Đáng tiếc, Lâm Văn không thấy sự thích ý trong mắt hắc xà, lực đạo của y đúng là chẳng khác gì đang mát xa cho Ô Tiêu.
Từ lần đầu tiên Lâm Văn tắm cho nó, Ô Tiêu liền thích được hầu hạ như vậy, khế ước giả này tốt xấu gì thì vẫn còn có chút tác dụng.
Trên bàn cơm, Lâm Văn nói yêu cầu của hắc xà ra, Lâm Võ liếc mắt nhìn hắc xà đang gặm thịt thú được nấu thành thịt kho tàu kia, không nói hai lời liền đồng ý, hơn nữa, ánh mắt hắn khi nhìn hắc xà còn kèm theo sự hưng phấn.
Lâm Văn không hiểu, những Lâm Võ lại hiểu, điều này chứng minh hắc xà có ý thức lãnh địa rất mạnh.
Ô Tiêu cảm thấy rất vừa lòng với ánh mắt của Lâm Võ, ít nhất còn có một tên có mắt nhìn, không giống với tên kế ước giả ngu xuẩn của nó.
Thôi được rồi, khế ước giả của nó ngoại trừ có thể hầu hạ nó tắm rửa cực kỳ thoải mái ra, thì nó còn phát hiện ra một chỗ tốt nữa.
Linh khí trong thịt thú này ít, hoàn toàn không có tác dụng gì trong quá trình khôi phục của nó, nhưng hương vị rất không tồi.
Nó đang nghĩ, có nên nào trong núi bắt mấy con yêu thú về đưa cho Lâm Văn để y nấu cho nó ăn hay không?Nghĩ như vậy, ánh mắt Ô Tiêu nhìn về phía Lâm Văn có chút nghiền ngẫm, còn Lâm Văn lại chợt cảm thấy lạnh thoát, có loại cảm giác đang bị người khác tính kế.
Sau khi ăn xong, Lâm Võ dùng một cái đ ĩa đựng ít cơm cùng một ít Nhật tinh đã pha loãng, sau đó mang về phòng cho Hỏa Trân Thỏ ăn.
Sau khi bị hắc xà lăn lộn một phen thì tình hình của con thỏ càng lúc càng kém, Lâm Võ cũng không biết có thể nuôi sống nổi hay không nữa.
Lâm Văn vội vã chạy vào phòng tiến vào Vạn Thông Bảo, nhờ Thanh Y đưa mình tiến vào khu giao dịch, sau đó đến thẳng quầy hàng mà trước đó Thanh Y đã nói, quán chủ là một tu sĩ có đuôi thỏ và tai thỏ.
Lần trước, lúc liên lạc cùng với Liêu thì Lâm Văn cũng đã hỏi qua, Liêu nói cho y biết, đúng là có không ít thế giới có dân bản xứ không phải là nhân loại hoàn toàn, mà mang trên mình nhiều đặt điểm hình thú.
Hình thái đó nằm giữa con người cùng yêu thú, cho nên tu sĩ gọi họ là thú nhân.
Bọn họ tu luyện theo hai hướng, một là hoàn toàn kích phát huyết mạch yêu thú trong cơ thể, khiến cho mình hoàn toàn phản tổ trở thành yêu tu.
Hoặc đi theo hướng tu luyện khác, luyện hóa huyết mạch cùng hình thái hình thú của mình, hoàn toàn trở thành nhân loại.
Lâm Văn nghe xong chỉ cảm thấy thế gian thật vô biên, việc gì cũng có thể có.
Lúc Lâm Văn chạy tới thì là lúc chủ quán đang muốn dọn sạp, vì vậy vội vàng chạy tới gọi.
“Xin đợi một chút, vị… Đạo hữu này.
”Liêu đã từng nói với y rằng, tu sĩ thường xương hô với nhau là đạo hữu hoặc là tiền bối, mà nơi này, tu sĩ ra vào đây đều thuộc cấp bậc kỳ Luyện Khí.
Tu sĩ tai thỏ lập tức quay đầu, kinh hỉ nói: “Ngươi muốn mua đồ của ta sao? Ta đây ta có nhiều nhất chính là ngũ hành củ cải, là thứ mà yêu thỏ thích ăn nhất đấy.
”Quả nhiên Thanh Y nói không sai, vì vậy trong lòng Lâm Văn cảm thấy rất vui vẻ, hỏi: “Ngũ hành củ cải? Ở chỗ ta có con thỏ thiên hướng thuộc tính hỏa, nhưng không phải yêu thú, không biết có thể ăn cái gì.
”“Vậy ngươi tìm ta là đúng người rồi, ta nói cho ngươi biết.
”Tu sĩ tai thỏ dường như đã rất lâu vẫn luôn không có khách hàng ghé đến, hiện tại, cuối cùng cũng chờ được một người xuất hiện, vì vậy vội vàng nhiệt tình giải thích cho Lâm Văn nghe.
“Ngũ hành củ cải chính là củ cải có năm loại thuộc tính khác nhau, dù là loại thỏ nào cũng có thể tìm được loại củ cải tương ứng.
”Hắn vung tay lên, Lâm Văn liền thấy có năm loại của cải với năm màu khác nhau xuất hiện trước mắt.
Thì ra ngũ hành củ cải là chỉ năm loại củ cải khác nhau chứ không phải một cây củ cải có năm thuộc tính.
Tu sĩ tai thỏ lần lượt giới thiệu về thuộc tính của bốn loại còn lại, cuối cùng mới chưa đã thèm mà chỉ vào củ cải đỏ nói: “Đây là hồng ngọc củ cải thiên hướng thuộc tính hỏa, cũng là loại mà ta thích nhất, đồng thời cũng là loại ta trồng nhiều nhất, đạo hữu ngươi cần nhiều hay ít, ngươi yên tâm, thỏ của ngươi ăn loại này chắc chắn không có vấn đề gì đâu.
”“Vậy hồng ngọc củ cải bán như thế nào đây?” Lâm Văn không ngờ vấn đề lại được giải quyết dễ dàng như vậy, hơn nữa còn tìm được vị tu sĩ am hiểu nhất chính là củ cải của Thỏ tộc này nữa.
“Ngươi cho ta một điểm cống hiến, ta cho ngươi một ngàn cân hồng ngọc củ cải, như thế nào? Đạo hữu đừng cảm thấy cái giá này quá đắt, tu sĩ Thỏ tộc của chúng ta am hiểu nhất chính là bồi dưỡng yêu thỏ, khai phá tiềm lực của nó, khiến nó trở thành đồng bạn không thể thiếu của đạo hữu.
”Lúc này hắn đang cực lực thuyết phục nhân tu Thanh Y trước mặt hắn rằng tu sĩ thuần dưỡng yêu thỏ không có nhiều đâu, tai thỏ của tu sĩ tai thỏ cứ run lên theo những gì mà hắn nói.
Bởi vì ngoại trừ biến dị, thì sức chiến đấu của yêu thỏ hoàn toàn không bằng những yêu thú khác, cho nên người nuôi nó thật sự quá ít.
Hiếm khi mới gặp được một người quan tâ m đến thỏ, cho nên hắn đang ra sức thuyết phục, như vậy thì sau này mới có thể làm nhiều giao dịch hơn với vị đạo hữu này được.
Bây giờ Lâm Văn đã biết, một điểm cống hiến tương đương với một khối linh thạch hạ phẩm, linh thạch hạ phẩm, ở Ô Sơn trấn đã thuộc vào loại cực kỳ quý hiếm.
Thứ Võ Giả Thanh Lôi Tông dùng để tu luyện cũng chỉ là linh châu mà thôi, mà một viên linh thạch hạ phẩm có thể đổi một trăm viên linh châu, mà một viên linh châu có thể đổi một ngàn lượng bạc.
Cho nên, một điểm cống hiến đổi một ngàn cân củ cải nhìn thì có vẻ khá rẻ, nhưng nếu đổi thành ngân lượng thì thật sự rất đắt đấy.
Y cứ có cảm giác đồ ăn của thỏ con đắt hơn của người nữa, người còn chẳng bằng một con thỏ.
Lâm Văn âm thầm lau mồ hôi trong lòng, hỏi: “Vậy thì ta có thể đổi một ít hạt giống không, ta muốn tự thử gieo trồng xem sao? Có lẽ ta sẽ không chỉ nuôi một con mà nuôi một đám, cho nên…”“Chỉ cần đạo hữu trở thành khách hàng cố định của ta thì có thể.
” Tu sĩ tai thỏ lập tức trả lời, nói, “Ta có thể cung cấp phương pháp gieo trồng hồng ngộc củ cải miễn phí cho ngươi.
”“Thật tốt quá, vậy thì ta lấy một ngàn cân hồng ngọc củ cải.
” Lâm Văn thở phào nhẹ nhõm, hi vọng mình có thể gieo trồng được.
Sau khi giao dịch thành công, Tu sĩ tai thỏ chủ động thêm bạn tốt với Lâm Văn, kể từ đó, danh sách bạn tốt Lâm Văn liền có ba người.
Mà cái vị tu sĩ thỏ này tên là Đoản Vĩ, ngay khi biết tên của hắn, Lâm Văn không khống chế được mà nhìn về phía đuôi của người ta, hình như là rất ngắn, có vẻ vừa ngắn vừa mềm vừa lông xù.
☆.