Xuyên Việt Cự Nhân Quốc Độ

Chương 8




Nhìn Lạc Ly đi ra ngoài trước ta, ta cũng kéo kéo áo khoác ngoài, sau đó ở cửa mang giày vào bước ra ngoài xe, vừa ra cửa xe lập tức một trận gió mát nghênh mặt thổi qua,làm ta nắm chặt áo khoác ngoài, lần nữa vì Lạc Ly quan tâm cảm thấy cảm động.

Đứng ở trước xe, nhìn thấy bây giờ là dừng trước một con sông nhỏ, hai con trường tị thú cũng đã được cởi xuống, đang một bên dùng lỗ mũi cuốn lấy lá cây non trên cành ăn ngon, thấy hình ảnh kỳ dị này, ta hắc tuyến, lắc đầu nghĩ đến đi tới nơi dị giới này, ta nên phải học không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, nghĩ đến lần đầu đi xa nhà, chữ ( vui mừng ) tin tưởng chỉ nhiều không ít, thở dài liền bò xuống xe hướng bọn Lạc Ly đi tới.

Như lúc trước đoán , Cao Dương cùng Tiểu Sâm thấy trên mặt Lạc Ly có chưởng ấn bộ dáng đều là cả kinh, Tiểu Sâm đem cành cây mới vừa ôm trở về bị làm cho sợ đến rơi ở trên mặt đất, cả người bất động chỉ còn thừa lại đường nhìn theo Lạc Ly di động, ngay cả Cao Dương cũng là vẻ mặt quên khép lại miệng, con mồi mới bắt được ở trên tay Cao Dương cũng rất nhanh nhân cơ hội trốn thoát, nhảy về phía trước muốn chạy trốn; toàn trường tỉnh táo nhất , trừ ta cùng Lạc Ly cũng chỉ có Tiểu Ban Ban, xem nó còn gục ở bờ sông phơi nắng đến vui vẻ.

Mà Lạc Ly nhưng vẫn là vẻ mặt chuyện không liên quan đến mình, ở bờ sông dùng đá làm bếp lò, chỉ thấy hắn giải khai đai lưng vung lên, động vật nhỏ đáng thương mới vừa chạy trốn đã bị quấn lấy, vứt xuống trong ngực Tiểu Sâm, lúc thu hồi đai lưng thuận đường đảo qua ở dưới chân Tiểu Sâm, cành cây tản mát ở trên mặt đất đã được bó thành một vòng, xem Lạc Ly anh tuấn đeo lại đai lưng, đai lưng vừa trở lại cách dùng vốn có của nó, lúc này lại đến ta xem ngây người, không thể không nói Lạc Ly vừa rồi thật đẹp trai muốn chết.

“Tiểu Sâm, còn ngốc đứng đó là gì, còn không đi xử lý vật kia sạch sẽ.” Lạc Ly dùng thần thái ôn văn như dĩ vãng, hướng Tiểu Sâm thản nhiên nói.

“A! Dạ, Dạ! Cái này đi.” Giống như vừa mới bị gọi hồn về , Tiểu Sâm ôm con mồi không biết lúc nào đã bất tỉnh trong ngực hắn, giống như chạy trối chết đến bờ sông nhỏ đi xử lý.

Lạc Ly cũng không có quản Cao Dương biến thành pho tượng, nhóm lửa tốt sau, đi ra bờ sông nhỏ bắt cá , ta đành phải đi qua nắm lấy pho tượng Cao Dương kéo đến trước đống lửa ấn hắn ngồi xuống, sửa sang đồ gia vị Tiểu Sâm lấy ra để ở một bên.

Cuối cùng chủ trù đồ nướng dĩ nhiên vẫn là ta, ta cùng Lạc Ly ngồi đối mặt ở trước đống lửa, Tiểu Sâm cùng Cao Dương chia nhau ngồi hai bên, ta để cho Tiểu Sâm giúp ta đem cá cùng động vật nhỏ không biết tên dùng nhánh cây gài hảo, đem bánh bao lớn từ trong nhà mang theo xiên lên, cho gia vị lên rồi quay nướng, thức ăn từ từ toát ra mùi thơm, dầu mỡ ở trên đống lửa hưng phấn rung động, không bao lâu đã bị nướng đến vàng óng ánh, làm cho người ta thấy vậy ngón trỏ đại động.

Tiểu Ban Ban ngửi được mùi thơm của thức ăn đã sớm nhích lại gần chia ăn, Cao Dương cùng Tiểu Sâm lúc này thần trí mới trở về, nhưng vẫn là lộ vẻ mặt quái dị nhìn ta cùng Lạc Ly, ta đem đồ vật nướng tốt lại chia ra ăn xong, toàn bộ quá trình đều an tĩnh , chỉ có tiếng nhai thức ăn, cũng không biết có phải ta nghi ngờ hay không, ta nhìn đến Tiểu Sâm toát ra ánh mắt khâm phục đối với ta.

Cao Dương thì tại kinh ngạc sau nhưng lại lộ ra vẻ mặt đăm chiêu, sau đó liền đột nhiên cộng thêm cười trộm, còn bất chợt thú vị hướng ta nhìn , ta nhìn ngược về phía hắn , hắn còn hướng ta trừng mắt nhìn, khiến cho ta thực mạc danh kỳ diệu.

Mà ta cùng Lạc Ly, một chuyên tâm nướng thức ăn, một chuyên tâm ăn, ai cũng không có chủ động đi nói chuyện chọc phiền toái, kết quả bữa cơm này từ đầu tới đuôi ta không nói một câu, xong khi thu thập xong, đang định bò lại trên xe , Cao Dương lại đem ta kéo đến một bên lặng lẽ nói.

“Ta nói Tiểu Tuyết Nhi nga, thỉnh thoảng tiểu sư đệ khi dễ Tuyết Nhi ngươi giáo huấn lại ca hết sức tán thành, chẳng qua nga, nam nhân mà, cũng tương đối sĩ diện, lần tới ngươi giáo huấn tiểu sư đệ , nhưng tận lực ở chỗ dưới quần áo nhìn không thấy , muốn nhéo muốn đập muốn đánh, đều được, dù sao tiểu sư đệ hắn da đủ dày, bất quá đừng đánh ở trên mặt, để cho ngoại nhân thấy sẽ cười, vợ chồng gây lộn ầm ĩ cũng không cần để người khác nhìn thấy đúng không?”

“Ca, ta không có. . . . . .” Nghe được Cao Dương nói, ta vừa oan vừa lúng túng, thật đúng đổ lên đầu ta rồi, đừng nói ta đây tính tình sẽ không loạn đánh tát người, chưởng ấn lớn nhỏ cũng sẽ xem đi, bàn tay của ta có lớn như vậy sao?

“Ôi, Tiểu Tuyết Nhi đừng thẹn thùng, ca cũng không phải là không rõ lí lẽ như vậy, này cầm lấy, đợi lát nữa hồi xe liền xoa cho tiểu sư đệ một chút, vợ chồng mới đầu giường gây lộn cuối giường hòa nha, có khi tình nhân vẫn là phải hống hống, được rồi, Tiểu Tuyết Nhi mau trở về đi thôi, lúc này không còn sớm cũng phải lên đường.”

[2]

Ta ảo não nhìn chằm chằm vào Cao Dương định tội mà không nghe ta giải thích, nhìn hắn đã sớm quẹo vào xe phía trước, bóng dáng cũng không trông thấy, không thể làm gì khác hơn là ủy ủy khuất, nắn hộp thuốc trị thương nhỏ trong tay, bò lại trong xe trừng mắt nhìn Lạc Ly.

“Tuyết Nhi sao vậy?”

“Đều do ngươi, đột nhiên tự đánh mình, còn không bôi thuốc liền đi ra, hại ta bị ca cho là ta đánh ngươi.” Ta cởi xuống áo khoác ngoài vứt qua một bên, đem hờn dỗi đều phát tiết trên áo khoác ngoài vô tội.

“Phốc, ha hả. . . . . . Đại sư huynh nói như thế ?”

Ta quắt miệng trừng mắt Lạc Ly đang cười trộm không lên tiếng, liền nhìn tính toán muốn cười bao lâu.

“A khụ. . . . . . A, Tuyết Nhi đừng nóng giận, dấu tay trên mặt nhìn liền biết cùng Tuyết Nhi nhỏ bé của ta sai biệt rất xa, Tiểu Sâm cũng biết, mà đại sư huynh như thế nào lại không phân ra được, nói vậy hắn là cố ý trêu chọc Tuyết Nhi a.”

Ta không nói gì, hồi tưởng giọng nói của Cao Dương so với bình thường còn bà tám hơn, ta có chút hiểu ra phỏng đoán của Lạc Ly là thật, thái dương bốc lên chữ thập, ta sao càng ngày càng cảm thấy đại ca nhìn như vô hại lại rất ác liệt? Lắc đầu thở dài, bị chỉnh liền bị chỉnh đi, dù sao chính là làm tiểu đệ tác dụng đi? Ta bất đắc dĩ nghĩ đến, cũng quyết định lần tới nhất định phải tìm cơ hội hảo hảo “đáp lại.”

Xem một chút thuốc mỡ trên tay, kéo Lạc Ly rời chỗ ngồi sau giúp hắn bôi một tầng mỏng ở trên mặt, thuốc mỡ thanh thanh lương lương, mới vừa bôi chút trên mặt Lạc Ly má liền tiêu sưng lên một nửa, chắc là chữa thương thánh phẩm vô cùng tốt.

“Ngươi lần tới đừng có tự đánh mình, hạ thủ còn nặng như vậy, thịt ngươi sẽ không đau sao?” Nhìn dấu tay sưng đỏ trên mặt Lạc Ly, tâm ta có chút đau nói.

“Lạc Ly đáng đánh , Lạc Ly hỏi Tuyết Nhi như vậy, cũng không có ý muốn nhục nhã Tuyết Nhi hoặc ghét bỏ Tuyết Nhi, lúc trước Lạc Ly cũng đã nói, muốn biết rõ ràng trình độ Tuyết Nhi bị khi phụ, mới hốt thuốc đúng bệnh .”

“Sắc mặt ngươi khi đó rất đáng ghét.” Ta có chút giống như lên án nói.

“Đó là bởi vì Lạc Ly đau lòng Tuyết Nhi, cũng tức giận, tức giận hỗn cầu kia dám tổn thương Tuyết Nhi như vậy, cũng ở ảo não tại sao Lạc Ly muộn như vậy mới gặp gỡ Tuyết Nhi, để cho Tuyết Nhi chịu khổ.”

Ánh mắt thâm tình của Lạc Ly làm cho ta lúng túng đến không biết nên nhìn cái gì, cũng không biết nên trả lời như thế nào, không thể làm gì khác hơn là lấy cớ đem thuốc mỡ dùng tốt đặt vào trên cái bàn thấp, cúi xuống thân thể che dấu một chút bối rối.

“Bất kể như thế nào, lúc hỏi câu này làm Tuyết Nhi hồi tưởng ký ức không vui kia, còn không có dùng phương pháp tốt hỏi, làm Tuyết Nhi cảm thấy thương tâm đúng là lỗi của Lạc Ly, cho nên Lạc Ly đáng đánh.”

“Ừ, thật xin lỗi, là ta thích nghĩ lung tung.” Nghe Lạc Ly nói một phen, toàn thân trừ kinh ngạc hắn có thể đoán ra ý nghĩ của ta, còn có thật sâu cảm động, ta nghĩ ta thật là trúng một loại độc tên là Lạc Ly rồi, đối với người thi độc này ta lại có một loại hạnh phúc cùng sợ hãi.

“Tuyết Nhi một mình tha hương tới đây, lại trả qua chuyện như vậy, thích nghĩ lung tung cũng là bình thường , chỉ là hiện tại có Lạc Ly làm bạn Tuyết Nhi, Tuyết Nhi cũng không cần một thân một mình nghĩ lung tung rồi, có lẽ Lạc Ly còn chưa đủ tư cách nhận được toàn bộ tín nhiệm của Tuyết Nhi , nhưng Lạc Ly sẽ hướng điểm này cố gắng , cho nên ngày sau hi vọng Tuyết Nhi trong lòng có vui vẻ hay không vui vẻ, đều nói cho Lạc Ly, để cho Lạc Ly chia sẻ cùng Tuyết Nhi được không?”

“Được.” Ta đỏ mặt cúi đầu muốn đem nước mắt ép trở về, hạnh phúc tới quá nhanh, nhanh đến nỗi làm ta cảm thấy không chân thật.

“Tại sao thích ta?” Ta nâng lên hai mắt hồng hồng, nhìn Lạc Ly hỏi.

“Lạc Ly cũng không biết, Lạc Ly chỉ biết là, thấy Tuyết Nhi vui vẻ Lạc Ly sẽ vui vẻ, thấy Tuyết Nhi mất hứng, tâm tình Lạc Ly cũng sẽ tệ theo , thấy Tuyết Nhi bị ủy khuất, Lạc Ly sẽ cảm thấy tức giận, thấy Tuyết Nhi bị thương ngã bệnh, Lạc Ly sẽ cảm thấy đau lòng, tất cả mọi chuyện của Tuyết Nhi đều giống như dẫn dắt sâu trong nội tâm của ta, để cho ánh mắt của ta không nhịn được tìm kiếm một bóng dáng tên là Tuyết Nhi.”

Lạc Ly nói, đưa tay như muốn đem ta kéo vào trong ngực, nhưng thật giống như lại nghĩ tới ta không thể bị đụng, chỉ đem tay dừng ở chỗ cách ta 5cm, giống như ở cách không miêu tả vẻ mặt của ta, vẻ mặt thật tình mà chuyên chú.

“Mặc dù ta rất tức giận hỗn cầu kia thương tổn Tuyết Nhi, nếu là hắn còn sinh tồn trên thế giới này, Lạc Ly hận không thể để cho hắn nếm thử tư vị gọi là muốn sống không được muốn chết chẳng xong, nhưng về mặt khác Lạc Ly cũng rất cảm tạ hắn, bởi vì là hắn, mới để cho Lạc Ly cơ hội gặp gỡ Tuyết Nhi bảo bối nhà ta.” Giống như mình đem ta miêu tả đủ rồi, Lạc Ly buông tay của hắn xuống, đối với ta lộ ra nụ cười ôn nhu.

“Vĩnh viễn thương Tuyết Nhi sao?” Ta có thể tin ngươi không?

“Có.”

“Sẽ không bỏ ta đi?”

“Sẽ không.”

“Bất kể phát sinh bất cứ chuyện gì?”

“Bất kể phát sinh bất cứ chuyện gì, bất kể chỗ nào, Lạc Ly vĩnh viễn yêu Tuyết Nhi, thương Tuyết Nhi, tín nhiệm Tuyết Nhi, đem tất cả của Lạc Ly giao cho Tuyết Nhi, cho đến khi Tuyết Nhi nói không cần Lạc Ly nữa mới thôi.”

“Lạc Ly . . . . . Ngươi không cần phải như vậy , ngươi tốt như vậy, vừa cao lớn vừa đẹp trai y thuật lại cao, ngược lại ta vừa thấp vừa kém lại vô dụng, không thể ủy khuất ngươi như vậy.” Giọng nói của ta mang nức nở hướng Lạc Ly nói.

“Nói gì vậy, Tuyết Nhi nhà ta bộ dạng khả ái tính cách lại tốt, còn có một tay nấu thức ăn ngon, nên là Lạc Ly có phúc mới đúng, mấy ngày qua Tuyết Nhi là lạ sẽ không phải liền suy nghĩ những chuyện này đi? Ngươi a, đừng quản những chuyện đó, Lạc Ly ta nói thích Tuyết Nhi, muốn cùng Tuyết Nhi cả đời là lời đã định rồi, trừ phi Tuyết Nhi không cần Lạc Ly.” Nói xong còn khôi hài làm ra vẻ mặt ủy khuất bị vứt bỏ, rất giống ta đã vứt bỏ hắn.

“Phốc. . . . . . Ta mới sẽ không bỏ ngươi, ngươi vừa đẹp trai lại nhiều tiền, ta vứt bỏ ngươi tìm ai nuôi ta, ngươi nói ngươi phải nuôi ta cả đời , đừng nghĩ trốn.” Ta phốc cười một tiếng, nước mắt cũng nhịn không được nữa, cảm động làm cho ta nhào tới trong ngực Lạc Ly, ôm thật sâu người trọng yếu trước mắt.

Ta không biết ôm Lạc Ly khóc bao lâu, chỉ cảm thấy ta mới vừa nhào qua Lạc Ly thân thể cứng đờ, sau đó cảm thấy Lạc Ly ôm lại, trên lưng truyền đến vỗ nhẹ một chút một chút, làm cho ta từ từ dừng lại nước mắt, cũng không muốn rời khỏi ngực Lạc Ly.

“Tuyết Nhi.”

“Ừ?” Miễn cưỡng trả lời Lạc Ly, ta chà chà lồng ngực có cảm nhận tốt của Lạc Ly, híp mắt thoải mái đến sắp đi ngủ.

“Ngươi không có run lên.”

Nghe vậy ta thoáng cái giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu hơi chút buông tay ôm Lạc Ly ra, thấy ta cùng Lạc Ly không biết lúc nào đã ngồi vào trên giường nệm, nhìn chằm chằm tay Lạc Ly đặt ở ngang hông ta, nhưng trong lòng không có dâng lên chút cảm giác sợ hãi nào, ta không nhịn được vui mừng nhìn về phía Lạc Ly.

“Thật sự nha, Lạc Ly, ta tốt rồi sao?”

“Ngô. . . . . . Không nhất định, cần kiểm tra xác nhận .” Lạc Ly thuận thế đem ta buông ra, kề bên cạnh vách xe nói.

“Kiểm tra thế nào?” Không biết sao, ta đột nhiên cảm thấy có chút cảm giác không ổn.

“Tổng hợp vấn đề của buổi sáng hôm nay cùng với kết quả tiếp xúc khảo nghiệm mấy ngày qua, ta nhận ra rằng, Tuyết Nhi tự thân chủ động tiến hành tiếp xúc thì không có chuyện gì, hiện tại Lạc Ly cũng chỉ là ôm nhẹ lấy Tuyết Nhi, cũng không có tiến hành động tác khác, cho nên muốn rõ ràng Tuyết nhi có phải bình phục hay không, còn phải làm một bước tiếp xúc khảo nghiệm nữa.”

“Vậy. . . . . . vậy phải làm sao?” Ta nhìn chằm chằm song đồng càng ngày càng trở lên nóng bỏng của Lạc Ly, nuốt nuốt nước miếng, chần chờ hỏi.

“Tuyết Nhi, ngươi tin tưởng Lạc Ly đúng không?” Lạc Ly lại lộ ra một nụ cười ôn nhu, ta liền không có sức chống cự.

“Ừ.” Trong lòng luôn có thanh âm đang kêu gọi nguy hiểm, ta vẫn là trầm ở trong tươi cười của Lạc Ly, cả người bị điện giật ngơ ngác gật đầu.

“Tuyết Nhi, ngươi trước nằm hảo, Lạc Ly hiện tại từ từ tiếp xúc các bộ vị của ngươi, nếu như ngươi cảm thấy khó chịu, Lạc Ly sẽ lập tức dừng tay, nếu là Tuyết Nhi không có cảm giác sợ hãi, Lạc Ly sẽ dần dần tăng thêm độ tiếp xúc, tới khảo nghiệm độ chấp nhận tiếp xúc của Tuyết Nhi.” ( Vũ: Anh đã lộ ra bản chất hồ ly, 1 phút tưởng niệm cho Tuyết Nhi iu quý của ta XD )

Ở dưới sự mềm nhẹ giúp đỡ của Lạc Ly, ta lại nằm trở về vị trí buổi sáng, trong nội tâm luôn cảm thấy lời của Lạc Ly là lạ, nhưng ở dưới con mắt chăm chú của Lạc Ly, ta lại tìm không được nội dung phản bác, nuốt nuốt nước miếng, oán mình đầu óc thiên tài như thế nào cuối cùng gặp phải Lạc Ly thì không suy nghĩ được, chẳng lẽ yêu thương làm cho người ta thật sự biến ngu xuẩn?

Không có thời gian để cho ta suy nghĩ lung tung, Lạc Ly đã nửa ghé vào trên mặt của ta, chính là thân thể tận lực không tiếp xúc cùng ta, đột nhiên khoảng cách gần hơn cùng với tư thế mập mờ này, cộng thêm chúng ta lại đã biểu lộ tâm tình với nhau, trước kia còn có thiếu chút nữa cọ xát ra hỏa, ta không muốn nghĩ đến những chuyện làm người ta đỏ mặt tim đập, vì ta suy nghĩ đồ gì đó đều trung thực phản ứng ở trên mặt của ta, cảm giác trướng nóng làm cho ta không cần soi gương cũng biết, hiện tại trên mặt ta nhất định đỏ còn hơn mông hầu tử.

“Lạc . . . . . .Ly. . . . . . Đừng dựa vào gần như vậy được không?” Ánh mắt ta mang theo chút cầu xin tha thứ, đáng thương nhìn Lạc Ly.

“Làm khảo nghiệm tiếp xúc không tới gần chút có thể chạm vào được sao? là Tuyết Nhi không có quen, Lạc Ly sẽ rời đi một chút xíu là tốt .”

Ta hắc tuyến nghĩ, từ khoảng cách nửa cánh tay biến thành khoảng cách ba phần hai canh tay có khác nhau sao?

“Tuyết Nhi, giai đoạn thứ nhất ta trước dùng tay của ta sờ nhẹ các bộ phận thân thể của ngươi, ta sẽ nói trước cho ngươi biết ta sẽ đụng vào bộ vị nào để ngươi chuẩn bị tâm lý, hai tay ta chỉ đặt ngang đi tới, sẽ không làm bất kỳ động tác, nếu là Tuyết Nhi cảm thấy sợ hãi, liền nói cho Lạc Ly có được hay không?”

“Hảo.” Ta khẩn trương gật đầu.

“Bàn tay.” Lạc Ly đem tay đặt ngang ở trên lòng bàn tay ta, ta không có cảm thấy phản ứng đặc biệt gì, liền hướng Lạc Ly lắc đầu.

Lạc Ly đối với ta cười cười, tiếp theo theo thứ tự đem tay để trên cánh ta của ta, đầu vai, bắp chân, bắp đùi, gương mặt, bộ ngực, thắt lưng bụng các loại…, ta cũng không có bất kỳ phản ứng đặc biệt gì, Lạc Ly giống như rất hài lòng hướng ta cười một tiếng.

“Giai đoạn thứ nhất hiệu quả xem ra không tệ, ta hiện tại muốn tiến hành giai đoạn thứ hai, giai đoạn thứ hai ta sẽ sờ soạn hướng chỗ tương đối nhạy cảm của Tuyết Nhi, liền giống như lần trước, nếu là Tuyết Nhi cảm thấy sợ hãi liền nói với Lạc Ly.” Lạc Ly vẻ mặt đứng đắn nói với ta.

[4] H nhỏ

“Chờ . . . . . . Chờ một chút, Lạc Ly ngươi nói chỗ nhạy cảm là chỗ nào.” Nghe được lời Lạc Ly nói, ta vội vàng đè lại Lạc Ly muốn hướng thân thể ta đè xuống.

“Đương nhiên là ngoại trừ chỗ giai đoạn thứ nhất, Tuyết Nhi ngoan, chớ sợ chớ sợ , dũng cảm chút, buông lỏng chút, đem hết thảy giao cho Lạc Ly là tốt rồi, Tuyết Nhi chỉ cần nghiêm túc cảm nhận là được rồi, nhớ rõ lúc xuất hiện sợ hãi hướng Lạc Ly bày tỏ một chút là tốt rồi.” Trong giọng nói của Lạc Ly mang theo vui sướng làm người ta nghi ngờ, dứt lời liền đem nửa người cũng đặt ở trên người của ta, tư thế mập mờ này làm cho ta nhớ tới cọ xát xế chiều.

“Chậm. . . . . . Lạc. . . . . . Lạc Ly, oa a.”

Còn chưa kịp ngăn cản động tác của Lạc Ly, ta liền cảm thấy bên đùi nhạy cảm truyền đến mấy cái quét nhẹ, đột nhiên xuất hiện kích thích thiếu chút nữa làm thân thể ta bắn cả lên, bàn tay đặt ngang cùng giai đoạn thứ nhất bất đồng, mang theo quét nhẹ chạm tới ở trên người của ta giống như là muốn dấy lên từng chuỗi hỏa viêm, để cho ta không nhịn được gào thét lên tiếng.

“Ừ a. . . . . . Chậm, không. . . . . . Lạc Ly. . . . .”

Bên sườn bụng nhạy cảm cùng vị trí dưới nách bị Lạc Ly đảo qua, một trận cảm giác run sợ từ dưới đáy tâm dâng lên, để cho ta không tự chủ được đem thân thể căng thẳng, kháng cự lấy tình triều xa lạ này.

“Tuyết Nhi, buông lỏng chút, buông lỏng, dùng thân thể đi cảm thụ, ngoan.”

Ngoan cái gì ngoan, ngươi đang dụ dỗ tiểu hài tử sao? Dùng thân thể đi cảm thụ cái rắm, rõ ràng hành động trị liệu đứng đắn, như thế nào Lạc Ly làm lại cảm giác sắc tình như vậy, đột nhiên, vị trí ở bụng gần chỗ kín cùng bên chân bị Lạc Ly sờ quét mấy cái, mặc dù không có chân chính tiếp xúc vị trí nhạy cảm làm người ta xấu hổ kia, nhưng ta vẫn là cảm giác được bộ vị ấy đang nhanh chóng sung huyết, làm cho ta không nhịn được thét chói tai lên tiếng.

“Oa a, không. . . . . . Đừng, Lạc Ly, ta không cần.” Ta nửa khởi động thân thể, dùng sức bắt được bàn tay làm việc xấu của Lạc Ly, ngăn trở hắn tái tiến một bước di động, ánh mắt nổi lên một tầng sương mù, là kích tình , là xấu hổ , là khẩn trương , là sợ ta cũng phân không rõ ràng lắm, chỉ biết là ta không thể tùy ý Lạc Ly còn tiếp tục mò xuống như vậy .

“Hảo hảo hảo, Lạc Ly dừng tay, Tuyết Nhi ngoan, đừng khóc đừng khóc.”

Nước mắt của ta còn chưa rơi xuống , Lạc Ly đã thu hồi bàn tay to bị ta đè lại, sửa thành đem cả người ta kéo tới, ôm trong ngực giống như ôm búp bê, vừa nhẹ lay động pha lẫn vỗ nhẹ , giọng nói cùng động tác giống như dụ dỗ bảo bảo, làm cho kích tình trên người ta cực nhanh rơi xuống tới băng điểm, huyết áp thăng cao trong nháy mắt mau trở về rơi, 囧 toàn thân cứng ngắc khóe miệng co giật.

“Xem ra đơn thuần ôm hoặc tiếp xúc đã không thành vấn đề, đến giai đoạn thứ hai vẫn có chút khó khăn, nhưng so sánh với trước kia tiến bộ, Tuyết Nhi lần tới cố gắng nữa đi.”

“Còn. . . . . . Còn có lần tới sao?” Ta ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lạc Ly, nghĩ thầm cái gọi là “tiếp xúc trị liệu” làm sao lại cảm thấy lạ lạ, vừa mới bắt đầu hoàn hảo, càng đến sau tới càng là có cảm giác đi trật, trong đáy lòng cảm thấy Lạc Ly mượn lấy danh trị liệu ở ăn đậu hủ của ta, nhưng về mặt khác lại cảm thấy bộ dạng Lạc Ly nói, lại tăng thêm Lạc Ly là vị danh y, vốn sẽ không làm loại chuyện treo đầu dê bán thịt chó này mới đúng, cả suy nghĩ mâu thuẫn lại hỗn loạn, đầu thiếu chút nữa muốn bãi công.

“Đương nhiên, Lạc Ly đã nói muốn trị tốt chứng sợ hãi cho Tuyết Nhi, tóm lại từng bước từng bước, từ từ làm cho Tuyết Nhi thói quen là tốt rồi, chúng ta hôm nay cố gắng cũng có thu hoạch phải không? Ít nhất Lạc Ly lại có thể ôm Tuyết Nhi bảo bối khả ái của ta rồi.”

“Ta muốn mười chín tuổi rồi, đừng coi ta như đứa bé.” Vừa chụp vừa dụ dỗ vừa bảo bối , ngươi không xấu hổ ta cũng xấu hổ, khi ta giả bộ làm đứa bé là một chuyện, bị coi là đứa bé lại là một chuyện khác, ta tốt xấu gì cũng có tự ái của người trưởng thành, ách. . . . . . hảo, ở chỗ này không tính là người trưởng thành, nhưng ít ra ta là thiếu niên không phải là đứa bé nha.

“Lạc Ly chưa từng coi Tuyết Nhi làm đứa trẻ, ngươi cảm thấy ta sẽ đối với đứa trẻ làm như vậy sao?”

“Cái gì. . . . . . Ngô.”

Đang muốn ngẩng đầu hỏi Lạc Ly làm cái gì, lời nói còn chưa ra khỏi miệng đã bị cái hôn của Lạc Ly bao phủ, kết quả lại một trận thiên toàn địa chuyển , đến khi ta phục hồi tinh thần lại , đã lại nằm trở về trên giường nệm mặt đỏ hồng thở nặng tức giận.

“Ừ, xem ra hôn tiếp cũng là không thành vấn đề .” Lạc Ly nghiêm trang nói.

Ta nhìn Lạc Ly, phát giác không thể làm bất kỳ phản ứng nào, chỉ có thể nằm ở kia trên nệm giả làm tử thi, cự tuyệt suy nghĩ tiếp cái gọi là “Trị liệu” Không bình thường kia.

“Lạc Ly vốn tưởng rằng ảnh hướng lớn nhất đối với Tuyết Nhi, chính là bộ vị lần trước dẫn phát chứng bệnh phát tác của ngươi, nhưng thí nghiệm giai đoạn thứ hai, Lạc Ly còn chưa đụng phải những bộ vị kia, Tuyết Nhi đã lộ vẻ sợ hãi, xem ra trong hành trình mười ngày này, còn phải thử biến hóa phương pháp khảo nghiệm cùng bộ vị, tới xác nhận Tuyết nhi đối với độ tiếp xúc sợ hãi cùng tình huống tiếp nhận.”

Chỉ thấy Lạc Ly lấy phương thức thầy thuốc nói xong một đoạn kia, còn làm như thật đến tủ thấp kia lấy ra bản ghi chép, kia là bản ghi chép chữa bệnh, bộ dáng nghiêm túc làm cho ta không có hoài nghi nữa, mình là không phải là thật trách lầm Lạc Ly rồi, cũng làm cho ta nghĩ thành thật thẳng thắn cùng Lạc Ly, tình huống đích thực của lần thứ hai thí nghiệm vừa rồi.

“Lạc . . . . . . Lạc Ly, thật ra thì. . . . . .” Ta đối với Lạc Ly, có chút muốn nói lại thôi.

“Ừ?” Lạc Ly vẫn đang vung bút trên bản ghi chép, hồi lại ta một đan âm tiết.

“Thật ra thì mới vừa. . . . . . Ta. . . . . . Ta. . . . . .”

“Mới vừa rồi sao ?” Giống như kỳ quái phản ứng của ta, Lạc Ly dừng lại bút chuyên chú nhìn ta.

“Thật ra thì mới vừa, ta. . . . . . Ta cũng không có cảm thấy sợ hãi.” Ta cúi đầu, giống như đứa trẻ làm sai chuyện hướng Lạc Ly sám hối.

“Vậy Tuyết nhi run rẩy là vì sao?” Lạc Ly nghe vậy từ bàn thấp kia hướng ta đi tới, ngồi xổm ở bên giường của ta.

“Kia. . . . . . Đó là bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . .” Nguyên nhân kia, ta thực nói không ra miệng được.