Thái tử đứng dậy, khóe môi kéo thành một độ cong:“Cứu giá? Bệ hạ hoài nghi chính ở điểm này, thật không hiểu tại sao Tề vương biết mà chạy đến đó trước mọi người? Huống hồ nếu cứu giá, sao lại không bắt thích khách mà để hắn trốn thoát? Hơn nữa không hỏi thăm phụ hoàng mà bay nhanh đi đâu?”
Hoàng Phủ Giác vội nói:“Cũng không phải hoài nghi gì, phụ hoàng chỉ muốn hỏi nhị ca vài câu, mọi người có thể yên tâm.”
Hắn nhìn Tô Mạt, thấy nàng vẻ mặt bình tĩnh, không có bối rối hay khẩn trương. Ánh mắt nàng trong suốt, kiên định, nụ cười bình tĩnh toát ra một loại thành thục không hợp tuổi nàng.
Tô Mạt tiến lên, đi đến trước mặt Hoàng Phủ Cẩn, nhìn hắn cười: “Nếu bệ hạ có việc muốn hỏi chàng, chàng cứ đi đi, không cần lo chuyện ở đây đâu.”
Không cần xem nàng cũng biết, nhất định là thích khách kia đã nói gì đó với hắn, làm hắn sợ nàng gặp nguy hiểm mới có thể để gã thừa cơ trốn thoát.
Cao thủ so chiêu, chỉ một chiêu đã có thể phân cao thấp, chỉ cần một chút phân tâm, thích khách chắc chắn sẽ thoát ngay.
Hắn lo cho nàng mà bỏ hoàng đế lại, khó thoát nghi ngờ.
Nếu lúc đó hắn cẩn thận quan tâm hoàng đế, ở lại đó cho người đuổi theo thích khách mà không tìm nàng, có lẽ…
Nhưng việc cũng đã xảy ra rồi. giờ nàng cần làm là giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn này.
Hoàng Phủ Cẩn mỉm cười, cầm tay nàng, dịu dàng nói: “Ta không làm gì sai, cũng không hối hận.”
Nếu việc này diễn ra lần nữa, hắn vẫn sẽ chạy đến tìm nàng trước. Nàng bình yên mới quan trọng.
Nếu nàng có chuyện gì, hắn sẽ hối hận suốt đời.
Hơn nữa, hắn không phải loại người làm xong rồi mới nói hối hận. Cứu hoàng đế là việc nên làm.
Một, người đó là phụ thân hắn.
Hai, công bằng mà nói, lão cũng coi như là một hoàng đế tốt, lão chết, sẽ là một mất mát lớn cho thiên hạ, dân chúng và cả triều đình này nữa.
Cho nên, sự việc có xảy ra lần nữa, hắn cũng sẽ đi cứu hoàng đế.
Tô Mạt cười để Hoàng Phủ yên tâm, nàng tự biết chăm sóc mình, cũng bắt hắn cam đoan sẽ giữ gìn thân thể.
Hoàng Phủ Cẩn cáo từ lão phu nhân cáo từ, sau đó xoay người đi nhanh, thái tử đứng dậy, dẫn người đi theo.
Tề Tú Hữu cũng hậm hực bỏ đi.
Thái tử đi đến ngoài điện, nhìn qua bên phải thấy đại tiểu thư vẫn còn đứng ở hành lang, lo lắng nhìn lại.