Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông

Chương 48: Sôi trào




Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

Thời điểm hôn lễ tập thể ở Đại Trà thôn đang trù bị đến hừng hực khí thế, thôn trưởng lại một lần nữa tìm tới Hùng gia. Lúc này đây, ông tìm chính là Triệu quản gia.

Chẳng sợ Hùng gia không người nói chuyện, thôn trưởng cũng biết thân phận địa vị của mình, là không có tư cách cùng Đại Hùng hoặc là Ôn Luân trực tiếp đối thoại. Thay cách nhìn khác, chẳng sợ ông chỉ có thể trực tiếp cùng Triệu quản gia đối đáp, cũng đã đủ đáng giá đem ra thổi phồng rồi.

Theo trong thôn tiếp đãi một sóng lại một sóng du khách, thôn trưởng mới từ từ ý thức được phân lượng của Hùng gia. Ông ngẫm lại biểu hiện của toàn thôn lúc Ôn Luân vừa mới lên núi, hiện tại liện cảm thấy một trận sợ hãi.

Triệu quản gia ngược lại thái độ vẫn như trước: “Ý của thôn trưởng là, đến lúc đó cùng nhau bày rượu?”

“Chủ yếu là nghe nói lúc này đây có lão Huyện Bá làm chủ hôn, người trong thôn cũng muốn dính chút quý khí.” Thôn trưởng xoa xoa mồ hôi trên trán, có chút thấp thỏm, “Không biết làm như vậy, có không thích hợp gì hay không?”

Lúc này đây trừ bỏ công nhân trà xưởng ra, trong Đại Trà thôn cũng có hai hộ cưới vợ. Người trong thôn tính toán là theo Hùng gia đồng thời làm, bao nhiêu đều có thể dính chút quang, nói trắng ra, thì chính là chiếm chút tiện nghi.

“Dù sao đồ vật cần mua sắm cũng đều giống nhau, đồ vật hai nhà chúng ta lại cũng không nhiều, tiện thể chở theo cũng được mà.” Đây là hai nhà kia nói, tính toán nhỏ nhặt đánh đến vang dội.

Thôn trưởng vốn không tính toán đi nói cái này, nhưng hai nhà kia đều có quan hệ họ hàng mang cố với thôn trưởng, thôn trưởng cũng liền ý tứ ý tứ đi một chuyến, đến lúc đó chỉ cần Hùng gia cự tuyệt, hai nhà kia cũng không dễ nói cái gì, ông cũng không khó làm.

Triệu quản gia không cần nhìn biểu tình thôn trưởng, liền hiểu được ý tứ của ông, ha hả cười cũng không nói tiếp.

Ngay tại thời điểm quần áo sau lưng thôn trưởng sắp thấm đẫm mồ hôi, Triệu quản gia mới nói: “Chuyện này a, Triệu Tứ làm một hạ nhân cũng không thể làm chủ. Nhưng mà thôn trưởng nha, tự ngài nhìn xem, lão Huyện Bá chỉ là vào trong núi tu dưỡng. Thân thể hiện giờ còn không thể xuống giường, loại thân phận đê tiện như chúng ta này, không dễ để cấp bậc cao quý như lão Huyện Bá phiền người mệt nhọc phải không nào?”

Lời này nói đủ trắng ra nha! Không trắng ra không được, người trong thôn cứ việc đi theo Triệu quản gia học chút quanh quanh quẩn quẩn môn đạo, nhưng đáy vẫn còn ở nơi đó, cho dù là thôn trưởng thì cũng không hơn gì. Nói chuyện nhiều, lại vòng thêm một cái cong, bọn họ liền thật nghe không hiểu, chứ không phải vờ nghe không hiểu.

Thôn trưởng ứng thanh gật đầu: “Vâng vâng vâng. Triệu quản gia nói đúng.”

Triệu Tứ nhìn thôn trưởng xám xịt đi rồi, cười nhạo một tiếng. Những người trong thôn ngược lại thật đúng là dám tưởng, xem ra chờ sau khi trà xưởng vội xong, hắn nên hảo hảo xao đánh xao đánh một chút.

Thôn trưởng đi trở về, đem lời của Triệu quản gia nói lại.

Người hai nhà kia lập tức liền âm dương quái khí: “Không phải là chủ hôn sao, uống chén trà mà thôi, còn có thể mệt đi nơi nào?”

“Không có biện pháp, người trong thành chính là quý giá nha.”

“Đúng vậy, chúng ta chính là đê tiện nha.”

“Thôi đừng nói như vậy nữa.”

Thôn trưởng vừa nghe có người khuyên ngăn, còn tưởng rằng rốt cục có một người hiểu được, lại không tưởng được người nọ tiếp đến một câu: “Chúng ta đây nếu không cần lão Huyện Bá chủ hôn, thì kêu bọn họ đem con lừa cho chúng ta mượn đi.”

Thôn trưởng bị khẩu khí đương nhiên kia làm cho tức giận chán ngán: “Người ta làm chi phải cho các ngươi mượn con lừa?”

Người nọ oán trách: “Như thế nào Hùng gia còn có thể keo kiệt thành như vậy? Nhà bọn họ đều có ngựa, cả con lừa cũng không thể mượn?”

Thôn trưởng phi một hơi: “Chỉ vì ngươi như vậy, đổi là ta cũng không cho ngươi mượn!”

Người nọ còn kỳ quái: “Nhưng nhà ngươi không phải là không có lừa sao?”

Người hai nhà bị thôn trưởng đuổi ra cửa, vẫn ở ngoài cửa nói thầm: “Lại nói tiếp, thôn trưởng không phải từ Hùng gia mò đến không ít chỗ tốt rồi chứ, một đầu con lừa hẳn là có thể mua được.”

“Tê… Không nhiều như vậy đi? Đây chính là một đầu con lừa đó!”

“Ai, thôn trưởng bám lên Hùng gia, chỗ nào còn đem chúng ta vài thân thích để vào mắt?”

Người trong thôn nói chuyện vốn là thanh âm lớn tiếng, người hai nhà này lại còn tại trong viện nhà thôn trưởng, thôn trưởng nghe được nhất thanh nhị sở, tức giận đến một hơi thiếu chút nữa thở không ra.

Cho dù Ôn Luân nghe được, cũng là một trận lắc đầu.

“Gia cụ còn kém chút, chỉ ít như vậy, quả thật không được.” Đại Hùng đang liệt danh mục quà tặng, nhìn Ôn Luân lắc đầu, trực tiếp đã gạch bỏ gia cụ.

Ôn Luân nhìn Đại Hùng tự mình cân nhắc danh mục sính lễ, đau đầu đến muốn mệnh: “Trực tiếp giao cho Triệu quản gia không được sao.” Thủ hạ chính là để dùng.

Đại Hùng lắc đầu: “Không được, đây là ta muốn kết hôn tức phụ, cùng Triệu Tứ có cái gì quan hệ?”

Tại phương diện này Đại Hùng rất cố chấp, kiên trì tự thân vận động, Ôn Luân cũng không có biện pháp, chỉ có thể gia nhập đội ngũ thảo luận: “Quay đầu lại ta hỏi cha mẹ một chút, xem họ chuẩn bị ở tới khi nào. Chuyện hôn lễ không cần gấp như vậy, tốt nhất vẫn là chờ phòng ở xây lên lại nói.”

“Ừ, cũng đúng.” Gạch mộc phòng coi là tân phòng cũng không quá giống, nhà bọn họ lại không thiếu tiền, “Chung quanh còn có chút đất. Đem tường viện mở lớn một chút, đem phòng ở đập xây lại. Lều gia súc cũng không cần vòng ở trong nhà, Nhị Căn gia vốn có lều gia súc, lần nữa chỉnh chỉnh là được. Hoa thúc sử dụng con lừa cũng tiện. Chờ thời tiết ấm thêm một chút, đem cha mẹ đệ đón đến trà xưởng bên kia trụ trước.”

Ôn Luân giật nhẹ Đại Hùng: “Vậy chúng ta đến lúc đó trụ ở đâu?” Hiện tại Lý Nhị dọn đi ra ngoài, hai người bọn họ ở phòng của Lý Nhị, “Nếu không chúng ta xây cái nhà gỗ ở trong thung lũng đi? Giống với phòng thợ săn nhỏ của huynh đấy.” Thâm sơn tuyệt cốc, tiên thảo nhà gỗ, ngẫm lại cũng rất có phong phạm võ lâm cao thủ, ẩn sĩ đại hiệp nha.

Đại Hùng lúc này đây hoàn toàn không lý giải được manh điểm của tức phụ, trực tiếp bác bỏ: “Trong thung lũng không được, hơi ẩm rất nặng, gia cụ cái gì rất dễ dàng mốc meo không nói, đối người cũng không tốt. Nếu đệ thích, ta mang đệ đi phòng thợ săn nhỏ ở một đêm liền được.”

Ôn Luân ủ rũ, bất quá cũng không có chấp niệm gì, rất nhanh liền phấn chấn lại.

Hôn lễ của hai người bọn họ, như thế nào cũng không thể không báo cho lão Huyện Bá cùng Ngô thị, nên ngay từ đầu đã thông báo cho hai vị trưởng bối chuẩn bị.

Lão Huyện Bá cùng Ngô thị thật cao hứng, nói thẳng sẽ trụ đến sau khi hôn lễ của hai người kết thúc, mới chịu xuống núi.

Trong lòng Ôn Luân cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng không nghĩ nhiều. Ngược lại Đại Hùng nghĩ nghĩ hỏi: “Cha đệ liền như vậy không hồi phủ, hiện tại chuyện quý phủ ai quản?”

“Không phải có mẫu thân sao?” Lão Huyện Bá ngã xuống đã lâu như vậy, Huyện Bá phủ không phải vẫn là hảo hảo. Có thể thấy được đương gia chủ mẫu Lưu thị này vẫn rất xứng chức.

Đại Hùng ngẫm lại giống như cũng có đạo lý, nhưng luôn cảm thấy mình xem nhẹ chỗ nào. Bất quá, hôn lễ hai người trọng yếu, một ít tiểu nghi hoặc cùng bọn họ cũng không có nhiều đại can hệ, rất nhanh đã bị Đại Hùng vứt ra sau đầu.

Thời điểm Đại Trà thôn trù bị hôn lễ, du khách lui tới cũng không dừng. Không nhiều người như lúc ban đầu, nhưng lục tục ba năm người, hoặc là một hai nhà cũng không ngừng mà lên núi.

Toàn bộ thôn đều trang hoàng đến thập phần vui mừng. Chẳng sợ hôn lễ của hai nhà trong thôn, cuối cùng cũng không có cùng trà xưởng đồng thời cử hành, toàn bộ thôn vẫn là dào dạt dáng vẻ vui sướng.

Nhóm du khách đến từ thị trấn hoặc là địa phương lân cận, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hôn lễ trong đại sơn, cảm thấy thập phần hứng thú.

Trong đại sơn vật tư cằn cỗi, nhưng vui sướng khi làm hôn lễ hoàn toàn không thua bất luận một địa phương nào. Cuối cùng ngay cả nhóm du khách đều đi theo nhóm người miền núi đồng thời vừa múa vừa hát, đến tối, trên lửa trại quay nướng cả con lợn rừng, khiến nhóm du khách ăn được miệng đầy dầu.

Đương nhiên, nướng lợn rừng không nằm trong quy trình hôn lễ, mà là do Hùng gia hữu tình tài trợ.

Hôn lễ của hai nhà trong thôn chỉ là hâm nóng, kế tiếp đến hôn lễ tập thể của trà xưởng, mới để cho nhóm du khách trực tiếp mở rộng tầm mắt.

Không chỉ có mang theo quy trình trong núi, còn có quy trình trong quân doanh, nhóm tráng hán đến từ mỗi cái địa phương, luôn có một ít chú ý đặc biệt. Lúc trước vì chiếu cố mọi người, toàn bộ Hùng gia cao thấp đều phí một phen suy nghĩ, nhưng sau khi dung hợp cùng một chỗ, cứ việc có nhiều chỗ khó tránh khỏi có chút chẳng ra cái gì cả. Nhưng thời điểm này ai còn chú ý những cái đó!

Mấu chốt chính là náo nhiệt nha!

Lúc này đây, không chỉ có nướng lợn rừng, còn có nướng cả con lộc, nướng cả con dê. Hương vị không tinh tế như vậy, nhưng tràn ngập phong vị nguyên thủy tục tằng, đem mọi người bụng tắc tròn xoe.

Ôn Luân cũng lần đầu tiên nhàn rỗi quan sát nhóm du khách, sau đó lần đầu tiên phát hiện, cho dù là người trong Long Châu huyện, đối với tám trăm dặm đại sơn vẫn là cảm thấy tràn ngập thần bí. Hoặc là nói, chính bởi vì bọn họ trụ gần, từ nhỏ nghe nói các loại truyền thuyết trong tám trăm dặm đại sơn, làm cho bọn họ đối với tám trăm dặm đại sơn tràn ngập hướng tới.

Ôn Luân bỗng nhiên có một loại ý tưởng, sợ chính mình quên, nhanh chóng trở về phòng tìm giấy bút ghi nhớ lại.

Diêu Thanh phụng mệnh xem trọng Ôn Luân, một tấc cũng không rời mà cùng đi vào, nhìn đến Ôn Luân đặt bút, trong mắt tràn ngập ngạc nhiên: “Tiên sinh vì sao phải làm như vậy?”

“Chờ ngươi về sau sẽ biết.” Ôn Luân cười đến thần bí, xoay người đem Diêu Thanh một ôm… Không ôm nổi.

Diêu Thanh chiếu cố thể diện của Ôn Luân, vươn tay bám cổ Ôn Luân, cọ cọ mặt: “Tiên sinh, A Thanh mệt nhọc.”

Hiện tại trăng đã lên cao. Không nói Diêu Thanh bình thường làm việc và nghỉ ngơi rất quy tắc, dù là bản thân Ôn Luân cũng cảm thấy có chút mệt rã rời. Trong phòng Hùng gia, trừ bỏ lão Huyện Bá cùng Ngô thị đã sớm ngủ ra, không còn có người khác. Hạ nhân đều đang hỗ trợ hôn lễ, Ôn Luân chỉ có thể gật đầu tự mình hầu hạ Diêu Thanh.

Thời điểm Đại Hùng trở về, Ôn Luân đang đem Diêu Thanh nhét vào ổ chăn, y bỗng nhiên nhìn Diêu Thanh không vừa mắt, lôi kéo Ôn Luân liền thổi gió bên gối: “A Thanh đã lớn như vậy rồi, nam hài tử nên sớm độc lập một chút. Về sau để hắn một người ngủ đi.”

Ôn Luân không phản đối: “Ân. Lúc này không phải là đã muộn rồi sao?”

Đại Hùng vẫn là không hài lòng: “Về sau ngủ trưa cũng phải một người.”

Ôn Luân rốt cục hiểu được Đại Hùng đang nháo cái gì, phiên cái xem thường, xoay gáy về phía Đại Hùng, trực tiếp ngủ.

Hôn sự của Ôn Bảo Thục trù bị càng phức tạp hơn nhiều lắm, nhưng động tĩnh thì lừa không được người. Ôn Vũ Trạch cùng Ôn Cảnh Thịnh làm huynh đệ, tuy rằng không cần làm chuẩn bị gì quá lớn, nhưng hai người bọn họ bởi vì lòng hiếu kỳ, hoặc mang mục đích khác cũng tốt, không nói gì liền đi thăm dò nội tình của Lưu Kiến Minh.

Chính như Tạ bà mai kia đã nói, Lưu Kiến Minh tại trong nhóm thư sinh của phủ thành, tên tuổi cũng không tiểu. Cũng đã từng là thư viện học sinh, nhưng khi Ôn Thành tiến thư viện, Lưu Kiến Minh này liền bái làm môn hạ dưới tay một vị tiên sinh khác. Hai người suy nghĩ biện pháp, lặng lẽ nhìn Lưu Kiến Minh liếc mắt một cái, ngược lại cảm thấy người này là nhất biểu nhân tài.

Ôn Cảnh Thịnh có chút nói thầm: “Lớn lên đẹp, học vấn giỏi, gia thế cũng tốt, như thế nào liền coi trọng tỷ tỷ?”

Ôn Vũ Trạch vỗ Ôn Cảnh Thịnh một chút: “Nói năng cẩn thận!”

Di? Lưu Kiến Minh đi vào trong đó làm gì? Ôn Vũ Trạch thấy Lưu Kiến Minh quẹo vào một cái ngõ tắt nhỏ, cảm thấy máy động, cũng lập tức vội vàng đi theo.