoa mới, ta hỏi hắn lấy linh cảm ở đâu, hắn nói hắn bi thương…”
“Các người đoán vì sao hắn bi thương?”
Đại tiểu thư cụp mắt, lâm vào trầm tư, căn bản không nghe thấy Tô Việt nói gì.
Mắt Tô Mạt vụt sáng, nhìn Tô Việt một cái: “Mỗi lần hắn có linh cảm đều nói như vậy, không phải bị thương tổn này thì thương tổn kia, có một lần vì ăn bánh bao, kết quả bên trong có xương, vậy mà hắn cũng nói thương tâm, đem mình nhốt trong phong nghiên cứu.”
Hăn là thiên tài đồng thời cũng là điên tử( kẻ điên), cùng người thế tục khác nhau, hắn thật sự nhiệt tình thành ngây ngốc rồi.
Hương thơm chính là linh hồn của hắn.
Tô Việt nhìn đại tiểu thư, thở dài nói với Tô Mạt: “Hai mươi mấy ca cơ kia đã thích ứng rồi. Các nàng bố trí sân khấu ca vũ rất có kiến giải, nói không ít ý kiến, ta đều cho Thủy Muội ghi lại rồi. Vườn hoa có hoa phẩm rồi, chời đến lúc muội nhìn đến khẳng định sẽ hài lòng….”
Xem ra điều này cũng không làm cho tiểu muội vui được, Tô Việt thời dài, nhìn thoáng qua: “Kim Kết đâu rồi, sao không đi cùng muội?”
Tô Mạt biết nhị ca đang cố gắng làm cho nàng vui, liền cười nói: “Tổ mẫu muốn bọn muội thêu vài túi hương. Muội không biết làm, Kim Kết cùng Hoàng Oanh đang giúp muội.”
Kêu nàng nói về thêu thì nàng giỏi lắm nhưng kêu nàng làm thì…