Hắn tiếp tục nói:“Tần Nguyên Quân ngày thường đánh cầu rất tốt, trận đấu lớn nhỏ nào cũng tham gia, có tới mấy trăm trận, khó nói được hắn đã đắc tội bao nhiêu người, giờ chỉ là có người lợi dụng cơ hội để trả thù hắn.
Hoàng đế do dự một chút.
Hoàng Phủ Giác lại nói:“Phụ hoàng, ngài thường dạy chúng ta không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, nhi thần nghĩ tuy rằng trên đấu trường vừa xảy ra việc ngoài ý muốn nhưng đấu cầu dù gì vẫn phải tiếp tục.Mã cầu cũng là một chiến trường, đội viên là binh lính. Trên chiến trường dù có xảy ra chuyện gì, binh lính cũng phải tiếp tục chiến đấu mới là lẽ bình thường.”
Nghe nói hoàng đế ở Huệ Xuân uyển có nói một câu tựa hồ muốn hủy môn mã cầu, Hoàng Phủ Giác ngay lúc đó đã lưu ý, coi như thay mọi người giữ lại môn vận động này.
Hoàng đế gật gật đầu,“Ngươi nói đúng.”
Lại nhìn thái tử liếc mắt một cái, lạnh lùng nói:
“Ngươi tra cho ta xem ai cả gan mưu hại Tần Nguyên Quân, trong vòng 3 ngày, phải tra ra cho trẫm.”
Hoàng Phủ Quyết rũ mắt xuống, mâu quang trong trẻo nhưng lạnh lùng một mảnh, chuyện này cho người khác điều tra thật đúng là không tốt, chỉ có thể để thái tử làm.
Thái tử nếu tìm không ra hắn sẽ bị phụ hoàng ghét, cho nên phải điều tra ra, như vậy việc bọn họ này ám hại Tần Nguyên Quân, nhất định phải có người đi ra gánh vác tội danh.
Xem ra phụ hoàng vẫn là thấy rõ nha.Cái gì người cũng biết.
Vì tránh cho phụ hoàng khó xử, ngũ hoàng tử hắn tự nhiên nên vì đại ca cầu tình sẽ giải quyết được vấn đề của phụ hoàng.
Hoàng Phủ Giác tâm tư vừa động, xem ra tựa hồ là phụ hoàng không muốn động đến thái tử?
Như vậy......
Hắn mày nhíu lại, trong lòng có mấy vấn đề dường như nắm rõ lại cũng dường như mơ hồ không rõ.
Thái tử làm chuyện như vậy với Tô Mạt, Tô Mạt còn âm thầm dặn dò hắn không cần tiết lộ cho bất luận kẻ nào.
Xem ra nàng làm đúng, nếu nói cho hoàng đế, chính là đang ép hoàng đế phải chọn giữa nàng và thái tử.
Nói trắng ra là, phải chọn giữa một bên là Tô quốc Công một bên là thái tử.
Như vậy sẽ làm khó hoàng đế, đặt phụ hoàng vào nơi khó khăn nhất định sẽ chọc cho phụ hoàng nổi giận.
Còn nữa, lúc đó thái tử nói chỉ đùa với tô Mạt, cho dù Tô Quốc công biết, cũng không khả năng chất vấn thái tử, cũng chỉ có thể nhận việc kia là thật.
Thậm chí còn phải tỏ thái độ trách con gái chuyện bé xé ra to, có như vậy cũng cáo trạng với hoàng đế.
Cho nên, mặc kệ thấy thế nào, đều là Tô Mạt chịu thiệt, việc này không thể nói ra.
Mà thái tử chắc cũng đã tính toán kĩ nên mới bình tĩnh đến như vậy.
Hắn đưa mắt nhìn thái tử, cũng đón lấy tầm mắt sắc bén của thái tử đang chiếu về phía mình.