Người tới một thân hắc y, thần sắc lạnh nhạt, giữa mày có một loại khí chất cao ngạo cương nghị, chính là kiếm tu Hề Lẫm vẫn thường tới tìm Vân Liệt luận kiếm. Vì hắn cũng coi như người rất có thiên phú, Vân Liệt ngày thường cũng không đem hắn cự tuyệt ngoài cửa, làm hắn càng thêm quen thuộc với hai người sư huynh đệ này.
Hề Lẫm đi vào cửa, mặc kệ nô tỳ kia còn đang dọn dẹp, liền hướng hai người gật đầu trước, mới nói: "Vân đạo hữu, hôm nay ngoại thành có đại hội bán đấu giá, Vương gia muốn ta tới hỏi một câu, các ngươi muốn đi cùng không?"
Từ Tử Thanh hơi hơi kinh ngạc, đại hội bán đấu giá Thánh Diễn Thành, hắn tự nhiên cũng biết đến.
Bình thường một ít cửa hàng, Trân Bảo Các, các loại phường thị, khu giao dịch được bảo vật gì, thường thường đều ký thác cho đấu giá đại hội, để bán ra giá cao, cũng tiện cho đông đảo tán tu cùng tu sĩ bình thường. Cho nên mỗi quận mỗi vùng hàng năm đều có loại hội đấu giá này, nhưng có thể đạt được thứ gì tốt hay không thì đều phải xem vận khí của mỗi người.
Mà có thể được xưng là "Bán đấu giá đại hội", từ trước đến nay chỉ mở mấy năm một lần, lại có kỳ trân dị bảo làm nổi danh, tự nhiên có thể hấp dẫn càng nhiều người tới. Thậm chí một ít lão quái vật, rất nhiều thời điểm cũng không thể bỏ qua.
Đặc biệt Thánh Diễn Thành chính là thủ đô của siêu cấp đế quốc độc bá Tây Vực, có thể ở đây mở đại hội bán đấu giá đương nhiên không phải hạng tầm thường, mà phải là một cửa hàng lớn nhất nối liền cả nước, thậm chí đông, nam, tây ba vực đều có chi nhánh – "Long Hành Thương Hội" mới có thể tổ chức. Cửa hàng này đã thành lập hơn mấy vạn năm, bên trong có tôn giả Đại Thừa kỳ áp trận, người bình thường căn bản đắt tội không nổi, ngay cả Diễn Đế cũng muốn cho bọn họ vài phằn mặt mũi, lúc này mới có thể có được quyền lực như vậy.
Cũng chính vì nguyên nhân đó, ít có người dám ở đại hội đấu giá cấp bậc này tác loạn, cũng từng có không ít Hóa Thần tu sĩ không có mắt ỷ vào tu vi mình cao cường mà làm loạn, đều bị trưởng lão càng lợi hại hơn trong cửa hàng ra tay đuổi gϊếŧ mười ngày mười đêm, đến khi tru diệt hoàn toàn mới quay trở lại.
Cho nên từ đó về sau liền cực ít chuyện nhiễu loạn xảy ra.
Hiện giờ Long Thành Thương Hội ở khắp toàn bộ Đại Thế Giới Khuynh Vẫn đều rất có uy tính, bất luận là rất nhiều Trân Bảo Các, các khu phường thị, hoặc là bất luận loại sản nghiệp nào khác dưới trướng đều rất được tin cậy. Tiêu chuẩn của tổ chức đấu giá hội này càng cao hơn một bật so với cửa hàng khác, thực sự làm người mong chờ.
Hôm nay chỗ ngồi bên trong bán đấu giá đại hội đương nhiên là cung không đủ cầu, nếu không đi cùng vị Hiên Trạch thân là quận vương hoàng tộc này, một vị Kim Đan tu sĩ muốn lấy tới tư cách đi vào chỉ sợ cũng không phải việc dễ dàng gì.
Từ Tử Thanh tự nhiên cũng rất có hứng thú với bán đấu giá đại hội này, bất quá nếu có thể đi vào trong đấu giá hội, gặp được một ít vật cần thiết, hắn cũng không có nhiều tinh thạch để tiêu phí.
Thống kê một chút tài sản của mình, ước chừng chỉ có một ít Linh khí, đan dược, còn nội đan Mãng Thú các loại, hắn muốn lưu lại đút cho Trọng Hoa và Tuyết Nhi, cũng không thể lấy ra để bán, mà linh thạch rải rác, cũng chỉ có mấy vạn hạ phẩm linh thạch tầm thường thôi. Với chút gia sản này nếu muốn ở trên đấu giá hội đạt được thứ gì hữu dụng chính là việc khó càng thêm khó, hết thảy cũng chỉ có thể dựa vào vận khí thôi.
Từ Tử Thanh thở dài, thầm nghĩ: Nhưng cho dù không bắt được thứ gì thì đi để có thêm kiến thức cũng tốt.
Nghĩ đến đây, hắn liền nghiêng đầu nhìn về phía sư huynh.
Liền thấy Vân Liệt nhẹ gật đầu với Hề Lẫm: "Đi thôi."
Ánh mắt Từ Tử Thanh sáng lên, vẻ mặt tăng thêm vài phần suиɠ sướиɠ.
Hề Lẫm thấy thế, trong mắt cũng hiện lên một tia vui mừng, không nhiều lời nữa, chỉ nói: "Hai vị đi theo ta."
Vân Liệt liền nói: "Tử Thanh, đi thôi."
Từ Tử Thanh hơi hơi mỉm cười: "Vâng, sư huynh."
Rất nhanh ba người đi vào một thính đường, Hiên Trạch thân mặc bạc y kim mang chỉ hoàng tộc được mặc, chính khoanh tay mà đứng.
Bên cạnh còn ngồi vài người tu sĩ hơi thở khó lường, thần sắc tuy không rõ, nhưng ẩn ẩn cũng có một loại cao nhân phong phạm, bọn họ là Nguyên Anh lão tổ, cũng là một đám người tự do nhất trong Thiên Thành Vương phủ, được gọi là "Khách khanh". Địa vị so với môn khách càng cao, cũng không cần phụng Hiên Trạch làm chủ, không chỉ được cung phụng, cho dù là Hiên Trạch cũng phải đối với họ lễ ngộ có thêm.
Nói đến cũng hoàn toàn không kỳ quái, Hiên Trạch chỉ có tu vi Kim Đan hậu kỳ, nếu không phải vì có thân phận tôn quý, những Nguyên Anh lão tổ đó cũng sẽ chỉ coi hắn như là con kiến, tuyệt sẽ không cùng hắn thân cận.
Mà cũng là bởi vì Hiên Trạch thân phận siêu việt, bọn họ mới có thể nguyện ý tiếp thu lượng lớn cung phụng, trở thành khách khanh bảo vệ Hiên Trạch an toàn, còn ngẫu nhiên ra tay tương trợ.
Không thể nghi ngờ, lần này Hiên Trạch muốn tham gia đấu giá đại hội, mặc dù có thanh danh của Long Hành Thương Hội đảm bảo, vẫn phải phòng bị một ít hạng người muốn chó cùng rứt giậu. Cho nên mang theo những vị khách khanh này cũng là vì kế hoạch an toàn thôi.
Trừ những Nguyên Anh tu sĩ này, còn có mấy vị Tu sĩ Kim Đan kỳ, chia ra đứng hai bên trái phải Hiên Trạch, những người đó là môn khách Hiên Trạch nghe theo lệnh Hiên Trạch, so với khách khanh mà nói mới xem như tâm phúc của chính hắn.
Nhìn Hề Lẫm dẫn sư huynh đệ hai người đi tới, mọi người cũng sôi nổi đặt ánh mắt ở trên người bọn họ.
Trong lúc nhất thời, có rất nhiều thần thức quét đến, trong đó có vài cái cực kỳ cường đại, tựa hồ muốn nhìn xuyên thấu lục phủ ngũ tạng của hai người họ.
Từ Tử Thanh tu vi yếu nhất tất nhiên là vô pháp ngăn cản, nhưng vẫn âm thầm đem Dung Cẩn quấn quanh đan điền, muốn nó bảo vệ chỗ kia, không cho người khác có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Mà Vân Liệt lại thần sắc bất động, nhưng kiếm ý quanh thân chợt lóe đã đem tất cả thần thức đều chém nát!
Một kiếm này, khiến cho ánh mắt những Nguyên Anh lão tổ cũng hơi hơi rung động.
Dò xét thuật pháp của tiểu bối kỳ thực không coi là cái gì, nhưng cảnh giới chênh lệch vẫn còn đó, khiến cho bọn họ cũng nhìn ra kiếm ý của bạch y kiếm tu kia đích xác rất là bất phàm.
Ngắn gọn thử qua, những Nguyên Anh lão tổ đó tự nhiên cũng sẽ không hạ thấp bối phận cùng mấy tiểu bối bọn họ chào hỏi, đều chỉ bất động thanh sắc ngồi tại chỗ.
Nhưng Hiên Trạch lại tiến lên hai bước, cười nói: "Nếu Vân đạo hữu, Từ tiểu huynh đệ đã tới, chúng ta cũng nên đi xuất phát. Qua một canh giờ nữa đại hội sẽ bắt đầu, cũng không thể tới muộn.
Từ Tử Thanh cũng cười, thay Vân Liệt đáp: "Lần này nhờ phúc Vương gia mới có thể tham gia đại hội, hai sư huynh đệ ta đa tạ Vương gia chiếu cố."
Biểu tình Hiên Trạch càng thêm thân thiết, đi trước một bước, dẫn mọi người đi ra ngoài.
Đại hội đấu giá mặc dù quan trọng, nhưng rốt cuộc cũng không phải do người hoàng tộc nắm giữ, cho nên sẽ không mở ra ở trong hoàng thành mà là tọa lạc ở trung tâm của một trường nhai cực rộng.
Nơi đó có người lập pháp trận, đem bên trong mở rộng đến cực kỳ lớn, càng có phân rất nhiều trình tự, lấy chỗ ngồi dựa trên thân phận bất đồng của khách đến. Hiên Trạch đường đường là quận vương, mặc dù tới đây cũng tuyệt sẽ không ngồi ở nơi ngư long hỗn tạp.
Tới trước một khu kiến trúc rộng lớn, liền có một nữ tử xinh đẹp Trúc Cơ kỳ nghênh đón, nàng vừa thấy cách ăn mặc của Hiên Trạch liền chuyển bước lả lướt đi đến, nhu thanh nói: "Ngyên lai là Thiên Thành Vương gia tới, thật đúng là khách quý, mời mau mau theo ta đến nhã gian, cũng không thể chậm trễ."
Hiên Trạch đối với vị nữ quản sự của đại hội bán đấu giá này cũng phải cho vài phần mặt mũi, liền cười nói một câu: "Ngươi không sợ ta không có bằng chứng đi vào sao."
Nữ quản sự cười càng thêm vũ mị: "Vương gia nói gì vậy, phàm là vị Vương gia nào ở Thánh Diễn Thành khai phủ thì chúng ta đều cung kính tặng bằng chứng mang qua, sẽ không sẩy ra sai lầm. Huống chi Vương gia khí vũ hiên ngang, chỉ đứng chỗ đó liền nhất định sẽ không khiến chúng ta nhận sai."
Lời khen tặng này nói cực đến cực kỳ khéo léo, Hiên Trạch cũng không làm khó người ta, liền cười nói: "Vậy làm phiền quản sự dẫn đường."
Nữ quản sự cực kỳ ân cần, rất nhanh đem đoàn người dẫn đi vào.
Bên trong quả nhiên chia làm từng tầng, phía dưới có rất nhiều bàn con, tuy đều đồng dạng xắp xếp rất gọn gàng, nhưng hiển nhiên có phân cấp bậc, khu vực phía sau lớn hơn nữa, càng thanh tịnh, tầm mắt cũng càng tốt.
Mà tầng thứ hai chính là nhã tọa, phân rất nhiều số ghế, so với phía dưới cao hơn một bậc.
Đám người Hiên Trạch đi chính là tầng ba, cũng là nơi bí ẩn nhất, chỉ có người quyền cao chức trọng hoặc là rất có thân phận, hay tu vi đã ở Nguyên Anh kỳ trở lên mới có thể đi vào trong đó.
Tầng thứ ba này, phòng được phân một cách bất đồng, mỗi một gian đều có hiệu quả che chắn thần thức, một khi đi vào cho dù có Hóa Thần tu sĩ trở lên rình coi, thần thức cũng không tiến vào được, quả thực có thể giữ bí mật. Đồng thời những phòng này xây rất cao nên tự nhiên cũng có thể làm người xem được xa hơn, tất cả mọi cảnh vật bên dưới đều có thể dễ dàng thu vào tầm mắt.
Nữ quản sự đem đám người Hiên Trạch mang đến, cung kính dẫn vào.
Trong phòng bố trí chỗ ngồi cực kỳ thoải mái, có bàn cao từ linh mộc chế thành, trên bàn còn có vô số các loại đồ ăn nước uống như linh quả, linh trà, linh tửu, cung cấp cho khách đến đây hưởng dụng, tinh điêu tế trác, tỉ mỉ nấu nướng, thập phần xa hoa.
Mọi người tất nhiên là mau chóng ngồi xuống, Từ Tử Thanh và Vân Liệt hai người ngồi ở một góc, cũng không cùng những người không thân thiết đó ngồi chung, mà hành động này cũng làm trong lòng những người giao hảo với Hiên Trạch thoải mái hơn một ít.
Một lúc sau nữ quản sự vẫn chưa rời đi, ngược lại vỗ vỗ tay.
Ngay sau đó, ngoài phòng thoang thoảng truyền đến lưu hương, ngọc bội trên vạt áo rung động leng keng, liền có một hàng hơn mười nữ tử dung mạo tuyệt sắc bước vào cửa.
Trong đó đại bộ phận đều là nữ tu Luyện khí kỳ, còn có một ít giai nhân Trúc Cơ kỳ, chưa nói tới căn cốt có tốt hay không, nhưng đều là thân thể lô đỉnh, nước da hồng nhuận, hai hàng lông mày chưa khai, khí tức thanh khiết, hiển nhiên đều chưa phá thân xử nữ. Nhưng khóe mắt đuôi mày các nàng lại có một loại mị hoặc nhàn nhạt, đó là khí chất quạnh quẽ, các nàng đều không ngoại lệ có thân hình lả lướt, mùi hương cơ thể sâu kín, càng thêm làm người luyến tiếc dời mắt.
Chỉ thấy nữ quan kia cười nói: "Phàm là khách quý có thể ở một gian trên lầu ba, Long Hành Thương Hội chúng tôi đều sẽ phối một vị tì nữ tuyệt sắc làm bạn, mặc cho khách quý sai bảo. Những cô gái này đều là được cửa hàng chúng tôi thu nuôi từ nhỏ, tỉ mỉ dạy dỗ bồi dưỡng, các nàng tuy không quốc sắc thiên hương nhưng cũng có vài phần tư sắc, càng là đối với các khách quý cực kỳ sùng bái cùng hướng tới. Nếu chư vị khách quý không chê, không ngại để cho các nàng hầu hạ, cũng là để thỏa mãn tâm nguyện của các nàng.
Nàng vừa dứt lời, quả nhiên những nữ tu đó đều nghiên nghiên hành lễ, có người kiều diễm vô hạn, có người liễu yếu đào tơ, có người băng thanh ngọc khiết, có người mị hoặc thiên thành, đều là mĩ nhân cực phẩm.
Bị các nàng dùng ánh mắt chứa đấy ái mộ nhìn tới, cho dù là nam tử ý chí sắt đá chỉ sợ cũng phải có chút dao động.
Những mỹ nhân tuyệt sắc này vừa ra, không nói đến mọi người đang ngồi có nhận hay không, nhưng đối với thái độ ân cần của Long Thành Thương Hội đều cực kỳ hài lòng.
Lập tức liền có nữ tu Trúc Cơ kỳ lá gan lớn một chút nâng gót sen nhẹ nhàng tiến lên , tìm một vị Nguyên Anh lão tổ thoạt nhìn không hung hăng lắm rồi ngồi bên người hắn. Nữ tu này giương mắt lén nhìn, có chút ngoan ngoãn dựa sát vào người, lão tổ kia lông mày hơi động, ngay sau đó vung tay lên liền đem nàng ôm vào ngực.
Theo đó nữ tu kia ngọc diện xấu hổ, dường như đến cổ đều hồng thấu.