Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ

Chương 16: Hình dáng




Fei rốt cuộc cũng chịu rời mắt khỏi trang sách, “Ngươi cần ta làm như vậy?” Đây là vấn đề của Fei, tạo hình là gì, trong cơ sở dữ liệu có, thế nhưng Fei không cho rằng bản thân mình cần cái này. Chính là, Iallophil đã đề xuất, đối với người đã cung cấp mỹ vị thức ăn cùng bút ký của Pháp Thánh, Fei vẫn nhớ kỹ, cho nên với yêu cầu của Iallophil, chỉ cần có thể thực hiện, hắn sẽ tận lực thỏa mãn.

Trong nhận thức của Fei, việc thay đổi tạo hình là một loại ngụy trang cần thiết, chứ không phải để khiến bản thân trở nên thuận mắt. Thế nhưng, với hắn, thay đổi ngoại hình tồn tại một vấn đề vô cùng trọng yếu, là phải để người khác tiếp cận. Trong tư tưởng của Fei, kéo cũng là một loại hung khí. Bất quá, nếu Iallophil thực sự muốn, Fei sẽ chấp nhận, xem như trả cho Iallophil một phần nhân tình.

Nhưng, nếu có nguy hiểm, Fei tuyệt đối sẽ giết đối phương mà không bận tâm phần nhân tình này. Đối với Fei, trọng yếu nhất chỉ có bản thân hắn, có bao nhiêu nhân tình đi nữa, nếu đánh mất tính mạng, như vậy không đáng. Đối với địch nhân, không cần lưu tình. Khi đã trở thành địch nhân, bất luận là ân hay là oán, tất cả đều là địch ý. Đối ta có ân, nhưng lại đưa ta vào chỗ chết, như vậy, thật xin lỗi, ta sẽ giết ngươi trước, sau khi chết đi, tất cả ân oán tình cừu đều không hề tồn tại.

“Đó cũng là vì ngươi, sửa sang lại một chút, tóc sẽ không vướng víu nữa.” Nếu như nói “cần”, quan hệ cả hai liền có vẻ xa lạ, để có lợi cho kế hoạch, Iallophil chuyển những gì mình nghĩ thành vì tốt cho đối phương.

“Hảo.” Người ở mạt thế nói chuyện đều thực trực tiếp, bởi vì quanh co vòng vèo chỉ lãng phí thời gian của nhau, đó cũng là nguyên nhân cho tư tưởng trực tiếp của Fei, nhưng đấy không có nghĩa là hắn không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Iallophil, Iallophil muốn hắn thay đổi hình tượng của mình.

Tốt lắm. Không cần phải tốn nhiều công phu, Iallophil rất hài lòng với đáp án này. Sau đó, thành phần gian thương trong bốn người, Brent, dưới trướng có vô số cửa hàng, trở thành nhà cung cấp. Về phần chọn người giúp Fei sửa đổi tạo hình, làm quý tộc, mỗi nhà đều có những người như vậy, để đạt hiệu quả cao nhất, Iallophil gọi nhà thiết kế hắn khá hài lòng đến, giúp Fei thay đổi hình dáng một phen.

Đối với việc này, Garvin một chút nhiệt tình cũng không có, hắn không cho là Fei sẽ xuất sắc thêm được tí nào, cho dù tạo hình thay đổi, phế vật vẫn là phế vật. Donald đối với việc này lại vô cùng hứng thú, phải biết rằng trong lòng hắn vẫn còn oán niệm đối với cách ăn mặc không chút hoa lệ của Fei, tuyệt đối không phải chỉ riêng Iallophil cảm thấy phẩm cách bị hạ thấp.

Brent đưa tới một lượng lớn quần áo cùng đồ trang sức, hoa lệ, đơn giản, hưu nhàn, bất luận loại nào đều có giá tiền không rẻ, nhưng không hề được bọn họ để vào mắt.

Iallophil cẩn thận chọn lựa, ngay cả quần áo của mình, hắn còn không nghiêm túc như vậy. Iallophil cảm thấy hắn đối đãi Fei quả thật dụng tâm, tuy cuối cùng hắn sẽ làm Fei rất thống khổ, nhưng Fei cũng nên cảm thấy vinh hạnh, bởi lẽ hắn đã thật sự dụng tâm, dù với động cơ không tinh khiết.

Mà trong một căn phòng khác, Fei đang chịu đựng sự đe dọa đến từ kẻ xa lạ, đây là suy nghĩ của bản thân hắn. Lưỡi kéo xẹt qua trên đầu luôn làm Fei có xúc động muốn lập tức rút đao. Cố gắng đè nén ý chí chiến đấu xuống, ánh mắt cũng không chớp một cái, nhìn chăm chú vào cảnh tượng trong kính, phòng bị mỗi hành động của người thiết kế.

Áp lực khổ cực cuối cùng cũng đến thời khắc được giải phóng, lão sư phó vì Fei thiết kế kiểu tóc cũng nhẹ nhàng thở ra.

Lão sư phó tóc hoa râm, bởi vì trình độ kỹ thuật, giám định cùng thưởng thức cực cao nên cho đến nay đều phục vụ quý tộc. Quý tộc ra tay luôn hào phóng nên sinh hoạt của lão sư phó ở đế đô cũng được xem là giàu có, đồng thời vì qua lại cùng quý tộc nhiều, lão sư phó thoạt nhìn cũng thực có khí chất.

Lão sư phó cũng không biết thiếu niên mình thiết kế là ai, nhưng có thể làm cho Theoromon thiếu gia để mình tạo hình giúp hắn, chứng tỏ thân phận của hắn không hề tầm thường. Lão sư phó thừa nhận, khi nhìn đến hình tượng ban đầu của Fei, nếu không phải vì ngại sự có mặt của bốn vị thiếu gia tôn quý, nếu không phải vì khí chất trải qua giao tiếp cùng quý tộc nhiều năm hun đúc ra, y thật rất muốn mắng to. Cái hình tượng kia quả thật quá tệ rồi, hơn nữa với nhãn lực của y, có thể nhìn ra được hình thể dưới lớp quần áo kia là cực kỳ hoàn mỹ, khuôn mặt dưới mái tóc lởm chởm kia bị phá hủy như thế đúng là một chuyện đáng phẫn nộ.

Trong khoảng thời gian ngắn, ngọn lửa thiết kế dấy lên, y quyết định phải hoàn toàn cải biến người thiếu niên trước mắt. Đáng tiếc, ý chí chiến đấu cường thịnh đến đâu, sau khi đối mặt với thiếu niên này cũng lập tức biến mất, bởi vì với kinh nghiệm phong phú, y đã nhìn ra thiếu niên này không đơn giản.

Thân thể buộc chặt, luôn luôn trong trạng thái đề phòng, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm mũi kéo cùng hình ảnh y trong kính. Y thậm chí còn có thể nhìn đến lệ quang (quang mang mãnh liệt) giống như lưỡi đao, thời điểm hai tầm mắt chạm nhau, dù chỉ trong thoáng chốc, cũng đủ để y sinh ra ảo giác mình bị đao mang chém qua.

Là một lão sư phó phong phú kinh nghiệm, nhiều năm qua thiết kế cho vô số người, quý tộc, cũng như võ sĩ, nhưng đây là lần đầu tiên y thấy có người đề phòng đến vậy, ngay cả những kẻ mạo hiểm trải qua hoàn cảnh nguy cơ tứ phía cũng không đến mức như thế, đề phòng hết thảy, kể cả nhân loại đồng loại, một chút cũng không vì bản thân đang trong cảnh an nhàn mà ngừng lại.

Trong suốt quá trình, y chỉ có thể tận lực khinh thủ khinh cước (nhẹ chân nhẹ tay), không kích thích đến địch ý của đối phương, cái loại ánh mắt lạnh như băng này thể hiện ra chỉ cần y có dị động, giết không tha. Y còn chưa sống đủ, không nghĩ tự tìm đường chết, may mắn, nhiệm vụ cuối cùng cũng hoàn thành. Lão sư phó quyết định, về sau tuyệt đối không tiếp nhiệm vụ liên quan đến thiếu niên này.

Lão sư phó đối với Fei hơi hơi thi lễ, sau đó đi ra ngoài, nhìn thấy bốn người ngoài cửa, cũng khẽ khom người, báo cáo công tác của mình đã hoàn thành.

Đối với hình tượng mới của Fei, bốn người đều có chút hiếu kỳ, nhưng sự dè dặt của quý tộc khiến bọn hắn không hướng lão sư phó hỏi han.

Sau khi lão sư phó rời đi, Iallophil gõ cửa một cái, sau đó mở cửa bước vào, hắn cũng không nhìn thấy Fei, bởi vì một tấm bình phong đã che đi vị trí của Fei.

“Fei, ta để quần áo ở đây.” Iallophil đem bộ quần áo hắn thiên tân vạn khổ chọn ra để trên chiếc ghế đẩu trong phòng, không nghe được Fei đáp lại, Iallophil cũng không để ý. Vốn có thành kiến nên Iallophil thường lý giải hành động của Fei theo hướng hoàn toàn khác, nhưng với tính cách không thích nói chuyện vô nghĩa của Fei, chỉ thông qua mấy ngày ở chung, là đã có thể biết.

Sau khi đặt quần áo xuống, Iallophil liền ra khỏi phòng, hắn cũng không có hứng thú xem Fei thay quần áo.

Iallophil lúc này không hề biết, ở tương lai thật lâu sau đó, với hắn, xem Fei mặc quần áo, vì Fei chuẩn bị quần áo, vì Fei cắt tóc là chuyện hạnh phúc đến nhường nào.

Iallophil cùng ba người khác liền ở ngoài cửa chờ.

“Ngươi nói, hắn đi ra sẽ là bộ dạng gì?” Donald nhìn cánh cửa đóng chặt kia, hỏi.

“Sẽ không tệ hơn trước kia.” Đây là câu trả lời của Iallophil.

Brent nở nụ cười, “Đó là đương nhiên.”

“Vẫn là một tên phế vật.” Này tự nhiên là của Garvin, kẻ vẫn xem Fei không vừa mắt, biểu hiện ra rất trực tiếp.

“Bất quá, tên Fei này cũng khó đối phó a.” Donald đột nhiên cảm khái một chút. Lấy thủ đoạn cùng mị lực của Iallophil mà một tí hiệu quả cũng không có, ý chí của Fei quả thật rất đáng khen.

“Ta sẽ không thất bại.” Iallophil ngạo nghễ nói.

“Brent thiếu gia.” Quản gia của biệt thự đột nhiên xuất hiện ngoài cửa. Tòa biệt thự này là từ Brent cung cấp, cho nên chủ nhân của quản gia cũng chính là hắn.

“Chuyện gì?” Brent hỏi.

“Vũ khí làm theo yêu cầu của ngài đã được đưa tới.” Quản gia cung kính trả lời.

“Ân.” Tốc độ làm việc của đám thợ nhà mình cũng không tệ lắm, Brent rất hài lòng với điểm này, “Mang vào.” Vừa vặn Fei cũng ở đây, chẳng biết chuyện này có thể khiến ý chí của hắn buông lỏng không. Để giúp hảo hữu thu phục mục tiêu, đạt được thành quả cuối cùng, Brent và những người khác đều thực dụng tâm.

Một nam tử cường tráng xuất hiện, đem hòm vũ khí đặt lên bàn, sau đó lui ra ngoài.

Lúc này, cánh cửa một phòng khác cũng mở ra, bốn người nhìn chăm chú về hướng ấy, Fei từ bên trong đi ra.

Mái tóc đen lộn xộn khôi phục sự mềm mại vốn có, nhẹ nhàng rũ xuống, đường nét rõ ràng, không gây cảm giác cường tráng, mà nhu hòa như gió xuân, hàng lông mi đen dày nhuộm đẫm anh khí (khí khái hào hùng), đôi mắt đen dĩ vãng luôn tạo cảm giác trầm trọng, nay lại lộ ra vẻ trầm tĩnh như vực sâu, sóng mũi thẳng, đôi môi màu hồng nhạt nam nhân ít có, không mỉm cười thoạt nhìn cũng thực mê người, ngũ quan tuấn tú, không có đường cong nghiêm khắc đặc thù thuộc Red Creek gia tộc, cũng không nhìn ra khí phách thiết huyết (kiên cường, sẵn sàng hi sinh) của gia tộc này, thế nhưng, khuôn mặt tuấn tú này lại mang một loại lãnh đạm bất đồng với Red Creek gia tộc.

Khuôn mặt này không có vẻ nghiêm khắc, cũng không phải không lộ vẻ gì, mà là bình tĩnh, một loại bình tĩnh siêu nhiên, tựa như cái gì cũng không thể khiến hắn động dung. Không phải là vẻ đạm mạc không để ý đến điều gì, cũng không phải lãnh khốc đến ý chí sắt đá, chỉ là bình tĩnh đến lạnh lùng, chính bởi vì thế, khuôn mặt tuấn tú ấy thoạt nhìn không có chút thân thiết nào, chỉ có vẻ lãnh đạm.

Quần áo mà Iallophil chọn cho Fei là một bộ lễ phục, màu sắc chủ đạo là bạc, thoáng hiện quang huy lam sắc, trang trí bằng hoa văn màu lam nhạt, cổ áo sơ mi bên trong màu trắng tinh, bó buộc quanh cổ, bên ngoài là tầng tầng tơ lụa để lộ ống tay áo, những viên bảo thạch nhỏ hợp thành hoa văn ở cổ tay tạo cảm giác xa hoa, ám văn thần bí như ẩn như hiện, trang phục như tham gia yến hội.

Bọn người Iallophil đều kinh diễm, không phải vì sự tuấn mỹ của Fei, mà là sự tương phản mãnh liệt giữa lúc trước và hiện tại khiến bọn họ khiếp sợ, thật sự không thể tưởng tượng được thiếu niên nguyên bản lôi thôi, sau khi thay đổi tạo hình lại trở nên xuất sắc đến thế.

————————————————

“Hắn có mái tóc dạ sắc, hắn có hắc mâu (con ngươi màu đen) trầm tĩnh, hắn có dung nhan tuấn tú, hắn có ý chí kiên cường, hắn từng chịu ô danh “phế vật”, hắn từng bị thế nhân quên lãng, khi hắn sửa đổi lịch sử của ma vũ phế nhân, thế nhân a, các ngươi sẽ hiểu, trong hắc mâu trầm tĩnh đó có sự cười nhạo đối với các ngươi, những kẻ từng xem hắn là phế vật, mới biết được ý chí kiên cường làm cho hắn trở nên cường đại. Hắn, người từng bị xem nhẹ, thế nhân sẽ không thể tiếp tục bỏ qua, hắn mang quang mang rực rỡ không gì sánh được, huy hoàng chiếu rọi thế gian này.”

———- Trích từ Ngâm du thi nhân (Người hát rong) của Uy Á đại lục xướng tập [Vinh quang thiểm diệu]