*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Rei
Beta: TrinhTrinh
Hình dáng bên ngoài là như quỷ điếm, nhưng bên trong dễ nhìn hơn nhiều. Ban đầu có lẽ là tửu lâu, bốn phía đều có lan can, ở giữa còn có một hoa viên không nhỏ.
Đại Hùng chuyên nghiệp mà gõ gõ chung quanh: “Dùng gỗ tốt, tu sửa một chút là được.”
Hai người thả nhẹ cước bộ, chuyển qua chỗ giữa. Phòng trong thập phần trống trải, cũng không có bao nhiêu chỗ có thể nhìn. Hai người từ một cửa hông khác đi ra ngoài.
Ôn Luân đi ra vài bước, bỗng nhiên chậm rãi đỏ mặt, nghiêng đầu thấp giọng nói câu: “Thực xin lỗi.”
Đại Hùng vốn đang tại cảm thấy nhà mình tức phụ nhi đỏ mặt bộ dáng thực xinh đẹp, đột nhiên cảm thấy cảm xúc của cậu không đúng lắm, đi theo phóng thấp giọng: “Làm sao vậy?”
Ôn Luân bĩu môi: “Ta… Ta một chút cũng không biết kinh doanh như thế nào, còn mù quáng chỉ huy, hại trong nhà tổn thất nhiều tiền như vậy.” Bày cửa hàng quá lớn, vạn nhất thất bại, cậu cũng không biết nên kết thúc như thế nào.
Đại Hùng nhẹ nhàng ôm Ôn Luân một cái, lại vỗ vỗ lưng cậu: “Đừng lo lắng, có ta ở đây, ân?” Một trà trang một dược viên, y vốn nghĩ chỉ là cho tức phụ mình chơi đỡ buồn, cũng không quá để bụng, luôn thấy tức phụ một lát cao hứng một lát lại uể oải chơi rất vui. Nhưng không nghĩ tới tức phụ sẽ coi trọng như vậy, càng thêm không nghĩ tới phân lượng của tức phụ ở trong lòng mình, cũng càng ngày càng nặng.
Ôn Luân không biết rõ, có Đại Hùng thì không cần lo lắng là logic như thế nào; nhưng có người chia sẻ cảm giác có lẽ sẽ không xấu đi. Cùng ngày về khách điếm cậu liền lôi kéo Đại Hùng cùng viết bản kế hoạch.
Ôn Luân học tra sao có thể viết ra bản kế hoạch gì, chỉ là nghĩ đến cái gì thì viết cái đó thôi.
Đại Hùng cũng là cái gà mờ, nhưng đối tình thế lại hiểu biết rất nhiều, ngay khi chuyện càng ngày càng phức tạp, Hùng Tướng quân đập bàn quyết định: “Đi tìm chưởng quầy, lại tìm cái người chuyên quản thu chi.”
Đại Hùng nói xong hai ngày sau, hai người liền thấy được Hoàng chưởng quỹ.
Hoàng chưởng quỹ vẫn một bộ nói năng thận trọng, bên người Hoàng chưởng quỹ mang theo một đứa trẻ cũng nói năng thận trọng.
“Đây là khuyển tử, Hoàng Chân.” Hoàng chưởng quỹ nói xong, đem khế bán mình của Hoàng Chân đưa cho Ôn Luân.
Hoàng Chân thi lễ: “Gặp qua phu gia, đại thiếu gia.”
Ôn Luân nhíu mày: “Không cần khách khí.” Sau khi xuyên qua, cậu vẫn luôn tiếp thu rất nhiều người hầu hạ, nhưng mà khế bán mình… mấy tờ giấy mỏng manh đem quan niệm vốn có của cậu lại đánh nát một lần.
Đại Hùng thấy thế nhanh chóng đem khế bán mình cất kỹ.
Phụ tử Hoàng chưởng quỹ có chút thấp thỏm.
Hoàng Chân nhất căng mặt càng thêm nghiêm túc.
Hoàng chưởng quỹ cúi đầu nói rằng: “Khuyển tử tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng trên tay cũng đã quản một nhà tửu lâu một nhà quán trà, đối đại thiếu gia cùng phu gia hẳn là có thể giúp vội một chút. Nếu là… Hai vị có người chọn thích hợp hơn, vậy…”
Hoàng chưởng quỹ có chút nói không được nữa. Nói dễ nghe, thì hắn là tâm phúc của lão Huyện Bá; nói trắng ra một chút, hắn cũng chỉ là một con chó của lão Huyện Bá. Lão Huyện Bá nói để con hắn đi làm việc cho đại thiếu gia, đó là lão Huyện Bá đề bạt con của hắn; nhưng nếu là đại thiếu gia không nhận, chỉ sợ nhi tử hắn ở Huyện Bá quý phủ cũng ngốc không được nữa.
Đại Hùng ngược lại biết một chút môn đạo bên trong: “Hoàng chưởng quỹ nói nơi nào. Hoàng Chân tới là giúp chúng ta đại ân, vừa vặn muốn tìm chưởng quầy, chỉ là hiện tại cái gì cũng không có…”
Hoàng Chân lập tức cong lưng hai phân: “Mặc đại thiếu gia cùng phu gia phân phó.”
Hoàng chưởng quỹ lúc này có chút không yên lòng, chính mình cũng ở lại phủ thành đi theo bận việc vài ngày. Không thể không nói, có một lão chưởng quầy đầy mình kinh nghiệm thì thật không giống.
Chuyện Ôn Luân cùng Đại Hùng xem ra thập phần phức tạp lộn xộn, ở trên tay Hoàng chưởng quỹ lập tức liền thông thuận, mấy chuyện hỗn loạn đâu vào đấy mà triển khai.
Đại Hùng cũng vì làm cho tức phụ mình an tâm, mang theo tức phụ đến Hối Thông ngân hàng tư nhân lấy tiền.
Ôn Luân ngồi ở trong ngân hàng tư nhân, chẳng sợ Đại Hùng ngàn vạn cam đoan bản thân có rất nhiều tiền, Ôn Luân cũng hiểu được có chút không yên lòng. Trong phủ thành chi tiêu không thể so thị trấn, lại càng không so Đại Trà thôn. Mở cửa tiệm cần tốn rất nhiều tiền! Ấn theo Ôn Luân nói, sớm biết tình huống cửa hàng thế này, còn không bằng tìm một nhà hoặc là mấy nhà đại lý thương lượng cho bớt việc. Hiện tại vừa muốn trang hoàng vừa muốn mua gia cụ vừa muốn thỉnh người, cậu mỗi ngày nhìn Hoàng chưởng quỹ lớn nhỏ dự toán ra con số, mí mắt cũng theo giật giật.
Ngân hàng tư nhân làm việc hiệu suất cực cao, có vài đại hán vừa nhìn liền biết thân mang võ có lực, gánh một gương gỗ lớn vào cửa, mở ra bên trong là tràn đầy đồng tiền.
Ôn học tra ánh mắt bị thiểm một chút, trong đầu hiện lên danh ngôn —— gia hữu thân huynh, tử viết Khổng Phương*! Tiền vuông bộ dáng rất đáng yêu có được hay không ( gào thét -ing)! Hơn nữa từng cây tiền vuông cùng một chỗ, làm sao có thể manh vậy!
*Gia hữu thân huynh, tử viết Khổng Phương: Nhà có anh trai, người tên Khổng Phương (Khổng Phương nghĩa là lỗ vuông, ý chỉ tiền, chữ tiền được tạo thành từ “Kim,Qua,Qua”, “Qua” đồng âm với “Ca”, vì vậy còn được gọi là Khổng Phương ca [anh KP]) baike.baidu
*Tiền lỗ vuông:
Ôn Luân trong mắt người ở bên ngoài vẫn là một bộ thư sinh phái đoàn, trước khi đi Đại Hùng liên tục gọi hai tiếng mới hoàn hồn.
“Cái này không cần lo lắng thiếu tiền đi?” Đại Hùng đắc ý. Y rốt cục chứng minh được với tức phụ rằng mình cũng có thể nuôi gia đình, về sau tức phụ không cần lo lắng.
Ôn Luân gật đầu: “Cái này có thể kiếm càng nhiều tiền.” Tiền vuông sinh tiểu tiền vuông, tiền vuông thế thế đại đại vô cùng vô tận.
Trang hoàng cửa hàng động tĩnh lớn như vậy là lừa không được người, hơn nữa cửa hàng này còn tại địa lý vị trí tốt như vậy. Một vòng đều là cự cổ hào phú, bình thường có chút gió thổi cỏ lay đều hận không thể dùng phim quay chậm để nhìn, hiện tại động tĩnh lớn như vậy, đã sớm hận không thể đào ra ba đời nhà người ta. Chính là bọn họ tìm hiểu đến tìm hiểu đi, chỉ tìm được một chút, thì phải là…
“Long Châu huyện! Chỗ nông thôn nào, chưa từng nghe qua!”
“Liêu ca, Long Châu huyện không phải dưới tám trăm đại sơn sao?”
“A, trong cốc a!”
“Cũng không hỏi thăm hỏi thăm An Giang Thành là địa phương nào? Cái gì cũng đều không hiểu, cũng dám tới nơi này mở cửa tiệm?”
“Đúng nha, còn chưa bái qua bến tàu đâu!”
“Dám không cho Liêu ca ta mặt mũi, biết Liêu ca ta là ai không?”
Đại Hùng cùng Ôn Luân đều không ngờ rằng thời điểm trở về, nhìn thấy sẽ là tình hình như vậy. Mười mấy tên côn đồ vây quanh cửa hàng. Hai bên còn có quần chúng ba tầng vây xem, đem một cái ngõ nhỏ vốn là không rộng, vây quanh chật như nêm cối.
Hoàng chưởng quỹ lớn nhỏ đứng ở bên trong, biểu tình còn mang theo chút kinh ngạc. Bọn họ đều là người Huyện Bá phủ. Sản nghiệp Huyện Bá phủ đại bộ phận tại Long Châu huyện, tại trong thị trấn bọn họ không đi tìm người khác phiền toái, người khác đã là đốt nhan cao, cho tới bây giờ còn chưa nghĩ tới sẽ có người khác tìm đến bọn họ phiền toái.
Huyện Bá phủ bọn họ có nghèo túng như thế nào, cũng là quý tộc có phong hào đứng đắn, nếu là đại quý tộc khác tìm tới cửa, vậy bọn họ cũng nhận thua, nhưng trước mắt vài tên côn đồ này là xảy ra chuyện gì? Bọn họ cũng thật muốn theo vài tên côn đồ này lên tiếng hét lại một câu —— biết bọn họ là ai sao?
Ôn Luân đảo mắt qua, nhìn đến vài nha dịch tuần tra cũng đứng ở một bên xem kịch vui, chọt chọt Đại Hùng, hất hàm qua.
Đại Hùng lập tức hiểu ý, đẩy ra bức tường người.
Có lão thái thái hảo tâm còn kéo Đại Hùng một phen, thấp giọng nói: “Tiểu hỏa nhi đừng động, Liêu ca kia sau lưng có người.”
Đại Hùng tránh tay lão thái thái, thấp giọng nói câu: “Không có việc gì.”
Sau đó đám người nhìn mười mấy tên côn đồ giống như tờ giấy, ba đấm hai cước đã bị Đại Hùng đánh ngã. Vài nha dịch xem kịch vui lúc này mới kịp phản ứng, tay cầm chuôi đao, tưởng muốn “Trừ bạo an dân”, bước chân lại như thế nào cũng bước không ra: “Ngươi là người nào! Dám ở phố xá sầm uất hành hung!”
Đại Hùng cười hắc hắc, bàn tay to duỗi ra, đem vài nha dịch cũng lược ngã vào một bên. Nha dịch tổng cộng cũng chỉ có ba người, luận thân thủ cũng không thấy so vài tên côn đồ tốt hơn chỗ nào, nhưng dù sao thân phận đại biểu không giống. Tất cả mọi người thật không nghĩ tới, thế nhưng còn có người có thể quang minh chánh đại mà giáo huấn nha dịch như vậy.
Quần chúng vây xem một trận ồ lên, nhìn hán tử kia tuy rằng cao cao tráng tráng, khá vậy không giống như là tên côn đồ bộ mặt hung ác a?
Hoàng chưởng quỹ lớn nhỏ tiến lên thi lễ: “Phu gia.”
Ôn Luân lúc này mới đi ra phía trước: “Đem người trói lại.”
Phen biến hóa này, quần chúng vây xem tỏ vẻ quá mức nghiện. Nhất là chưởng quỹ bố trang đối diện nhiệt tình yêu thương bát quái kia, quả thực hận không thể dọn băng ghế cắn hạt dưa ngồi ở trong ngõ hẻm. Hắn đã nói mà, tìm hiểu không ra tin tức, mới chân chính là người có núi dựa lớn. Nhân gia trong thị trấn tới thì sao? Hắn khi đó vừa thấy được hai người này liền biết không đơn giản. Khí độ kia là người bình thường có thể có?
Chưởng quỹ bố trang rung đùi đắc ý cười nhẹ: “Xuy! Đe dọa? Còn không biết là ai đe dọa ai?” Liêu ca cũng được, vài nha dịch cũng tốt, một bước này của người đứng sau lưng cũng vậy, đừng vì một bước mà đem chân té gãy nha!
Quần chúng vây xem rất nhanh đã bị bị xua tan. Bởi vì có đại nhân vật đến, đại nhân vật bị chê cười không phải người bình thường có thể nhìn, ngay cả chưởng quỹ bố trang đều rút về trong cửa hàng nhà mình, chỉ dám nhìn qua khe cửa.
Hai đỉnh cỗ kiệu một trước một sau dừng ở trong ngõ hẻm. Hai phe kiệu phu đều hận không thể biết bay, thời điểm hạ kiệu thiếu chút nữa còn đánh trúng nhau, hai cái đại nhân vật không sai biệt lắm đều là lăn xuống, cũng may hạ nhân bên người được huấn luyện nghiêm chỉnh mà tiến lên giúp đỡ một phen, mới không xuất đại xấu hổ.
Hai người liếc nhau, cũng cố không hàn huyên, biểu tình trên mặt cũng không phải thực xinh đẹp. Bọn họ không biết người kia là ai. Giáo huấn tên côn đồ, cho dù là giết tên côn đồ cũng không phải chuyện lớn gì; nhưng mà dám đánh nha dịch, đánh người không tính, còn dám trực tiếp giam lại, này tuyệt đối không phải vấn đề lá gan lớn hay không.
Chuyện, nháo lớn! Cố tình thời gian này, bọn họ còn không biết người đối đầu là ai, đây mới là vấn đề lớn!
Ôn Luân cùng Đại Hùng nhìn hai người trung niên một béo một gầy ăn mặc không tầm thường, được vài hạ nhân vây quanh tiến vào. Mập mạp kia một chân sải bước qua ngạch cửa, một chân khác liền dừng lại không động.
“Hoàng chưởng quỹ.” Thanh âm đều hẫng đi một nhịp. Vị này chính là tâm phúc của vị Bá gia kia, như thế nào liền không người nhận ra được? Đây là người dễ đắc tội sao?
Ôn Luân nhìn thoáng qua Hoàng chưởng quỹ.
Hoàng chưởng quỹ trên mặt vẫn như trước mặt không đổi sắc: “Uông đại nhân, Hoàng mỗ mới mấy tháng không vào phủ thành, cũng không biết phủ thành thay đổi quy củ a.” Lời này bên trong có móc câu, quả thực đem mặt Uông đại nhân đào ra cái hố.
Một vị người gầy khác ngược lại so Uông đại nhân kiên cường một ít, giương mắt trừng Hoàng chưởng quỹ một cái, lại quét về phía Ôn Luân cùng Đại Hùng: “Việc hôm nay, không biết hai vị nên giải thích như thế nào?” Lời này có chút nhuyễn, hơn nữa còn là rất nhuyễn.
Ôn Luân đặt chén trà xuống, chậm rãi nói: “Vị này… Đại nhân? Muốn giải thích cái gì? Nếu chúng ta là dân chúng bình thường, bị vô lại quấy rầy, nha dịch vây xem không cứu, là nha dịch thất trách. Chúng ta tự cứu sau, nha dịch ngược lại đến công kích chúng ta… Không biết này vài nha dịch lương bổng là lĩnh từ nha môn, hay là lĩnh từ du côn vô lại?”
Người gầy nghe được trên mặt trướng đến đỏ bừng: “Ngươi lớn mật!”
Ôn Luân nửa điểm không tức giận, vứt cho một ánh mắt ra hiệu: tiểu hoán hùng, lên!
Đại Hùng lấy khí thế cầm quân xung phong ra trận liều chết: “Lớn mật là ngươi! Dưới ban ngày ban mặt, ngang nhiên công kích mệnh quan triều đình, ta cho dù đem tất cả bọn họ đều giết chết! Đó cũng là An Giang Thành các ngươi thất trách!”
Người gầy trên mặt như trước đỏ bừng.
Chân khác của mập mạp thật vất vả bước vào đại môn, nhất thời liền mềm nhũn, vội vàng đỡ khung cửa: “Mệnh quan triều đình?”
Đại Hùng quắc mắt nhìn trừng trừng: “Mỗ là Trấn Nam tướng quân!”
Phù phù phù phù… Béo gầy hai đại nhân, tính cả chúng hạ nhân theo vào, tất cả đều quỳ xuống. Trấn Nam tướng quân, bọn họ như thế nào trêu chọc phải tôn sát thần này?