Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ

Chương 47: Đặt tên




Đừng nhìn trứng lớn như vậy mà lầm, Ma thú nở ra còn nhỏ hơn một bàn tay, sắc lông thuần trắng, xù xù, giống như một quả Mao cầu (nói ngắn gọn là có tổng hợp các đặc điểm: lông ngắn màu trắng, tròn tròn như quả bóng =)))), trên cổ có một lớp lông bao quanh như bờm sư tử, đuôi lại thẳng như loài chó, không ngừng lay động, hai con ngươi màu vàng to tròn ngập nước, trên trán là sáu khối thủy tinh hợp thành hình lăng hoa (…thật sự không biết có phải là loại hoa 6 cánh hay dùng để in trên mấy cái đĩa gốm không… có ai biết thì chỉ giùm [S]hi, gg đại nhân giúp không được rồi =))), toàn bộ đều không có chút hung ác nào, thoạt nhìn chỉ thấy bộ dạng của hai con Ma thú này thực khả ái ngây thơ.

Cố sức đập bể vỏ trứng khiến chúng cảm thấy mệt muốn chết, sau khi nhìn hai người kêu một tiếng, liền theo bản năng cầm lấy vỏ trứng để ăn, sau đó ra sức uống hết lòng trắng, khiến cho vỏ trứng, vốn so với bọn chúng còn lớn hơn, chỉ còn chừng một nửa, mà bụng bọn chúng thì tròn căng lên. Hai con Ma thú nấc một cái phi thường thỏa mãn, sau đó một khối thủy tinh trên trán lóe sáng, phần vỏ trứng còn lại liền biến mất vô tung.

“Không gian ma pháp.” Ngay khoảnh khắc có dao động ma pháp cực nhỏ xuất hiện, trí não đã nhạy bén bắt được, thông báo cho Fei biết nguyên nhân vỏ trứng biến mất. Fei cũng nói ra cho Iallophil rõ ràng.

Iallophil dùng một tay nhấc một con Ma thú lên, bốn chân béo núc ních của nó quơ quào trong không trung vô cùng đáng yêu, hắn nhìn một lúc, sau đó để nó mặt đối mặt với mình. Tiểu Ma thú sau khi thấy rõ là Iallophil, ánh mắt liền toát ra vẻ ái mộ, bốn chân vốn giãy giụa lung tung bắt đầu cố gắng hướng về phía Iallophil, bộ dạng như rất muốn đến gần hắn.

“Theo như tư liệu thực nghiệm, chúng sẽ xem người chúng thấy đầu tiên là chủ nhân, thế nhưng tại sao ta lại cảm thấy, ánh mắt này giống như nhìn thấy cha mẹ đúng hơn.” Đối với ánh mắt của tiểu Ma thú, Iallophil bình luận.

Tiểu Ma thú ở trước mặt Fei, nhìn thấy đồng loại của mình được ôm lên, sau khi đã ăn uống no đủ, bắt đầu có khí lực, nó chập chững bước từng bước nhỏ đến bên chân Fei, mở to đôi mắt ngập nước nhìn hắn, tràn đầy chờ mong, muốn cùng hắn thân thiết. Đến khi móng vuốt nho nhỏ của nó đụng đến ống quần của Fei, hắn cũng làm giống như Iallophil, nắm lấy gáy nó, nhấc lên ngang tầm mắt.

“Chim non phản ứng (đây là hiện tượng chim non vừa nở, ghi nhớ thứ đầu tiên nhìn thấy là mẹ mình để tránh nguy cơ bị loài khác ăn thịt).” Đây là sự giải thích mang tính khoa học của Fei.

“Thứ đồ chơi này hẳn là có chút hữu dụng đi?” Cảm thấy phản ứng của tiểu Ma thú rất thú vị, Iallophil đặt nó vào lòng bàn tay. Lúc này Iallophil không mang bao tay, lông thú mềm mềm ấm ấm cọ xát trên da tạo nên cảm giác thực thoải mái. Tiểu Ma thú dùng mặt cọ cọ vào lòng bàn tay Iallophil, híp híp mắt, bộ dáng phi thường hưởng thụ.

“Có thể xem là lương thực dự trữ.” Fei tiếp lời Iallophil.

Hai tiểu Ma thú, một đang cọ xát trong lòng bàn tay Iallophil, một đang bị Fei nhấc lên trên không trung, bởi vì nghe được lời của Fei mà toàn thân cứng đờ.

“Các ngươi nghe hiểu được a.” Iallophil cười đến sáng lạn, mặc dù lời nói của Fei khiến hắn có loại cảm giác thất bại, thế nhưng phản ứng của hai con Ma thú này, không thể nghi ngờ là đang nói bọn chúng có thể lý giải hàm nghĩa của mấy từ “lương thực dự trữ”, đây không phải là trí tuệ mà Ma thú bình thường có được.

Con Ma thú trong tay Iallophil lập tức muốn lấy lòng chủ nhân, đưa lưỡi định liếm liếm lòng bàn tay hắn.

“Dám liếm ta liền đem ngươi làm bữa tối.” Tật xấu khiết phích của Iallophil tuy đã giảm bớt rất nhiều, thế nhưng, việc để cho một động vật nào đó liếm, tuyệt đối không nằm trong phạm vi hắn có thể chấp nhận.

Tiểu Ma thú đáng thương bởi vì uy hiếp của Iallophil lại trở nên cứng đờ, sau đó liền thu hồi đầu lưỡi phấn nộn, ngẩng đầu, ngồi nghiêm chỉnh trong lòng bàn tay Iallophil, không dám vọng động. (thật ngoan nha, trẻ nhỏ dễ dạy =)))

Còn con Ma thú trong tay Fei, hai mắt to tròn lấp lánh ánh nước, giống như đang nói, ta đáng yêu, đáng thương thế này, sao ngươi có thể nhẫn tâm trách mắng ta, khi dễ ta, thậm chí, ăn ta.

“Thứ vô dụng không cần phải giữ lại.” Fei bất vi sở động (không vì thế mà thay đổi), tàn nhẫn nói. Hắn nhẹ buông tay, tiểu Ma thú liền rơi tự do, đến khi sắp chạm đất, một viên thủy tinh trên trán lại lóe sáng, dao động của Phong hệ ma pháp xuất hiện trong cảm giác của Iallophil. Tiểu Ma thú đang rơi xuống đột nhiên lơ lửng trong không trung, sau đó bay tới trước mặt Fei.

Ánh mắt đáng thương nhìn Fei, không có oán hận, cũng không có bất mãn.

Fei cùng Iallophil đều chú ý tới, khối thủy tinh vừa phát sáng không phải khối thủy tinh ban nãy, như vậy, sáu khối thủy tinh hẳn là đại diện cho khả năng sử dụng các hệ ma pháp khác nhau, hiện tại đã xuất hiện là Không gian hệ hiếm thấy cùng với Phong hệ, bốn khối còn lại vẫn chưa biết được.

“Cũng không đến nỗi vô dụng.” Nhìn tiểu Ma thú màu trắng đang bay bay trước mặt mình, Fei nói.

Ma thú đáp lại lời của Fei là, khóe mắt giương lên, lỗ tai dựng đứng, đuôi lay động không ngừng, một bộ dạng phi thường vui vẻ khi được Fei thừa nhận.

“Fei, ngươi muốn nuôi?” Iallophil khiêu mi hỏi.

“So với nhân loại, phẩm đức của động vật càng đáng giá để tin tưởng.” Đây là quan điểm của Fei, chưa từng nghe qua động vật đã nhận chủ phản bội chủ nhân, ngược lại, chỉ có nhân loại mới làm ra hành vi như vậy.

Ngụ ý chính là muốn nuôi. Iallophil nhìn tiểu Ma thú trong lòng bàn tay đang nhìn mình đầy mong chờ, bộ lông của nó thoạt nhìn không tồi, chờ đến khi lớn, nếu xác định nó vô dụng, bộ lông này còn có thể làm được một bộ áo da thú thật tốt à nha.

Tiểu Ma thú trong lòng bàn tay Iallophil nhìn chủ nhân nó đang nở nụ cười, nụ cười đẹp như mộng ảo lại khiến nó thấy lạnh hết cả người, nhịn không được rụt rụt cổ, muốn tìm chút ấm áp từ đám lông bao quanh.

“Vậy, đặt tên cho chúng là gì đây?” Nếu như muốn nuôi, đặt tên là vấn đề rất quan trọng a.

Hai tiểu Ma thú chờ mong nhìn hai vị chủ nhân. Tên, tên, chúng ta muốn có tên.

Tên là một thứ rất quan trọng, cho nên Fei cũng thực thận trọng mà cân nhắc, Iallophil cùng hai tiểu Ma thú đều ngừng thở, chờ Fei nói ra một cái tên kinh thiên động địa.

(*che mặt*… đây không phải tác giả chơi xấu mà là mình chơi xấu =)))))))))))))))))))))))))))

“Cơm nắm.” Sắc lông thuần trắng, rất hợp với tên này.

Nụ cười trên khuôn mặt Iallophil cứng lại, tiểu Ma thú đang ngồi trong lòng bàn tay hắn ngã bật ra đằng sau, trượt ra khỏi lòng bàn tay mà rơi thẳng xuống đất, còn tiểu Ma thú trước mặt Fei, đã hóa đá mất rồi.

Xem ra, không thích, như vậy đổi cái khác, “Bánh mì.” Cái này cũng màu trắng.

Iallophil bắt đầu đổ mồ hôi, tiểu Ma thú bên cạnh hắn đang dùng Phong hệ ma pháp bay lên không, nghe được tên này, Phong hệ ma pháp liền mất khống chế, lại rớt xuống đất lần nữa, còn tiểu Ma thú đang hóa đá trước mặt Fei, lúc này giống như đang nứt ra.

Vẫn không hài lòng, là không thích lấy tên theo màu lông sao, như vậy, “Thịt thăn.” Tuy bây giờ còn nhỏ, nhưng đằng nào cũng sẽ lớn lên, lúc đó là có thể đem nó ra làm thật nhiều thịt thăn.

Tiểu Ma thú trước mặt Iallophil đồng tình nhìn đồng loại, nó dường như có thể nhìn thấy tâm linh của đồng loại nó lúc này, giống hệt như trong tưởng tượng của nó, bể thành từng khối. Nhìn nhìn lại chủ nhân của mình, hắn hẳn sẽ không đặt cho mình cái tên chẳng ra sao như thế này đi.

Iallophil không chú ý đến ánh mắt hoài nghi của tiểu Ma thú bên cạnh hắn, có chút đau đầu nói với Fei, “Fei, không cần phải xem chúng nó như lương thực dự trữ, lương thực của chúng ta cũng không thiếu.” Cho nên, không cần phải lấy thức ăn làm tên cho mấy con động vật nhỏ muốn nuôi dưỡng, chúng ta không khó khăn đến mức đó, cần nhìn mấy con này để tưởng tượng đến thức ăn.

“Vậy ngươi đặt tên là gì?” Fei quay đầu hỏi Iallophil. Hắn nghĩ là mình đặt tên không tồi, thức ăn đối với hắn là rất quý giá, đặt tên như vậy, chính là thể hiện sự coi trọng của hắn đối với nó.

Tiểu Ma thú trước mặt Iallophil làm ra một bộ dạng uy phong lẫm lẫm, nó tuyệt đối không muốn cho chủ nhân có loại ấn tượng nó là lương thực.

“Alvar.” Iallophil nói cái tên hắn nghĩ ra, vương giả dũng mãnh, chính là hàm nghĩa của cái tên này.

Tiểu Ma thú được đặt tên là Alvar cảm thấy phi thường thỏa mãn, có thể có một chủ nhân như vậy, thật sự là quá tốt.

Tiểu Ma thú trước mặt Fei dùng ánh mắt hâm mộ nhìn đồng loại, nó thật sự hâm mộ con kia a.

Thì ra tên phải có ngụ ý tốt mới được, Fei cuối cùng cũng hiểu. Nhìn nhìn tiểu Ma thú trước mặt, suy nghĩ một hồi, “Ngao.”

“Cái gì?” Iallophil không nghe rõ tiếng thì thào của Fei.

“Ngao, gọi là Ngao.” Fei đã quyết định đặt tên này.

“Có hàm nghĩa gì?” Iallophil nghĩ không ra tên này là có ý gì.

“Bộ dạng của nó rất giống chó ngao Tây Tạng*.” Lật xem kho tư liệu trong trí não, phát hiện con Ma thú trước mặt thật sự rất giống chó ngao Tây Tạng.

“Chó ngao Tây Tạng là cái gì?” Chưa từng nghe qua.

“Khung xương rắn chắc, khí lực cường kiện, tiếng gầm như sấm, anh dũng thiện chiến, trầm ổn, nhanh nhẹn, dũng mãnh, có khí phách vương giả cùng bản tính vô cùng trung thành với chủ nhân.” Máy móc nói theo phần tư liệu có trong trí não.

Mỗi một câu, tiểu Ma thú trước mặt Fei lại ưỡn ngực ra một chút, đây là sự hình dung nó phi thường hoàn mỹ a. Nó đã gần như chấp nhận cái tên “Ngao” này, chính là thời điểm Fei nói ra câu cuối, nó lại suy sụp như cũ, “Là một giống chó.”

Iallophil nhìn nhìn Alvar, cái đuôi không ngừng lay động, lỗ tai dựng đứng, quả thật rất giống chó a, “Tên không tồi.” Thực hình tượng.

Con tiểu Ma thú còn lại đã không còn khả năng phản đối, cái tên “Ngao” đã chính thức thuộc về nó.

Ngao tự an ủi trong lòng, so với “cơm nắm”, “bánh mì” hay “thịt thăn”, cái tên “Ngao” thực sự không tồi.

Trong cuộc sống của Iallophil và Fei, cứ như vậy có thêm hai con sủng vật, chúng nó thực thông minh, biết khi nào nên náo động, khi nào thì nên im lặng. Tuy Iallophil cùng Fei không có loại tình cảm như yêu thích đối với hai tiểu Ma thú, nhưng cũng chấp nhận bọn chúng là đồ thuộc về mình. Đều là mẫu người bao che khuyết điểm, bọn họ đương nhiên không cho phép có người khi dễ hai tiểu Ma thú này, càng thêm không cho phép Alvar cùng Ngao trở thành kẻ yếu, cho nên, chương trình huấn luyện của hai tiểu Ma thú chính thức bắt đầu từ đây, cánh cửa địa ngục cũng đã mở ra ngay từ thời điểm hai người quyết định nuôi dưỡng bọn chúng, thật sự là đáng thương a.

Hai kẻ hoàn toàn không có lòng thương hại đem hai con tiểu Ma thú mới nở không lâu tùy tiện ném vào địa bàn của một con Hắc Ám chủng tộc nào đó, rồi quay lại tòa tháp, không phải để đợi hai tiểu Ma thú trở về, mà là vì bọn họ có việc phải làm. Nếu hai tiểu gia hỏa kia không thể sống sót trở về, như vậy cũng không có tư cách đứng bên cạnh bọn họ, cho dù là sủng vật cũng phải có thực lực, không cần vọng tưởng bọn họ sẽ bảo hộ chúng trong giờ phút sinh tử.

Tinh thần lực của Fei đã hoàn toàn khôi phục, Iallophil cũng bắt đầu tiến hành nghiên cứu Đại Dự Ngôn Thuật, loại lực lượng này, hắn sao có thể không nắm giữ trong tay.

“Như vậy, ta phải làm gì?” Iallophil hỏi Fei đang ngồi xếp bằng trước mặt.

———————————————

“Alvar và Ngao, là ái sủng (thú cưng, dù không biết có “cưng” thật không *huýt sáo*) của Iallophil. Theoromon miện hạ cùng Fei. Red Creek miện hạ. Chúng có bộ lông thuần trắng, bờm giống sư tử, trên trán điểm xuyết sáu khối thủy tinh đại biểu cho sáu hệ ma pháp là Phong, Quang, Hỏa, Lôi, Thổ, cùng Không gian, bộ dạng uy vũ trầm ổn, dáng vóc hùng tráng (to lớn và mạnh mẽ), khí phách và tao nhã, rất được hai vị Truyền Kỳ yêu thích. Là sủng vật của hai vị Truyền Kỳ, chúng cũng có được thực lực cường đại, có gọi chúng nó là “thú trung chi vương” (vua của loài thú) cũng không ngoa.”

——— Trích từ bộ sách Những điều thú vị của Uy Á đại lục [Thú vương]

*Chó ngao Tây Tạng: là một giống chó được người Tây Tạng nuôi và huấn luyện để bảo vệ gia súc và bảo vệ cuộc sống của những người dân bản địa trên vùng núi Himalaya khỏi những con thú hoang như chó sói, hổ, gấu và để canh gác các tu viện ở Tây Tạng. Chó ngao Tây Tạng được cho là “Chúa tể của thảo nguyên” và được mô tả như “To hơn chó sói, mạnh hơn báo hoa và nhanh hơn hươu nai.”