Chương 45: Tiên Ma đối chiến
--Thi ma thực cốt đại chiến. Chiến đấu kịch liệt--
Huyết Ma nóng lòng, lúc ra tay cũng mất đi kết cấu bố cục, cho nên tuy nói ra tay tàn nhẫn, nhưng Túc Hãn lúc này thắng lão về mặt tâm tình, nên cũng miễn cưỡng ngăn cản được, cuốn lấy Huyết Ma, không cho lão chạy mất. Hai người càng đấu càng kịch liệt, một bên khí đen lượn lờ, một bên hồng quang mãnh liệt, không ai nhường ai, tranh thắng đoạt cường!
Bề ngoài thì thấy vẻ mặt Túc Hãn đắc ý, kì thực trong nội tâm hắn lại rất tỉnh táo bình tĩnh. Cùng Huyết Ma đánh một lúc, hắn biết rõ trong lòng ma đầu kia có lo lắng, sợ ném chuột vỡ đồ, rõ ràng mở miệng cười nhạo lão:
- Ma đầu, thân thể đại tướng quân kia của lão sắp phá hủy rồi!
Hai mắt Huyết Ma đỏ đậm, chỉ cảm thấy gân xanh trên trán phập phồng:
- Tiểu nhi! Đừng vội nói nhiều, để ý họa từ trong miệng mà ra đấy!
Lão lại nhịn không được dò xét tình trạng thân thể Tiêu Đồ, xem xét mới phát hiện kinh mạch của thân xác này đã bị tổn thương, trên da thịt cũng vì chịu linh lực bá đạo mà vỡ ra từng đường máu. Nếu như lão cứ tiếp tục phóng túng sử dụng, chỉ sợ không bao lâu nữa, khối thể xác này chắc chắn sẽ bị phá hủy, tâm huyết trước kia cũng dã tràng xe cát. Huyết Ma giận như điên, lại không có cách nào phản kháng, tức tối hét:
- Tiểu nhi nhà ngươi, tiên đạo ma đạo chẳng dính dáng gì nhau, vì sao cứ đến tìm ta gây chuyện?
Lão còn chưa dứt lời thì mày kiếm của Túc Hãn đã nhíu lên, trong lòng dâng trào hận thù và ngoan độc:
- Không dính dáng gì nhau? Huyết Ma, trí nhớ của ngươi có phải quá tệ không, bất quá chỉ mới mười năm, ngươi đã quên hết tất cả huyết án năm xưa gây ra sao!
Huyết Ma vừa nghe, giật mình. Đến lúc này thì làm sao lão không rõ, thiếu niên này đến đây chính là vì trả thù, bây giờ dù có nói thêm bao nhiêu lời vô dụng cũng bị hắn khinh thường thôi. Huyết Ma lúc này không nói gì, nhưng trong lòng cũng sinh ra một chút lệ khí. Thầm nghĩ, có câu trảm thảo trừ căn, quả nhiên không giả. Hôm nay tuyệt đối không thể để tiểu tử này rời đi, bằng không tiểu đi rồi già lại đến, kéo một đống người đến gây chuyện với lão phu, chẳng phải phiền toái hay sao!
Nghĩ đến đây, Huyết Ma vẫy tay một cái, lệnh hai con ong máu đến trước mặt, một tay một con, bóp nát thành hai vũng máu. Máu loãng chảy xuống biến thành ao máu, dâng lên một màn sương máu, sau đó giống như đột nhiên sinh ra linh tính, hóa thành huyết xà nhỏ cỡ ngón tay, mông mông lung lung, như ẩn như hiện. Pháp thuật kia còn chưa hoàn thành thì Huyết Ma đã nhe răng cười một tiếng, hét lớn:
- Huyết vụ đoạt mệnh đại pháp!
Thoáng chốc nghe được vô số tiếng nổ vang, sau đó mùi máu càng lúc càng nồng, bốn phương tám hướng đều xuất hiện một làn sương máu lan tràn đến, nhuộm đỏ không khí xung quanh, rồi nhanh chóng chảy vào cơ thể của huyết xà hư ảo, khiến huyết xà nhanh chóng ngưng tụ lại. Túc Hãn cứng người lại, hắn cũng không phải kẻ ngốc, tự nhiên là rõ chuyện gì xảy ra, hai mắt bốc hỏa:
- Ngươi giết tất cả người bên ngoài sao?!
Tuổi tác của hắn không lớn, mặc dù tự cao là tu sĩ, chướng mắt những người phàm trần, nhưng hắn cũng không phải là người tâm ngoan thủ lạt. Cho nên lúc đến chỉ cho đám thái giám binh sĩ một chút khổ sở đau đớn thôi, chưa từng lấy mạng người nào cả. Bây giờ thấy tình hình như vậy, hắn làm sao không biết Huyết Ma đã dùng pháp thuật giết chết những hộ vệ thái giám canh chừng đông cung, lấy máu huyết của bọn họ cho huyết xà ăn chứ?
- Điên rồi!
Túc Hãn lại nhớ đến mối hận thù của bản thân, tức giận mắng:
- Ma đầu chết tiệt, ngươi nhất định sẽ bị thiên đao vạn quả, nguyên thần tẫn tang!
Trên mặt Huyết Ma phủ một tầng huyết quang mỏng manh, cười càn rỡ nói:
- Ta sẽ hút máu ngươi trước, sau đó ăn thịt đồng bọn của ngươi, đến lúc đó bọn ngươi vào trong bụng ta....
Lời còn chưa dứt thì Túc Hãn đã nôn nóng cầm kiếm chém tới. Huyết Ma tru lên một tiếng, vảy huyết xà lấp lánh, mấy trăm con rắn lộ răng nanh ra, đồng loạt đánh về phía Túc Hãn!
------------
Sau khi Từ Tử Thanh tìm được thân thể Huyết Ma, lập tức chạy theo sau Vân Liệt đang bay trước cực nhanh, đi tới đông cung thái tử. Còn chưa đến gần thì hai người đã phát hiện ra điều không đúng. Trên không trung đông cung có hai luồng sáng khác màu đan vào nhau, là Túc Hãn và Huyết Ma đang triền đấu. Nhưng chung quanh lại hoàn toàn yên tĩnh, chỉ ngửi được mùi máu nồng đậm lại mới mẻ. Trong lòng cảm thấy không tốt, Từ Tử Thanh bước nhanh hơn, rồi dừng lại, đồng tử co rụt lại.
Trước cửa đông cung vốn có hơn mười thái giám, mấy trăm binh sĩ canh gác, nhưng bây giờ chỉ còn lại vô số khung xương, lớp da phủ bên ngoài và tóc trên đầu, cùng với lớp xiêm y nằm trên mặt đất. Huyết Ma kia, không ngờ lại lạm sát kẻ vô tội như vậy!
Hàn ý quanh thân Vân Liệt lại càng thêm lạnh lẽo, kiếm khí tung hoành, "chi chi" rung động không ngừng, như muốn cắt cả bầu trời ra.
Từ Tử Thanh thấy thế, ngược lại kiềm chế lửa giận, bước nhanh đến bên cạnh bạn tốt, nói:
- Vân huynh, lần này huynh và ta cùng dắt tay trừ ma nhé!
Vân Liệt nói:
- Phải diệt ma đầu này.
Hai người không nói chuyện với nhau nữa, thân hình chớp động, dùng độn thuật đi vào. Một đường xương trắng ảm đạm, thây khô chồng chất, Từ Tử Thanh trong lòng không nỡ, trong chớp mắt đã đi xuyên qua. Không bao lâu, hai người đã vào trong viện, chỉ nhìn thấy Huyết Ma và Túc Hãn, một người ngồi trên huyết mã, một người trôi nổi giữa không trung, người tới ta đi, không ai nhường ai. Trong không khí tràn đầy khói thuốc súng.
Túc Hãn lúc này bị buộc đến đường cùng, tu vi của hắn bất quá chỉ ở Luyện khí tầng năm, cho dù thiên tư trác tuyệt cỡ nào, cũng không thể so với lão ma đầu kia. Huống chi huyết xà kia hút đủ máu, càng thêm hung dữ độc ác, vô cùng linh hoạt, một khi dây dưa thì thật sự rất khó chống đỡ. Không còn cách nào, Túc Hãn lại phun Thanh diễm bảo hỏa ra, bám vào trên thanh phi kiếm, khiến kiếm quang rực rỡ, sinh ra ánh lửa xanh lam dài chừng hơn một trượng!
Huyết xà tuy di chuyển tàn sát bừa bãi, cũng không thể đụng vào ngọn lửa kia, chỉ đụng nhẹ một chút cũng sẽ tan thành mây khói. Túc Hãn dựa vào phi kiếm, không ngừng thúc giục linh lực, đáng tiếc huyết xà quá nhiều, hắn vì phòng bị đám huyết xà đến gần mà vô cùng lo lắng, linh lực tiêu hao cũng nhiều. Mắt thấy khí lực dần dần cạn kiệt, Túc Hãn mở miệng ra, muốn cắn lưỡi phun ra một ngụm tinh huyết, thôi phát phi kiếm lần nữa, nhưng ngay chính lúc này, hắn liền thấy một dáng người quen thuộc xuất hiện ở cánh ngoài, nhịn không được thở nhẹ một hơi. Từ Tử Thanh đến!
Túc Hãn tự giác đến bên giúp đỡ, Huyết Ma cũng phát hiện ra một tu sĩ tiên đạo xa lạ, giật mình không thôi. Vừa rồi vì phải thúc đẩy sản sinh huyết xà, có chút phân tâm, bây giờ thảnh thơi lão bỗng nhiên phát hiện có gì đó không đúng.
Là thân thể!
Hai con mắt Huyết Ma như muốn trợn ngược ra, lão vất vả bổ dưỡng thân thể, nhưng bây giờ nguyên thần lại mất liên lạc với thân thể, đến đây lão còn có thể không hiểu nữa sao?
Thân thể của lão bị người cướp đi!
Biết được chuyện này, ánh mắt Huyết Ma nhìn về phía Túc Hãn càng thêm khôn cùng hận thù. Lão đã trúng kế dương đông kích tây!
Từ lúc cấm chế bị đụng chạm, lão nên mau chóng chạy trở về mới đúng, ai ngờ bị người cản trở, mới khiến lão thất bại trong gang tấc. Bây giờ như thế nào cũng phải giết những người này, đoạt lại thân thể, mới có thể làm những chuyện đã tính khác!
Huyết Ma cũng là kẻ tâm tính kiên định, lúc này lão không lo lắng cho thân thể Tiêu Đồ nữa, không áp lực linh lực, phóng thích toàn bộ lực lượng của nguyên thần!
Thân thể bị cướp, tính mạng của lão cũng nguy hiểm, làm sao còn quan tâm chuyện cướp lấy số mệnh vương triều nữa chứ? Trước qua cửa ải khó khăn này rồi nói sao! Nếu nguyên thần bị diệt, cho dù giữ nguyên vẹn thân thể của Tiêu Đồ cũng chẳng có gì dùng!
Nếu đã biết thứ nên lấy thứ nên bỏ, hai tay Huyết Ma khẽ nâng lên, trong tay liền xuất hiện một mặt huyết kỳ, cùng loại với huyết kỳ mà nhóm Từ Tử Thanh thấy được trong ma quật, nhưng lại không biết do vật kỳ dị gì tạo thành, thoạt nhìn thì trông giống ô kim, nhưng có vẻ cứng rắn hơn gấp trăm lần.
Huyết kỳ nặng trịch, bị Huyết Ma phất qua phất lại, giống như một thanh trường thương, vô cùng uy mãnh. Huyết quang trên huyết kỳ sáng rực, mùi tanh xộc vào mũi, càng tô thêm vẻ hung lệ của nó.
Lại nói về phần Từ Tử Thanh thấy Túc Hãn bị huyết xà ép buộc, dưới chân lập tức xuất hiện hai phiến bích diệp, nâng người bay lên, muốn bay đến giúp đỡ Túc Hãn một tay. Nhưng động tác của Huyết Ma lại nhanh hơn, hắn còn chưa kịp ra tay thì đã thấy huyết kỳ được tế ra, ngay cả huyết xà cũng sinh ra biến hóa. Chỉ thấy huyết kỳ giơ lên, huyết xà từ bên cạnh Túc Hãn lùi về, lúc này chúng tựa như bươm bướm xông vào ngọn lửa, phía sau tiếp phía trước, tất cả đều chạy vào trong huyết kỳ. Huyết quang trên huyết kỳ càng thêm rực rỡ, mỗi lần nuốt một con huyết xà, liền sáng ngời thêm vài phần, cũng tanh hôi thêm vài phần, cũng càng thêm tà dị. Huyết Ma cạc cạc cười quái dị, thỉnh thoảng phun ta một luồng huyết khí, cũng gia tăng không ít quang hoa cho huyết kỳ. Bất quá chỉ trong chớp mắt, huyết kỳ đã bị tế luyện đến cực kỳ tà dị, Huyết Ma ôm chặt huyết kỳ, cắn răng xoay một cái....
"Xoạt!"
Huyết kỳ động, từ trong phun ra vô số sương máu, so với huyết xà trước đó càng đậm đặc hơn mấy lần. Màu máu tiên diễm càng lúc càng dính, không ngừng xộc thẳng vào mũi người khác, khiến người chỉ cần ngửi một chút thôi cũng đã buồn nôn không chịu nổi, thậm chí khiến thần hồn cũng phải say xẩm. Vậy vẫn còn chưa hết, trong làn sương máu giống như biển máu lại dần dần phát ra âm thanh quái dị.
"Kẽo kẹt.... ca... ca!"
"Đùng đùng......"
Từ Tử Thanh lau mặt một cái, phút chốc ánh sáng xanh trong mắt chớp động, lúc này hắn mới nhìn rõ tình hình bên trong làn sương máu. Trong làn sương máu có vô số khung xương khoác lớp da máu lắc lư đứng dậy, từng bước từng bước đi đến huyết kỳ kia. Những khung xương đó lúc ban đầu còn có chút chậm chạm, nhưng rất nhanh Từ Tử Thanh phát hiện, làn sương máu càng nồng đậm, khung xương bước đi càng nhanh, thậm chí động tác cũng dần dần linh hoạt hơn. Qua không bao lâu, chúng nó liền trở nên nhanh nhẹn và hung mãnh, tứ chi chạm đất, giống như mãnh thú phi nước đại mà đến!
Túc Hãn lúc này đang đứng ở chỗ cao nhất, trong mắt của hắn là hai ánh lửa màu xanh lam, cũng nhìn rõ tình cảnh phía dưới, liền thất thanh kêu lên:
- Đây là thứ gì vậy trời?
Từ Tử Thanh cũng không biết đó là gì, nhưng biết nó rất khó đối phó, vì vậy hắn liền mở miệng nói:
- Vân huynh, ta đi trợ giúp Túc Hãn.
Dứt lời, bích diệp dưới chân động đậy, đưa hắn bay về hướng Túc Hãn.
Lại nói sau khi dưới chân Từ Tử Thanh xuất hiện bích diệp, khí ất mộc quanh thân tỏa ra ánh sáng xanh mênh mông, phảng phất như một ngọn đèn xanh, dạo chơi trong làn sương máu nồng nặc. Mà làn sương vốn sềnh sệch, vốn cuốn lấy không để người khác nhúc nhích, không ngờ vừa chạm vào ánh sáng xanh thì lại bình thường như nước chảy, quả thật làm người ta cảm thấy vô cùng kỳ quái. Vật che trước mắt vừa chạm vào đã tan biến, Từ Tử Thanh cũng không nghi ngờ, rất nhanh thì đã bay đến bên cạnh Túc Hãn, nói:
- Ta đến trợ giúp đạo hữu.
Túc Hãn thấy ánh sáng xanh quanh thân Từ Tử Thanh, trong phút chốc liền mừng rỡ:
- Đạo hữu là tu sĩ mộc chúc?
Từ Tử Thanh gật gật đầu:
- Đúng vậy, thì sao?
Túc Hãn cười nói:
- Mộc tính sinh cơ bừng bừng, đạo hữu xem những bộ xương đứng lên trước mặt, ban đầu là bị Huyết Ma giết, chúng sở dĩ có thể cử động, xem chừng là do Huyết Ma dùng thuật pháp điều khiển. Bất quá....
Từ Tử Thanh cũng đã hiểu:
- Bất quá nếu là vật chết, tự nhiên sẽ có tử khí.
Túc Hãn cũng nói:
- Mà sinh khí lại khắc tử khí.
Chả trách Túc Hãn vui mừng như thế, cốt thi sương máu quỷ dị, xét đến cùng vẫn là do tử khí sinh sôi mà thành, có tu sĩ mộc chúc ở, dù ít hay nhiều cũng có thể khắc chế vài phần. Bên Huyết Ma hiển nhiên cũng thấy, nhưng lão lại rất tự tin với thuật pháp này, cho dù là tu sĩ mộc chúc thì sao chứ? Tu vi có hạn, kinh nghiệm có hạn, chưa chắn là đối thủ của đám thi ma này. Lão chỉ thầm hận tu vi bây giờ có hạn, nếu vẫn là tu vi hóa nguyên kỳ đỉnh núi, lão sao chỉ có thể làm ra những thi ma cấp thấp như vậy chứ!
Không đợi hai tu sĩ thiếu niên phản ứng, Huyết Ma đã há mồm hét lên. Thoáng chốc đám thi ma đồng loạt tru lên, lớp da máu run rẩy không ngừng, khớp xương cả người cũng răng rắc rung động. Rất nhanh có vài đốt xương từ sau lưng chui ra, tiếng động liên tiếp nhau, giống như pháo đốt. Sau một loạt tiếng bùm bùm, xương cốt nhanh chóng dính chặt lại, biến thành một đôi cánh xương, vỗ một cái bay lên không trung!
Từ Tử Thanh và Túc Hãn đang muốn vung kiếm chém ma, thì đã thấy hơn mười con thi ma đột nhiên xuất hiện trước mặt, tốc độ nhanh như ánh sáng, lóe lên một cái thì đã lộ ra răng nanh. Cơ hồ là phản ứng theo bản năng, trong lòng bàn tay Từ Tử Thanh mọc ra cương mộc ngàn năm, ngay trực diện chém xuống một nhát -- Ba, ba! Một bộ xương ngay lập tức bị một nhát này chém thành đống vụn, rơi lộp bộp xuống mặt đất.
Từ Tử Thanh trợn mắt nhìn xung quanh, mới phát hiện mình đã bị thi ma bao vây, đằng sau còn có vô số thi ma vươn đôi cánh bằng xương, bay là là thẳng lên trên. Bây giờ không được do dự nữa, giơ lên cương mộc ngàn năm chém ngang chém dọc!
Bóng người áo trắng im lặng trôi lềnh bềnh trong làn sương máu nồng đậm, trong vòng bán kính vài mét quanh thân không có thi ma nào dám xâm chiếm, y cũng vẫn như cũ không nhúc nhích, giống như không có ý gia nhập trận chiến. Cho đến khi Từ Tử Thanh ra tay, hắn mới hơi hơi nhíu mày lại.
Trường kiếm trong tay Túc Hãn đỏ bừng, bên ngoài phủ một tầng xanh lam, lúc vung kiếm thì sóng nhiệt cuồn cuộn, mỗi một lần vung kiếm đều tạo nên một ngọn lửa lớn, ngưng tụ và không tan biến. Động tác của hắn vô cùng sắc bén, kiếm quang chớp lóe đều theo một nhịp điệu riêng, không hề rối loạn. Kiếm thuật này lại giống như rất tương thích với thuộc tính của hắn, mỗi một lần chém một con thi ma đều có thể khiến nó hóa thành tro bụi!
Hai người lúc đầu là sóng vai chiến đấu, làm theo ý mình, nhưng vì thi ma quá nhiều, nên hai người dần dần nhích lại gần nhau, tựa lưng vào nhau. Được cái hỏa khí nóng vội, mộc khí ôn hòa, người sau lại có khả năng tăng lên năng lực người trước, cho nên khi cùng nhau giao chiến với thi ma, lực lượng của hai người đều có vẻ rất bất phàm.
Thi ma đông không sao đếm được, mới chém chết một con thì lại thêm một con tiến lên. Không bao lâu, linh lực của hai người đã tiêu hao một nửa, nhưng thi ma lại người trước ngã xuống, kẻ sau lại đứng lên. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì bọn họ sẽ bị vắt hết linh lực mất. Đến lúc đó đàn thi ma lại xông lên lần nữa thì hai người bọn họ cũng khó trốn thoát khỏi tay yêu ma!
Từ Tử Thanh cũng là người có kinh nghiệm đối chiến, thấy tình hình tồi tệ, liền nói:
- Tại hạ sẽ hấp dẫn lực chú ý của thi ma, đạo hữu nhanh tìm kiếm thời cơ giết chết Huyết Ma kia đi!
Túc Hãn tự nhiên không có dị nghị, trong lòng hắn biết Từ Tử Thanh mang thuộc tính mộc, so với người khác có cơ hội sống sót lớn hơn. Liền gật đầu đồng ý:
- Tại hạ trước chống đỡ một chút, đạo hữu hãy tạo ra một con đường cho tại hạ đến chỗ Huyết Ma, được chứ?
Từ Tử Thanh nói:
- Có thể thử một lần.
Hai người vội vàng quyết định, thân hình Túc Hãn lóe lên, cầm trường kiếm trong tay quét ngang, thoáng chốc đã quét dọn sạch sẽ thi ma xung quanh Từ Tử Thanh. Thi ma ở đằng sau thấy vậy thì muốn xông lên lấp chỗ trống, Từ Tử Thanh cũng giơ cánh tay lên, tay trái tạo thành nắm đấm, rồi đột nhiên mở ra vung lên!
Trong phút chốc, vô số điểm sáng màu xanh biếc từ lòng bàn tay hắn bay ra ngoài, như vô số cánh hoa màu xanh biếc rơi từ trên cao xuống, dày đặc như mưa phùn, trong vòng phạm vi ba mét, nơi nơi đều có thể thấy được điểm sáng