Hoàng Phủ Cẩn trong lòng chấn động, mơ hồ cảm thấy có gì đó không thích hợp. hắc vừa ngẩn ra, hắc y nhân đã mất dạng.
Hoàng Phủ Cẩn lập tức xoay người chạy qua Hoa Xuân uyển, lòng nóng như lửa đốt, chỉ sợ lời hắc y nhân nói là thật.
Nếu bọn chúng thật sự phái người đối phó Mạt nhi, với khả năng của Lăng Nhược bây giờ, chắc chắn ngăn không được.
Nhìn về hướng biến mất của hắn, sắc mặt hoàng đế trở nên âm trầm. Tô Nhân Vũ cùng vài người bước lên hành lễ.
Lưu Ngọc bị bị thương không nhẹ, khập khiễng, khóe miệng chảy máu, chỉ vào hắc y nhân nói: “Mau, đưa bọn chúng tới.”
Không ngờ đầu những tên đó lại ngoẹo qua một bên, khóe miệng chảy máu đen, hiển nhiên đã uống thuốc độc tự sát.
Tô Nhân Vũ ngẩn ra, bước lên phía trước kiểm tra, lắc đầu: “ Độc dược rất mạnh, tất cả đều chết hết.”
Tiếp theo, nhóm thần tử cũng tới, cuống quít thỉnh an.
Hoàng đế khoát tay: “Trẫm không việc gì, bình thân.” Nhưng sắc mặt hắn lại âm trầm đáng sợ như báo hiệu bão tố sắp kéo tới.
Tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, có thích khách ám sát hoàng đế, chỉ sợ sẽ liên lụy nhiều người.
Vạn Xuân uyển đề phòng sâm nghiêm lại có thích khách trà trộn, ít nhất vài người sẽ phải chịu trách nhiệm.
Người thứ nhất chính là Tô Nhân Vũ, hắn phụ trách hộ vệ.
Tô Nhân Vũ lập tức tự mình hộ Tống hoàng đế trở về trung ương cung, quỳ xuống đất thỉnh tội: “Thần thất trách, nguyện ý lĩnh tội.”
Hoàng đế vừa định nói cùng ái khanh vô can, nhưng hình bộ Thượng Thư Tề Tú Hữu ở một bên tiến lên nói: “Bệ hạ, Tô quốc Công thất trách, cho dù không liên quan đến ngài ấy, nhưng cũng cần phải điều tra rõ, không thể bỏ qua.”
Hình bộ Thượng Thư là môn sinh của Tống lão gia tử, đồng thời cũng là thân gia nhà gái của Tả tướng.
Nhưng hắn nói đúng, cho dù Tô Nhân Vũ không liên quan đến chuyện ám sát, nhưng ông ta cũng thất trách, cho nên về tình về lý đều phải bị chất vấn.
Hoàng đế cũng không nói gì được.
Tô Nhân Vũ không có phản kháng, cũng không có cãi lại, hoàng đế gặp chuyện, hắn đứng chấp nhận bị vấn tội.
Dù sao hình phạt cũng không nặng. Hắn là Quốc Công, cho nên cũng chỉ bị giam lỏng, không bị trói.
Đồng thời, hình bộ Thượng Thư Tề Tú Hữu cũng liên tục tra hỏi các quan viên, một số người trong đó còn bị bắt giữ.
Những viên quan liên quan đến việc ám sát đều không có giao tình tốt với tả tướng hoặc những người đối nghịch với ông ta.
Tề Tú Hữu lại nhìn qua Tả đại nhân: “Tả đại nhân, những người này phần lớn đều do ngài đề bạt.”