Edit: Rei
Beta: TrinhTrinh
Đại Trà thôn hết thảy chuẩn bị sắp xếp xong, hiện tại chỉ còn chờ dê béo tới cửa.
Huyện lão gia không phụ sự mong đợi của mọi người, làm dê đầu đàn xuất hiện ở Đại Trà thôn.
Thôn trưởng đã sớm run run hai chân đi ra ngoài mười dặm tiến lên nghênh đón.
Huyện lão gia họ Quan, tuổi rất trẻ, không đến ba mươi. Làn da trắng, vừa đứng trước mặt thôn trưởng, quả thực liền là hai loại người.
Thời điểm hai người xuất hiện tại Hùng gia, Ôn Luân cũng chú ý nhiều liếc mắt thêm một cái.
Quan Huyện lệnh đương nhiên không phải là một người tới, trừ bỏ tôi tớ hầu hạ ra, còn có một ít phú hộ địa phương. Những phú hộ này cũng hưởng xái xuân phong từ Quan Huyện lệnh, được đưa vào Hùng gia.
Trường hợp này, Ôn Luân không cần nói thêm cái gì, tất cả đều giao cho Đại Hùng là được rồi.
Đại Hùng nói cũng không nhiều lắm, trường hợp nói tới nói lui hai câu như vậy. Quan Huyện lệnh cũng là người thức thời, dựa theo cái gọi là khảo sát chính vụ, liền mang người phần phật rời đi. Những phú hộ đó hoàn toàn không có cơ hội nói gì.
Ra cửa sau, nhóm phú hộ nhẹ đều nhàng thở ra một hơi, mà ngay cả Quan Huyện lệnh cũng là vậy, sau đó liền sôi nổi ca tụng Hùng Tướng quân như thế nào bình dị gần gũi này này nọ nọ.
Đại Hùng cùng Ôn Luân ở trong phòng nghe được nhất thanh nhị sở.
Thậm chí dưới thính lực hoàn toàn không hợp lẽ thường của Ôn Luân, những biểu hiện trên miệng của ngoại lai nhân, cơ hồ có thể biểu đạt toàn vẹn lại trong đầu cậu.
Thảo luận duy trì liên tục ước chừng một khắc đồng hồ, nhóm phú hộ mới tại Quan Huyện lệnh hướng dẫn, ly khai trước cửa Hùng gia. Sau khi sửa đường xong, bọn họ vẫn dư dả thời gian để kịp xuống núi, không chỉ kịp, còn có thể kịp về nhà tắm rửa một cái, lại ăn cơm chiều.
Nhưng, bọn họ sẽ sớm xuống núi như vậy sao? Hiển nhiên là không. Nơi này chính là nơi có một quan lớn nhị phẩm sống ở đây! Không thấy được người, dính chút khí cũng tốt.
Thôn trưởng làm dẫn đường, mang theo một đám người tại trong thôn du tẩu: “Các đại nhân một đường vất vả, trước đi nhà ta uống chén trà nghỉ ngơi một chút. Trong chốc lát, tiểu lão nhân mang theo các vị đi trà xưởng, vận khí tốt nói không chừng còn có thể tự mình thử hái trà sao trà.”
Nhóm phú hộ nguyên bản không muốn đi nhà thôn trưởng nghỉ ngơi. Hùng gia gạch mộc phòng ở đã xem như tốt nhất toàn thôn. Đối với những phú hộ này mà nói, những phòng ở của thôn dân khác, nhìn qua quả thực tùy thời như sẽ sụp bất cứ lúc nào.
Nhưng thực tế sau khi đi vào, liền phát hiện rất sạch sẽ, bố trí cũng không tệ lắm. Thôn trưởng phu nhân xuất ra một đĩa trùng trùng điệp điệp điểm tâm trái cây khô, thoáng ngại ngùng nói: “Đều là trong núi, không có thứ gì tốt.”
Đĩa bát gốm thô sơ đựng trái cây khô điểm tâm nhìn qua đều rất sạch sẽ, khiến trái tim đang treo của nhóm phú hộ cũng thoáng thả xuống dưới, cẩn thận cắn một hơi, hương vị thế nhưng cũng không tệ lắm.
Một phen nói chuyện với nhau sau, có phú hộ lộ ra ý muốn ngủ lại. Thôn trưởng trực tiếp gọi con mình dẫn đường: “Mang theo những người khác đi dạo trong thôn, nhìn xem nhà ai có phòng trống.”
Đây chỉ là nói cho có hình thức, trên thực tế trải qua một phen thu thập, từng nhà đều trống ra một gian phòng ở.
Nhóm phú hộ muốn đi cùng Quan Huyện lệnh, đương nhiên sẽ không tự mình đi. Nhi tử thôn trưởng mang theo quản gia hoặc là gã sai vặt của phú hộ đến từng nhà.
Quan Huyện lệnh công vụ bận rộn, ngày hôm sau đã đi xuống núi, mang đi một đám lớn phú hộ. Nhưng mà có một chút phú hộ, ở lại hai ba ngày.
Không đợi những người này xuống núi, lại có một đám người lên núi.
Những người này kinh xa giản tòng (hành trang đơn giản, mang theo ít người), phần nhiều là đi bộ nhiều hơn cưỡi lừa ngựa. Những người này đều là người người đọc sách trong thị trấn cùng phủ thành, đa phần là hướng về thanh danh của Ôn Luân mà tới.
Người đọc sách chú trọng nhất chính là thanh danh. Này không chỉ có quan hệ đến bọn họ tự mình tu dưỡng, còn ảnh hưởng cực lớn đến tiền đồ của bọn họ.
Ôn Luân không thể so với nguyên thân, trà lâu mở tại phủ thành đã trở thành nơi văn nhân An Giang thành tụ tập, chỉ điểm này đã đầy đủ khiến thanh danh cậu lan truyền lớn. Huống chi nguyên thân học vấn là thật, đã trải qua vài danh gia khẳng định. Trong lớp cũng là tuổi trẻ nhất, Ôn Luân đã hoàn toàn xứng đáng đệ nhất nhân ở An Giang thành.
Hùng gia lại một lần nữa nghênh đón một đại sóng khách nhân. Lúc này đây Đại Hùng câm miệng không nói, chủ yếu là Ôn Luân tiếp đón.
Ôn Luân tươi cười ấm áp, nội tâm rối rắm đến cơ hồ rút gân. Tỏ vẻ nho nhã nói chữ nho, nói xong quả thực đầu lưỡi đều thắt.
May mắn, lúc này Diêu Thanh mang theo một đám tiểu hài tử “Một hai một hai” chạy về trước cửa.
Đàn người đọc sách đều là người trẻ tuổi, tuy rằng bình thường quy củ đến quy củ đi, nhưng rốt cuộc trong lòng còn hoạt bát. Bọn họ đối Đại Hùng cũng không sợ hãi quá nhiều, Hùng Tướng quân bảo vệ quốc gia, đáng giá tôn kính bội phục, như thế mà thôi. Đối bọn họ mà nói, Đại Hùng ý nghĩa bất quá là người nhà Ôn Luân.
Hiện tại thấy ngạc nhiên, vài người trẻ tuổi trực tiếp chuyển gót chân, liền ra đại môn, giương giọng tiếp đón: “Tiểu hài nhi, các ngươi đây là đang làm chi?”
Có tiểu hài nhi thở dốc trả lời: “Lên lớp nha!”
Lên lớp?! Vài thư sinh tuổi còn nhỏ cũng mười lăm mười sáu, vừa nghe đến trong núi này cũng có lên lớp, nhất thời hăng hái, chạy theo phía sau nhóm tiểu hài nhi: “Các ngươi đây là học cái gì a?”
“Thể dục!”
Nhóm tiểu hài nhi trong thôn đối người ngoài tới tò mò chiếm đa số. Thư sinh hỏi một vấn đề, trả lời ngược lại có năm sáu cái.
Diêu Thanh vừa nghe đến đội ngũ loạn làm một đoàn, nhất thời hét lớn một tiếng: “Chạy thêm ba vòng!”
Nhóm tiểu hài nhi kêu rên đủ loại.
Ba vòng a! Vòng quanh bờ ruộng chạy ba vòng, bọn họ còn có thể về nhà sao? Bò về?
Các thư sinh thấy tiểu hài nhi tất cả đều cúi đầu buồn chạy, hơi hơi chậm bước chân, trạc trạc đồng học, chỉ vào Diêu Thanh nói: “Đứa bé kia thoạt nhìn rất lợi hại a!”
“Đúng vậy, rõ ràng nhìn lùn nhất.”
“Ai! Mau đến xem mau đến xem! Trên này còn trồng hoa!”
Các thư sinh đi theo tiểu hài nhi một đường chạy tới bờ ruộng. Lúc này cây kim ngân có chút đã bắt đầu mọc, lá xanh nhạt chui ra trong tuyết trắng, nhìn cũng không thấy rõ lắm.
Ôn Luân mang theo những thư sinh khác lại đây, nghe vậy giải thích: “Đây là cây kim ngân. Các vị tới hơi sớm, tiếp qua nửa tháng, tất cả đều mọc, đến lúc đó hẳn là sẽ rất xinh đẹp.”
Một người thanh niên mặt mang úc sắc nhìn Ôn Luân, bỗng nhiên thở dài: “Mấu chốt là có thể cho các thôn dân nhiều một phần sinh kế đi?”
Ôn Luân nhìn thoáng qua thanh niên, khẽ cười một chút, không tiếp lời thêm, xem như ngầm thừa nhận. Từ khi bị Đại Hùng thắp sáng kỹ năng giảo cơ (làm gay) sau, cậu liền cảm thấy chỗ nào cũng có cơ tình. Ôn Luân luôn cảm thấy ánh mắt của thanh niên nhìn mình, cũng có chút ý tứ gì đó. Thanh niên này tên là An Lan, là đồng học của nguyên thân. Trong quan hệ nhân tế đơn bạc của nguyên thân, hắn chiếm cứ vị trí rất trọng yếu.
Cái loại học bá như nguyên thân này, lại còn là một trạch nam, có thể tương giao bạn bè tổng cộng cũng không có bao nhiêu người. Lúc này đây ngược lại đều đến, một vị chính là An Lan này, thiếu đông gia của Tuấn Hiền trà trang, tại Long Châu huyện được cho nhân gia nhà giàu nhất đẳng, quả thực là nghèo đến cũng chỉ còn lại có tiền. Hiện tại trong nhà chỉ còn kém một cái viên chức.
Hai người khác, một tên là Vương Ninh, một cái tên là Lưu Phác, tất cả đều là nhi tử của đại địa chủ tại Long Châu huyện.
Bọn họ ba người, thêm một Ôn Luân, là học bá nổi danh Long Châu huyện. Trong đó, An Lan là người nổi danh nhất, nổi danh đến phóng nhãn toàn bộ tầng lớp học sinh thanh niên của Tề Quốc, cũng là có chút danh tiếng.
Lúc này đây thư sinh cùng lên núi mặc dù nhiều, nhưng đến từ các địa phương khác nhau. Trừ bỏ chỗ An Lan ra, có ở vài cái huyện chung quanh, cũng có đến từ thư viện phủ thành. Một khi giao lưu, cơ hồ mỗi người đều là học bá.
Đương nhiên thôi, hiện đã gần đến khảo thí, thời gian này còn có tâm tư đi du lịch, nếu không phải là đi đường tiến cử, thì chính là biến thái đối với bản thân mình có tự tin tuyệt đối.
Ôn Luân đối với những thư sinh đã đến này, thập phần coi trọng, so Quan Huyện lệnh đến còn muốn coi trọng hơn. Vì niên đại này, dư luận nắm giữ ở trong miệng những thư sinh này. Bọn họ giao du rất rộng, ham thích với các loại hoạt động giao tế, thường thường địa phương hoạt động còn trải rộng toàn quốc.
Mùi rượu cũng sợ ngõ nhỏ quá thâm. Ôn Luân không phải là nguyên thân, cậu là tục nhân từ đầu đến đuôi.
Những thư sinh lên trên núi ở một lần chính là hơn nửa tháng, còn phải nhìn cho xong thời điểm cây kim ngân nở rộ mảng lớn, trong lúc đó còn đi theo Ôn Luân, cùng thể nghiệm hái trà sao trà. Đồng thời ngâm thơ đối từ, thậm chí có chút còn lĩnh hội một phen xuống sông bắt cá, ra đồng canh tác.
Các thư sinh chơi đến thập phần vui vẻ, các thôn dân thu vào cũng lần lượt tăng lên.
Từ lúc bắt đầu, giá hàng trong thôn liền đính một cái tiêu chuẩn. Trừ bỏ vật tư trong núi không có biện pháp tự sản, nên so thị trấn đắt hơn ra, đồ vật khác đều không cho phép đính giá cả rất cao.
Những thư sinh tất cả đều là xuất thân từ nhà có tiền, ở trong núi tốn một chút tiền như vậy, hoàn toàn là không đáng kể.
Chờ những thư sinh này đi rồi, các thôn dân dùng chút tri thức thô thiển của mình, tính tính sổ…
“Như thế nào có nhiều tiền như vậy?”
“Bao nhiêu?” Sau khi nghe được con số “Khẳng định tính sai, chỗ nào sẽ có nhiều như vậy?”
“Thật có nhiều như vậy nha!”
“Thì ra thật là có thể kiếm tiền a.”
“Giữ giữ lại, năm mới mua thịt ăn cho oa tử ăn.”
“Nếu không, mua quyển sách cho oa tử đi? Hay là mua bút?”
“Cũng đúng, oa tử bây giờ còn dùng nhánh cây viết đâu! Chữ oa tử xinh đẹp nha, viết đến ta đều xem không hiểu.” (TT: đọc đến đoạn này vừa buồn cười vừa thấy thương)
“Xuy, ngươi vốn đã không biết chữ.”
“Phi! Ta biết chữ so ngươi nhiều hơn!”
Ôn Luân tiễn bước đám thư sinh sau, liền trực tiếp nằm thẳng. Cậu chính là một học tra a, đối mặt một đám học bá, quả thực là tiết tấu muốn đem cậu bức lên Lương Sơn! Cuối cùng vẫn là tế ra Diêu Thanh, mới đem đại đa số bọn họ dời đi hứng thú. Học thần có nhỏ cũng là học thần, trong mười cái vấn đề, luôn có một hai cái có thể khiến đám học bá khó xử một chút.
Học bá hẳn là phải cùng học thần xướng điệu tây bì*, không có một chút quan hệ gì đến học tra cả!
*Điệu tây bì: (làn điệu trong ca kịch dân gian Trung Quốc, đệm với đàn nhị)
Đại Hùng đi vào phòng, yên lặng đem Ôn Luân kéo vào trong ngực.
Ôn Luân chỉ là tâm mệt, mấy ngày nay phải làm hướng dẫn viên du lịch, sợ không rời giường nổi sẽ quá khó coi, hơn nửa tháng liền không có gì gì kia, áp lực đến ngoan. Thấy Đại Hùng dán lại đây, cậu trực tiếp liền đưa tay kéo quần áo, một bên cởi một bên hướng lên trên mặt y gặm.
Đại Hùng đối với kỹ xảo vĩnh viễn không thể tiến bộ của tức phụ nhà mình, đã tuyệt vọng. Bất quá tức phụ chủ động, Đại Hùng ngao ngao kêu lên liền đem người đổ lên kháng, áp một lần lại một lần. Cơm chiều là cái gì? Có quan trọng hơn gặm tức phụ nhà mình sao?
Thúy Liên đối với cửa phòng đóng chặt phiên cái xem thường. Ngày mai nên chuẩn bị thức ăn lỏng gì đây? Các loại cháo đã bị nàng nấu ra hết, nếu không làm bát mì? Trong chốc lát nàng đi xem có trứng gà hay không, bỏ vào trong mì, để đại thiếu gia bồi bổ. Phu gia cái dạng này, thể trạng của đại thiếu gia như thế nào chịu nổi nha.
Hiện giờ ba người võ nghệ cũng coi như sơ khuy ra con đường, so với dĩ vãng đến càng thêm tai thính mắt tinh. Gạch mộc phòng lại không có hiệu quả cách âm tốt, động tĩnh phòng trong lại quá… kịch liệt, bọn họ cho dù muốn vờ như không nghe được, đều có chút khó xử a.