Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ

Chương 14: Vũ khí




“Garvin.” Iallophil trách cứ một tiếng, đem bản thân trở thành người tốt. Đây là thủ đoạn thường dùng trong trò chơi của bốn người, bởi vì trò chơi cần phải có người tốt, người xấu. Mà lúc này, không thể nghi ngờ Garvin thích hợp làm người xấu nhất. “Fei, ngươi cũng biết, cách nhìn của bên ngoài đối với ngươi rất không tốt, cho nên Garvin mới có chút hiểu lầm.”

Đôi khi, thích hợp đem miệng vết thương của đối phương bộc lộ ra, mượn ma lực ngôn ngữ để đối phương biết mình đứng về phía hắn, đối với nguyên nhân tạo thành vết thương cũng là không đồng ý, thật dễ dàng khiến người ta sinh ra cảm giác được nhận đồng, đây là một loại phương pháp rất hữu hiệu để kéo gần quan hệ.

“Cách nhìn của bên ngoài đối với ta?” Fei đối với điều này tỏ vẻ nghi vấn.

Iallophil có một loại cảm giác mình đang ra chiêu đánh vào không khí. Hắn sao lại quên, người này không biết hắn là ai, thậm chí cả Garvin cũng không nhận thức. Lẽ ra nên hiểu được người này cùng tin tức bên ngoài bị ngăn cách đến cỡ nào, sai lầm, lại là sai lầm. Vì cái gì đối với người này, hắn luôn không ngừng phạm sai lầm.

“Không có gì, ngươi không biết cũng tốt.” Iallophil cố gắng nở nụ cười, làm bộ lơ đãng biểu hiện ra một loại may mắn, mang theo hương vị giấu đầu hở đuôi.

Brent trong lòng thầm khen, nhìn không ra Iallophil có khiếu diễn kịch như vậy, làm thế tuyệt đối sẽ khiến người kia hiếu kỳ, sau đó truy vấn.

Donald sinh trưởng trong hoàng gia cũng nhìn thấu thủ đoạn của Iallophil, tìm được nguyên nhân thất bại trước đó, sau đó bù đắp, cuối cùng làm cho hành động phía trước lại có tác dụng, thủ đoạn của Iallophil về phương diện tâm cơ và nhân tính đều rất cao.

Garvin không suy nghĩ phức tạp như vậy, nhưng hắn biết Iallophil đang diễn trò. Quay đầu sang hướng khác, chuyện này hắn mới không thèm trả lời phế vật kia.

Bốn người đều chờ mong Fei truy vấn, đáng tiếc, Fei không có.

Người này không có tâm hiếu kỳ sao? Bốn người không nhận được đáp lại như dự tính, ở trong lòng có cùng một loại phản ứng.

Bất luận thế nhân nhìn hắn như thế nào, Fei cũng không hề để ý, cũng không vì ý kiến của thế nhân về mình mà cảm thấy vinh dự cảm động hay khuất nhục xấu hổ, cho nên hắn không hiếu kỳ. Cách nhìn của thế nhân chẳng là gì cả, không thể thay đổi việc hắn nhỏ yếu, cũng không cách nào khiến hắn trở nên cường đại, như vậy tại sao phải để ý.

Trong khoảng thời gian ngắn, Fei cùng bốn người trước mắt duy trì trạng thái trầm mặc.

“Nếu không có việc gì, ta đi đây.” Cứ đần ra như vậy thật lãng phí thời gian, hắn còn có chuyện khác phải làm.

Cho tới bây giờ, chỉ có bốn người bọn họ rời đi trước người khác, chưa từng có người nghĩ rời đi trước bọn họ, bởi vì những người đó kính trọng thực lực của bọn họ, sợ hãi gia thế của bọn họ, nên hành vi của Fei đối với bọn họ mà nói, là lần đầu tiên.

“Fei.” Cũng không thể để Fei cứ như vậy rời đi, nếu không trò chơi làm sao tiếp tục, Iallophil hỏi, “Ngươi vội vã như vậy là có việc gì quan trọng sao?”

“Muốn mua ít đồ.” Ba năm qua, Red Creek gia tộc cấp tiền cho hắn, hắn chưa từng đụng vào, bởi vì hoàn toàn không cần thiết. Học phí Red Creek gia tộc đã sớm đưa đủ, vấn đề ăn mặc, Red Creek gia tộc cũng vì hắn cung cấp, nghĩ muốn cái gì cũng có thể viết trên giấy đặt trong mâm cơm, ngày hôm sau tự nhiên sẽ xuất hiện.

Red Creek gia tộc tuy bỏ qua Fei, nhưng người hầu thì không thể, hơn nữa những thứ Fei yêu cầu đều rất bình thường, bọn người hầu cũng tận lực thỏa mãn những yêu cầu đó.

“Fei, ngươi không cần phải tự mình đi.” Iallophil chỉ chỉ Brent, “Lukes gia tộc ở đế đô có rất nhiều cửa hàng, cái gì cũng có, ngươi cần cái gì cứ trực tiếp nói với hắn, hắn sẽ cung cấp đồ tốt nhất cho ngươi.”

Iallophil dù sao cũng sẽ đem những thứ tương tự đền đáp, quên đi, dù sao cũng không phải chuyện gì lớn.

“Đúng vậy a, Fei, ngươi cần cái gì cứ nói cho ta biết.” Brent đương nhiên sẽ không phá hư dự tính của hảo hữu. Vì trò chơi này, tất cả mọi người đều sẽ rất ăn ý tận lực cung cấp trợ giúp để trò chơi thuận lợi tiến hành.

Fei nhìn chằm chằm vào Brent, sau đó nói, “Ta muốn binh khí, tất cả các hình thức vũ khí đơn binh (vũ khí cho một người như đao, kiếm, thương… các loại, ngược lại là các vũ khí cho tập thể như pháo, máy bắn đá,…).” Đối với binh khí ở thế giới này, hắn chỉ mới xem qua hình ảnh cùng một chút giới thiệu, trong đó đặc thù nhất là binh khí chế tạo bằng phương thức luyện kim ma pháp, Fei tạm thời không nghĩ tới nó, hắn cần chính là binh khí bình thường. Binh khí tốt là rất trọng yếu, nhưng vào thời điểm chiến đấu, ý thức và trụ cột lại càng trọng yếu hơn. Binh khí dù tốt đến đâu mà không thích hợp với bản thân, trong khoảnh khắc sinh tử cũng sẽ trở thành khuyết điểm trí mạng, còn binh khí bình thường, chỉ cần sử dụng thật tốt cũng có thể đắc thủ.

Fei hiện tại chính là muốn làm quen với các loại binh khí để thời điểm chiến đấu có thể dùng, còn binh khí hắn quen thuộc, bởi vì không có tài liệu nên không thể chế tạo, vốn định đợi về sau tìm được tài liệu sẽ tính tiếp. Bất quá, nếu tên Brent này có năng lực như vậy, để y cung cấp binh khí có thể giảm bớt rất nhiều chuyện.

“Ngươi cần ta làm cái gì?” Kiên trì nguyên tắc trao đổi đồng giá, Fei hỏi.

“Không cần.” Brent về sau, luôn cảm thấy thật may mắn vì đã nói một câu kia, mà không phải là tùy ý đưa ra yêu cầu, mới có thể làm cho phần nhân tình vô giá này được giữ lại. Brent cho rằng đây là câu trả lời sáng suốt nhất đời hắn.

“Ngươi, ta nhớ kỹ.” Ghi nhớ chính là phần nhân tình này, về saukhi Brent cần, hắn sẽ giúp.

“Rõ ràng là một phế vật, còn muốn binh khí làm cái gì.” Garvin lúc này lại ác miệng nói.

Fei bất luận là tâm hay biểu tình, thậm chí cả ánh mắt, cũng không có một tia dao động.

“Garvin.” Vẫn là Iallophil đi ra làm người tốt.

“Ngoài binh khí, Fei, ngươi còn cần gì nữa không?” Brent cũng vội vàng làm dịu đi bầu không khí bị Garvin nhiễu loạn, nhưng bọn họ đều có một loại cảm giác, lời nói của Garvin vốn không thương tổn được Fei, hành vi cử chỉ của bọn họ căn bản là vô dụng, hoàn toàn không cần thiết.

“Ngươi có thể giúp ta chế tạo binh khí sao?” Như vậy liền có thể một lần giải quyết luôn.

“Không thành vấn đề.” Tiệm vũ khí dưới trướng của Lukes gia tộc có rất nhiều, vì vậy mà thợ rèn cũng không ít.

“Fei cần hình thức vũ khí như thế nào, ta có thể tìm người vẽ bản thiết kế giúp ngươi.” Donald rốt cục cũng có cơ hội biểu đạt thiện ý của mình.

Nhiều năm sau, Donald đều thực buồn bực, rõ ràng lúc trước hắn mới là người duy nhất đối Fei có thương hại, cũng được xem như thiện ý đi, nhưng vì cái gì lại bị tên hỗn đản Brent khởi xướng trò chơi ác liệt kia chiếm tiện nghi, còn hắn cái gì cũng không được. Đáng giận, tại sao lúc đó không phải là hắn vì Fei cung cấp vũ khí, khi không lại để Brent chiếm phần nhân tình kia.

Brent, đáng đời ngươi, vì phần nhân tình đó mà bị Iallophil ghen ghét. Chỉ cần nghĩ như vậy, tâm tình buồn bực của Donald sẽ tốt hơn nhiều, cho nên thời điểm Iallophil chỉnh Brent, Donald luôn là người ủng hộ nhất.

“Bản thiết kế ngày mai ta đưa cho ngươi.” Không để ý đến Donald, Fei trực tiếp nói với Brent.

Cũng là vì thái độ này, thương hại của Donald đối với Fei hoàn toàn biến mất, liền đứng vào góc độ của ba người Iallophil, chờ xem Fei thống khổ khi trò chơi kết thúc.

“Dù sao cũng không còn chuyện gì khác, chẳng bằng chúng ta cùng đi dạo đi, để Fei chọn lựa một số trân tàng (bảo vật được cất giấu) của Lukes gia tộc.” Donald đưa ra đề nghị.

“Chủ ý không tồi.” Iallophil đồng ý.

“Này, các ngươi là muốn đánh cướp à.” Brent cười nói.

Garvin không nói gì, nhóm hảo hữu của hắn đã quyết định, hắn cũng không phản đối.

Mọi người nhìn sang Fei.

“Được.” Fei suy nghĩ một chút rồi gật đầu, cũng có thể coi thử trình độ chế tạo binh khí của thế giới này như thế nào, xem xem có tìm được thứ hắn muốn không.

Bọn họ mấy người chậm rãi xuất phát, đi đến một tiệm vũ khí nổi danh ở đế đô Denton. Thiếu lão bản, Cửu vương tử hoàng gia – Donald điện hạ, ánh sáng vinh quang của Theoromon gia tộc – Iallophil thiếu gia, công tử của Red Creek gia tộc – Garvin thiếu gia, bốn người bọn họ bất luận ai đến đây cũng làm cho cửa hàng này bồng tất sinh huy (bồng là cửa làm bằng mây tre, tất là hàng rào bằng cây mận gai, đều là vật liệu làm nhà của người nghèo => “bồng tất” còn có ý nghĩa là nhà nghèo hèn; “sinh huy”: phát sáng => “bồng tất sinh huy: nhà tranh vách lá khi có khách quý đến thăm cũng rạng rỡ lên), cho dù là người nào cũng đủ để chưởng quầy kinh sợ đi ra nghênh đón, huống chi là bốn người đều đến đông đủ.

Giá cả không quan trọng, đồ tốt toàn bộ đều được chưởng quầy đem ra.

Fei quan sát từng thanh một, trong lúc đó trí não đã bắt đầu phân tích những tài liệu này. Cindy Wilker học viện là học viện tổng hợp đứng đầu nhân loại, cho nên nó tuyển nhận mọi loại đệ tử, tư liệu trong thư viện cũng rất đầy đủ. Những vũ khí này mặc dù đều là trân phẩm (quý giá), nhưng dù sao cũng không phải tuyệt phẩm (có một không hai), cho nên trí não thông qua nghiêm mật phân tích tính toán, cũng đem tất cả tư liệu cùng ưu khuyết của vũ khí phân tích ra.

Đối với những thứ này, Fei không hỏi trí não. Hắn cần chính là binh khí có thể dùng, cho nên những vũ khí này Fei không phân tốt xấu, mỗi loại binh khí đều lấy một thanh.

Garvin đứng một bên cười lạnh, quả nhiên là phế vật, ngay cả tìm vũ khí thích hợp cũng không biết, lung tung lấy những thứ này cũng sẽ không đạt được thành tựu gì.

“Fei, vũ khí vẫn là phải dùng thứ thích hợp chính mình mới là tốt nhất.” Iallophil dùng thiện ý giả dối nhắc nhở, kỳ thật ý nghĩ trong lòng cũng không khác Garvin là mấy.

“Vũ khí không có thích hợp, chỉ có thói quen.” Trừ phi là được đặc biệt chế tạo riêng, nếu không làm sao có thể thích hợp, đến khi vũ khí thích hợp nhất bị hủy, như vậy đã không có vũ khí thì dùng cái gì, cho nên vũ khí đối với Fei chưa từng có thích hợp, chỉ có chia làm quen dùng, có thể dùng cùng không biết dùng.

Iallophil sửng sốt, những người khác cũng sửng sốt, không thể không nói, lý luận của Fei đối với vũ khí không giống với thế giới này.

Đối với rất nhiều Vũ giả, vũ khí là một nửa của bọn họ, thậm chí rất nhiều Vũ giả quý trọng vũ khí như mạng. Vũ khí có thể được xem là dấu hiệu của một người, cũng đại biểu cho vinh dự. Rất nhiều người khi có được binh khí thích hợp, từ đó về sau chỉ sử dụng binh khí đó, có thể tưởng tượng được sẽ yêu quý nó thế nào. Chính là đối với Fei mà nói, vũ khí chỉ là vũ khí, là công cụ chiến đấu, vì thắng lợi, vì sống sót, có thể tùy ý vứt bỏ.

—————————————————–

“Lukes công tước, sinh ý ngươi đắc ý nhất cả đời này là cái gì?” Trong yến hội, có người hiếu kỳ hỏi.

“Sinh ý ta đắc ý nhất à.” Brent nhớ lại, nói, “Đó cũng chưa thể tính là sinh ý, là một giao dịch ta vô ý thức thực hiện, là giao dịch cùng với Fei. Chỉ bằng mấy món vũ khí, ta có được một cái nhân tình của Fei, các ngươi nói xem giao dịch này ta có bao nhiêu lợi.”

“Cùng miện hạ sao?” Mọi người ở yến hội thực kinh ngạc, chuyện về Truyền Kỳ luôn khiến người ta tò mò, muốn biết được rõ ràng.

Brent phát hiện hắn đã uống hơi nhiều rồi, vội vàng cáo từ. Trên mã xa đóng kín, vì mới chủ đề vừa rồi mà nói thầm, “Đó cũng không phải do ta, là Fei tự mình quyết định, Iallophil làm gì phải so đo như vậy. Chẳng qua là một cái nhân tình mà thôi, hơn nữa nếu uy hiếp đến Fei, hắn chẳng phải cũng sẽ giết ta sao.” Trên khuôn mặt Brent hiện lên bất đắc dĩ cùng hoài niệm.

———- Yến hội nào đó sau khi cuộc chiến tranh mỗi ngàn năm một lần kết thúc.