Kim Kết cười đắc chí: “Tiểu thư, chiêu này Thủy Muội dạy muội nhiều lần rồi, tiểu thư đổi chiêu khác đi.”
A Cổ Thái nắm tay nàng: “Bảo bối, quá ngon, mau, mau, nướng tiếp một cái đi.”
Vài người ép buộc, lại liên tiếp nướng vài cái, chính là một cái cũng không lưu lại, tất cả đều bị bọn họ nhét hết vào bụng.
Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Giác, đại tiểu thư, dưới sự dẫn đầu của A Cổ Thái cùng nhóm đầu bếp, nha đầu, mụ mụ đều không để ý hình tượng tranh nhau cướp đoạt. Nơi để bánh ngọt giống như bị châu chấu ghé thăm, hoang tàn xơ xác, ngay cả vụn bánh cũng không thấy bóng dáng.
Tô Mạt vỗ vỗ trán, đau đầu nói:“Ây, cũng phải để lại vài cái chứ, nếu không mai lấy gì thi.”
A Cổ Thái kinh ngạc nhìn nàng,“Mạt nhi, không phải chứ? Muội muốn lấy nó tham gia trận đấu?”
Nhìn bộ dáng giật mình của hắn, Tô Mạt chu miệng,“Không được sao?”
A Cổ Thái không chút khách khí nói:“Thứ này ăn ngon lắm, nhưng là – thật tiếc, không được!”
Ngày hôm qua ở trên bàn cơm do hoàng đế ngự ban cũng đã thấy rất nhiều loại điểm tâm khác nhau, loại nào cũng đẹp mắt, quan trọng là ăn vào cực kì ngon.
Bánh này tuy mềm, ăn cũng tính là ngon nhưng so với hoàng cung mọi thứ dư thừa lại trở nên không bắt mắt.
Hoàng Phủ Cẩn cùng vài người khác cũng tán thành: “Mạt nhi, A Cổ Thái nói không sai.”
Các tiểu thư tuy rằng cầm kì thi họa có thể không xuất sắc, đó là do gia đình không tán thành con cái của họ học nhiều. Nữ nhi không tài, mới là đức. Nhưng may vá cùng trù nghệ thì khác. Họ được chú ý đào tạo từ nhỏ, mục đích không phải để xuống bếp nấu cơm mà là để thể hiện trước gia đình nhà chồng.
Cho dù họ không thường xuống bếp nhưng lâu lâu cũng có thể lấy đó làm niềm vui cho cha mẹ chồng cùng trượng phu nhi tử.
Bởi vì tất cả tiểu thư khuê các đều phải nằm lòng tứ đức: Phụ đức, phụ ngôn, phụ dung, phụ công. Ngoài phẩm đức ra, cử chỉ, lời nói, quan trọng nhất chính là nữ công. May vá, trù nghệ, công việc quản gia, giúp chồng dạy con, hiếu thuận cha mẹ chồng, tất cả đều bao hàm bên trong tứ đức.
Mà thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa lại không quan trọng, không cần học hết.
Trừ những gia đình nhiều đời thư hương, chỉ sợ phần đông các tiểu thư được học mấy món tài nghệ đó là hiếm có.
Họ chỉ cần biết chữ, tính toán sổ sách là tốt rồi. Thậm chí nếu không biết chữ cũng không có ai chê cười.
Phụ dung cũng không yêu cầu phải xinh đẹp xuất chúng, cái gì khuynh quốc khuynh thành, cái gì dung nhan như họa, ngược lại làm cho bà bà không thích, cảm thấy giống như hồ ly tinh xuất hiện dụ dỗ con mình.