Hoàng Tố Yên đi tới trước mặt mẫu hoàng hành lễ, “Nhi thần tham kiến mẫu hoàng.”
“Ừ.” Mẫu hoàng nhẹ nhàng gật gật đầu, “Trẫm đang cùng các
ái phi thương lượng chuyện lễ thành niên của ngươi (Hoàng Nguyệt quốc,
lễ thành niên hoàng nữ rất quan trọng, đặc biệt “Dự tuyển” thái nữ trong lễ thành niên, trên cơ bản có thể nói là toàn dân tham dự), nghe nói
ngươi đến chỗ Văn phi, còn muốn trì hoãn xuất cung, đây rốt cuộc là
chuyện gì xảy ra?“
“Ta chỉ là vô tình đi đến nơi đây, nhìn thấy đám ác nô lừa chủ, mới
khiển trách bọn họ, sau đó lại phát hiện trên người Tam Hoàng tỷ có một
vài thứ, muốn làm rõ ràng, mới gọi người đi bẩm báo mẫu hoàng một tiếng” Lúc Hoàng Tố Yên nói trên người Tam Hoàng tỷ phát hiện gì đó, tận lực
thả chậm tốc độ nói chuyện, quả nhiên nàng nhận thấy được ở đây có một
người tim đập đột nhiên nhanh hơn, tinh thần cũng khẩn trương lên. Quét
một vòng toàn trường, mặc dù biến hóa kia rất nhỏ chỉ mới hiện liền bị
đè nén xuống, nhưng sao có thể giấu giếm được người tu chân như nàng?
“Nga! Thứ gì đó?” Mẫu hoàng kinh ngạc nhìn chằm chằm Hoàng Tố Yên.
“Bây giờ còn không thể nói, nếu như mẫu hoàng bây giờ có thới gian
rãnh, không bằng trước ngồi đây cùng nhi thần nói chuyện phiếm, tất cả
chờ Tam Hoàng tỷ tỉnh lại rồi hãy nói!” Hoàng Tố Yên len lén hướng mẫu hoàng nháy nháy mắt. Mẫu hoàng lập tức hiểu ý tứ của nàng, ngốc một chút liền có việc làm!
“Ừ, trẫm vừa vặn còn có chút chuyện muốn cùng ngươi thương lượng một chút, liền ngồi xuống tâm sự đi! Các ái phi không để ý đi?” Mẫu hoàng gật gật đầu đồng ý đề nghị của nàng, ngược lại hướng mấy vị hiền quân ngồi sau mình nói.
“Chúng thần thiếp không ý kiến.” Nữ hoàng đã quyết định, bọn
họ nào dám có ý kiến gì a? Chỉ có Dương hiền quân ngồi bên trái nữ hoàng trong mắt hiện lên một đạo thần sắc phức tạp.
Trong lòng Hoàng Tố Yên cười nhạo một tiếng, thế nào? Cái này liền thiếu kiên nhẫn? Xem ra người này cũng không phải người khó đối phó a!
Chắp tay, xem như là gặp qua các vị hiền quân, Hoàng Tố Yên đi tới bên phải mẫu hoàng, ngồi xuống.
Mọi người cứ như vậy trò chuyện câu được câu không. Mẫu hoàng hỏi nàng,
Hoàng Tố Yên cũng chỉ nói mấy câu. Nàng vốn đối với lễ thành niên, cái
đề tài này không có hứng thú, nghe mẫu hoàng cùng An hiền quân bọn họ
hưng trí bừng bừng thương lượng, nàng thế nhưng không nói lời nào, lẳng
lặng thưởng thức trà thơm, trong lòng tự định giá, nàng Tam Hoàng tỷ tận lực để lại một tia linh lực, mong rằng đối với cơ thể nàng mau chóng
khôi trong phục, cũng có thể đưa đến rất lớn tác dụng đi!
Đang nghĩ ngợi, liền nghe thấy thanh âm mẫu hoàng mang theo một chút mệt mỏi vang lên, “Yên nhi, Tam Hoàng tỷ ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Nàng còn bao lâu nữa mới có thể tỉnh a?” Nói đến phần sau trong giọng nói có một chút bất mãn.
Đích xác, nàng chính là
một nữ hoàng a! Còn muốn ngồi ở chỗ này chờ con gái của mình tỉnh ngủ
đến tham kiến nàng, thật sự nàng không có thói quen.
“Cái kia…” Hoàng Tố Yên đang nghĩ ngợi trả lời như thế nào. Đột nhiên một thanh âm khàn khàn nhưng vẫn rất êm tai thoáng vang lên, “Mẫu hoàng…“
Trong đại sảnh tất cả mọi người kinh ngạc quay đầu đi nhìn người tới hướng từ phòng ngủ đi ra.
Người nọ suy yếu nhưng kiên định bước tới trước mặt nữ hoàng, quỳ xuống, “Nhi thần Hoàng Lan Chanh cấp mẫu hoàng thỉnh an! Qua nhiều năm như vậy, không thể dưới gối mẫu hoàng tẫn hiếu, là nhi thần sai!”
Hoàng Tố Yên ngơ ngác nhìn chằm chằm biểu tình đạm nhiên trên mặt Tam
Hoàng tỷ, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn. Nàng, sao có thể nói
chuyện? Nàng thế nhưng từ lúc sinh ra vẫn ngốc a? Hơn nữa lễ nghi, nói
chuyện logic, Hoàng Tố Yên tuyệt đối sẽ không cho rằng là linh lực tẩm
bổ có tác dụng, như vậy… (Sally: Ta rất nghi ngờ chị này sau có khi nào
thành đối thủ nặng ký củ Yên tỷ ko ta? Hay thành đồng minh a)
Hoàng Tố Yên híp mắt quan sát Hoàng Lan Chanh, đáy mắt một mảnh phức tạp.
Chẳng lẽ những năm gần
đây nàng vẫn biết chuyện của mình? Nhất thời Hoàng Tố Yên bị phỏng đoán
của mình cả kinh ngây dại! Điều này sao có thể?
Mà không chỉ Hoàng Tố Yên còn không phục hồi tinh thần lại, ở đây tất cả mọi người đều bị sự tình Hoàng Lan Chanh đột nhiên tỉnh táo lại cả kinh không nhúc nhích.
Hoàng Lan Chanh nhưng thật ra một chút cũng không để ý mọi người trong
trạng thái mất hồn, vẫn yên tĩnh quỳ đằng kia chờ mọi người hồi hồn.
Hoàng Tố Yên buông tha nguyên nhân chuyện này, đây là có chuyện gì Hoàng Lan Chanh trong lòng rõ ràng nhất, hỏi nàng ta là được rồi.
“Tam Hoàng tỷ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi vì sao phải đột nhiên thanh tỉnh như thế?” Hơn nữa trầm ổn, tuyệt không giống người choáng váng 21 năm!
Hoàng Lan Chanh quay đầu lại, ôn hòa cười với Hoàng Tố Yên một chút, mở miệng nói: “Tứ hoàng muội ngươi không phải hẳn là rõ ràng hơn sao? Hoàng tỷ mệnh này nhưng là ngươi cứu trở về a!”
Hoàng Tố Yên lắc đầu bất đắc dĩ cười cười, “Ta chỉ biết là hoàng tỷ trúng độc, cũng không biết vì sao! Hơn nữa…” Hoàng Tố Yên nhìn thẳng vào mắt Hoàng Lan Chanh, “Hơn nữa ta càng không biết vì sao hoàng tỷ vừa tỉnh đến sẽ thanh tỉnh như vậy!”
Khi Hoàng Tố Yên nói Hoàng Lan Chanh thật ra là trúng độc, rốt cuộc đem mẫu hoàng cùng với những người khác giật mình tỉnh giấc.
“Yên nhi, ngươi nói Chanh nhi mấy năm nay ngốc là bởi vì nàng trúng độc?” Mẫu hoàng vẻ mặt khiếp sợ nhìn nàng, lại quay đầu nhìn Hoàng Lan Chanh.
Hoàng Lan Chanh vẫn là nhàn nhạt quỳ ở đằng kia, dường như người bọn họ đang ở thảo luận không phải nàng.
“Đúng vậy. Nhi thần cũng là hôm nay, trong lúc vô ý phát hiệ . Về
phần tình huống cụ thể… Còn phải để Tam Hoàng tỷ tự mình cùng ngài nói.” Hoàng Tố Yên nói xong, liền lui qua một bên, cùng những người khác cùng nhau đem tầm mắt chuyển hướng chính chủ. Hoàng Tố Yên cũng thật tò mò,
đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
“Mẫu hoàng, đầu tiên nhi thần muốn hỏi, nhi thần có thể đứng rồi sao?” Hoàng Lan Chanh cũng không có lập tức giải thích nghi hoặc, mà ngẩng đầu nhìn mẫu hoàng ý bảo mình quỳ đã lâu rồi.
“Ách! Đứng lên đi!” Mẫu hoàng sửng sốt, lập tức có chút lúng túng nói.
“Kỳ thực chuyện này cũng không khó tưởng tượng. Ta là trúng độc, hơn nữa vừa sinh ra liền trúng độc. Khi đó ta cũng không có ý thức, nhưng
theo tuổi tác tăng trưởng, ta cũng dần dần hiểu một chuyện, nhưng lúc
này ta lại phát hiện, linh hồn của chính mình căn bản vô pháp nắm thân
thể trong tay.”
Nghe thấy âm thanh hút không khí từ bốn phía, Hoàng Lan Chanh bĩu môi, tiếp tục nói: “Nhưng ta có thể nhìn thấy thân thể đang làm cái gì, trên căn bản là một loại
bản năng của thân thể, tỷ như đối với thức ăn nhu cầu cường liệt. Bởi vì khi đó còn là một đồ ngốc, thân thể của ta chưa từng có ăn no qua, cho
nên mới xuất hiện cái loại tình trạng vừa nhìn thấy thức ăn liền chảy
nước miếng. Sau vẫn là như thế, thẳng đến…” Nàng nhìn Hoàng Tố Yên một cái, “Thẳng đến khi hoàng muội xuất hiện, nàng bức ra độc trong thân thể ta ra,
linh hồn của ta mới có thể một lần nữa nắm thân thể trong tay.“
Hoàng Tố Yên cả người đã hóa thành đá, Hoàng Lan Chanh nói nếu như nói
cho nàng kiếp trước nghe, nàng là tuyệt đối sẽ coi như chuện cười, nhưng kiếp này… Nàng tin! Vô điều kiện tin.
Hoàng Tố Yên phục hồi tinh thần lại, nhìn người nào đó bên cạnh, trong
mắt hiện lên một đạo mũi nhọn, rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, bây
giờ còn không phải thời gian trừ hắn, chứng cứ còn chưa đủ!
“Mẫu hoàng, thỉnh ngài tin lời Tam Hoàng tỷ!” Hoàng Tố Yên đi tới trước mặt mẫu hoàng, đang trong trạng thái mất hồn.
Nữ hoàng tỉnh lại.
“Này… Thật bất khả tư nghị*!” Mẫu hoàng yên lặng nhìn Hoàng Lan Chanh, vẫn có chút thất thần. (*Khó tin)
“Mẫu hoàng, chuyện hạ độc, kính xin mẫu hoàng điều tra thêm!” Hoàng Tố Yên liếc về phía Dương hiền quân người đột nhiên cứng ngắc, trong lòng cười lạnh, ra oai phủ đầu!
“Đó là đương nhiên! Thậm chí có người dám làm chuyện độc hại hoàng nữ như vậy, thật đúng là vô pháp vô thiên a!” Rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, nữ hoàng sinh khí vỗ lên bàn một cái, nhất thời bàn gỗ đàn chụp thành hai nữa.
Liếc nhìn Hoàng Lan Chanh biểu tình không liên quan mình, Hoàng Tố Yên
khóe miệng dần dần câu lên một nụ cười nhạt, hoàng tỷ này thật đúng là
có ý tứ a!
Cuối cùng, Hoàng Tố Yên vẫn không có ở lại trong cung, mặc dù sắc trời
đã tối, nhưng nàng thế nhưng muốn đi thái tử phủ làm tốt chuẩn bị nghênh tiếp ám sát!
Sao có thể cứ như vậy ở trong cung, dù sao Tam Hoàng tỷ chỗ ấy cũng không còn chuyện gì!
Ngồi trên xe ngựa, Hoàng Tố Yên nhớ lại Hoàng Lan Chanh từ đầu chí cuối
đều một biểu tình đạm nhiên, đột nhiên cảm giác được hoàng tỷ này khẳng
định không đơn giản, a! Nếu là có thể mời chào nàng, dù sao có quan hệ
huyết thống, có thể ít một đối nghịch với người nhà một chút, nàng vẫn
rất vui vẻ.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm giác một cỗ sát khí hướng nàng kéo tới.
Không chút do dự, Hoàng Tố Yên một cước đá văng cửa xe ngựa ra, liền vọt ra ngoài.
Nhìn sáu hắc y nhân trước mắt, đồng thời triển khai tư thế tiến công
nàng, Hoàng Tố Yên nhanh chóng từ hông kéo đai lưng xuống, tay run lên,
đai lưng kia nhất thời biến thành một nhuyễn kiếm dài 1 thước.
Rất nhanh bọn họ liền chiến.
Dắt linh lực tạo thành một tầng bảo hộ trên người, tức khắc cả người
nàng đều tỏa lam quang. Sáu hắc y nhân này võ công rất cao, hơn nữa phối hợp vô cùng ăn ý. Hoàng Tố Yên không dám lơ là, mặc dù tới Nguyên Anh
kỳ trên cơ bản đã là thân bất tử, nhưng cái thân bất tử này cũng chỉ là
tương đối mà thôi, không có bảo hộ thân thể, nguyên anh là rất yếu đuối!
Nhìn các nàng ra nhiều chiêu trí mạng, Hoàng Tố Yên không khỏi nghĩ đến: chẳng lẽ hai vị hoàng tỷ thay đổi chủ ý? Bất quá, chọn tại đây, bên
cạnh nàng không có ai hộ vệ động thủ, thật đúng là ‘anh minh’ a! Nhân cơ hội liếc qua một vài người nằm trên mặt đất, Hoàng Tố Yên biết những ám vệ đó võ công cũng không khá lắm, nên mới sớm bị giải quyết.
Chuyên tâm quơ kiếm trong tay, có linh lực chống đỡ, Hoàng Tố Yên tạm
thời không vội giải quyết các nàng, nàng nhìn kỹ chiêu số võ công các
nàng.
Nghiêng người hiểm địa tránh thoát một phen phiếm trường kiếm u quang,
hiển nhiên trên thân kiếm có bôi kịch độc. Hoàng Tố Yên lạnh lùng mở
miệng nói: “Các ngươi là ai phái tới, có biết hay không ám sát hoàng nữ là tội chết liên lụy cửu tộc a!”
Chú ý tới bộ dáng các nàng một chút cũng không bị lời của mình ảnh
hưởng, Hoàng Tố Yên nhíu chặt mày, là tử sĩ a! Này kinh thành dưỡng được tử sĩ tốt như vậy có được mấy người!
Sắc mặt lại trầm xuống, Hoàng Tố Yên không hề lưu tình bắt đầu giết
chóc, đơn phương giết chóc, người thường chống lại người tu chân thật
đúng là không phải đối thủ, cho dù ở trên giang hồ cái gọi là cao thủ võ lâm!
Biết rõ đánh không lại, nhưng sáu người kia vẫn là không có nửa điểm lùi bước, trong mắt Hoàng Tố Yên hiện lên một tia đáng tiếc, người ý chí
cứng cỏi như vậy rất khó tìm nha!
Không quá một khắc đồng hồ, Hoàng Tố Yên thu hồi nhuyễn kiếm, nhàn nhạt
liếc nhìn thi thể trên đất, người đã phạm ta, ta tự nhiên không phải là
người nhân từ gì, phương pháp vĩnh viễn tuyệt hậu hoạn tốt nhất là giết
chết. Trong mắt hàn quang chợt lóe, một mình nàng hướng thái tử phủ đi.