Lâm Văn không ở lại nơi đó lâu, sau khi đứng đó với Lâm Võ cùng Tôn Khánh một hồi liền trở về nhà.
Bây giờ đã gần giữa trưa rồi, y còn phải chuẩn bị bữa trưa cho hai người họ nữa, nhưng trước khi về y vẫn có dặn Lâm Võ nếu có thịt thì nhớ mua về một ít.
Sau khi đọc mấy cuối sách, y nhận ra, thịt yêu thú ngoại trừ khả năng bổ sung năng lượng ra, còn có thể tăng cường khí huyết của Võ Giả, Võ Giả càng tinh tiến thì khí huyết càng tràn đầy.
Trong sách còn nói, nếu có điều kiện, Võ Giả thường dùng một loại đan dược tên là Khí Huyết Đan.
Đó là viên đan dược được luyện thành từ máu thịt của yêu thú, so với việc trực tiếp ăn thịt uống máu yêu thú thì viên đan dược đó mang lại hiệu quả lớn hơn nhiều.
Nhưng mà, có lẽ toàn bộ Ô Sơn trấn cũng không có nhiều Võ Giả có thể mua được nó.
Trên đường trở về, y vậy mà đụng phải Lâm Hào, hắn đứng rất xa, ánh mắt nhìn về phía đội săn thú rất khó hiểu, đến khi nhìn về phía Lâm Văn thì nhếch miệng người âm hiểu.
Lâm Văn không thèm quan tâ m đến loại người này, quay đầu nhanh chóng rời đi.
Mấy ngày nay y thường xuyên đi dạo trong thôn, cũng nghe thấy rất nhiều lời đàm tiếu về hai huynh đệ họ.
Nội dung đơn giản là chỉ trích bọn họ bất hiếu, khiến cho lão gia tử tức giận đến phát bệnh, nhưng lại không đến thăm.
Còn nói hai huynh đệ họ là đồ phá của, đợi đến khi hết sạch tiền cũng chỉ có thể uống gió Tây Bắc mà sống thôi.
Lâm Văn đã sớm hỏi Lữ dược sư về tình hình sức khỏe của lão gia tử, dược sư nói, chỉ là khí tích tụ trong ngực, không có gì đáng ngại cả.
Vì vậy nên Lâm Văn cần gì phải vội vàng chạy đến chỗ đại phòng để bị khinh bỉ chứ.
Nhìn thần sắc của Lâm Hào, ai mà biết hắn đang đánh chủ ý gì cơ chứ, mong mà đừng quá trớn, nếu không y thật sự sẽ nhịn không được muốn Lâm Võ ra tay, phế đi cái tên vong ân phụ nghĩa kia!Còn về phần đất ruộng mà hai huynh đệ đã chuộc về kia, hai người cũng đã thương lượng với nhau rồi.
Lâm Văn không giỏi chuyện đồng áng, buổi sáng Lâm Võ luyện võ buổi chiều phải huấn luyện, hoàn toàn không có thời gian, cho nên nhất trí quyết định đem những mẫu đất ruộng đó cho người trong thôn thuê.
Chỉ cần thời điểm thu hoạch đưa cho bọn họ một nửa số thóc thu hoạch được là được, thuế má nộp lên quan phủ sẽ do hai huynh đệ họ phụ trách.
Lâm Võ có thể đồng ý cũng là vì hiện tại Lâm Văn cũng đã có thể tu luyện, nếu đem thời gian lãng phí trên chuyện đồng áng thì chỉ sợ sẽ mất nhiều hơn được.
Lâm Võ đã hỏi thăm cả rồi, người trong đội dự bị cũng có nguồn thu, đội viên của đội chính thức dạy bọn họ cách phân biệt dược thảo, đồng thời cũng sẽ dẫn bọn họ đi vùng rìa ngoài để thu thập dược thảo.
Đến lúc đó, hoặc bán cho Lữ dược sư hoặc đưa lên trấn trên bán, thì đó cũng sẽ tính là một khoản thu nhập của riêng mình.
— —Lâm Hào vừa về đến nhà liền chui vào phòng, nghe thấy tiếng lão thái thái cùng nương hắn đang hùng hùng hổ hổ cãi nhau bên ngoài, càng thêm cảm thấy không thoải mái.
Lại nghĩ đến Lâm Văn vừa chạm mặt, hắn càng thêm khó chịu, chủ ý trong lòng càng thêm chắc chắn hơn.
Không bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cùng với tiếng quát tháo của Hoàng thị.
“Con nha đầu chết tiệt kia, còn không nhanh chóng ta đây cho ta, cả ngày trốn ở trong phòng nhìn nương ngươi làm việc mệt muốn chết vui lắm sao.
”Lão gia tử bị bệnh ngã xuống, lão thái thái phải hầu hạ lão gia tử, tất cả mọi việc trong nhà đều đổ lên người Hoàng thị, khiến cho oán khí của bà ta bay vút lên tận trời.
“Con nha đầu chết tiệt kia mau ra đây nhóm lửa đi, nếu không trưa nay đừng có mà ăn cơm, ngươi cho rằng mình là đại tiểu thư đấy à!”Cửa phòng cách vách cọt kẹt mở ta, Lâm Mai đứng cạnh cửa tức giận trừng mắt với nương của nàng ta.
“Nương, nương nói bậy bạ cái gì vậy, bị bà nội mắng thì đừng đem hỏa khí đẩy lên người ta, cả ngày chỉ biết gọi ta đi làm việc, sao không tìm cha tìm ca ca đi, chỉ biết khi dễ một mình ta, ta đi nhóm lửa, tay ta thô đi thì phải làm sao? Chẳng phải nương nói ta phải học thêu thùa, sau này tìm một nhà tốt giúp đỡ ca ca sao!”“Ngươi là do ta nuôi lớn, kêu ngươi làm chút chuyện còn lải nha lải nhải, tên cha chết tiệt của ngươi không biết đã chạy đi đâu uống rượu rồi…”Nhắc tới nam nhân nhà mình, Hoàng thị càng tức giận hơn, cả ngày chỉ biết trốn ra ngoài ăn chơi, đúng là đồ chết tiệt.
“Đủ rồi, có phiền hay không vậy, chỉ biết ồn ào cãi nhau, nếu còn ồn ào nữa lần sau ta không về nhà đâu!” Lâm Hào bị làm ồn đến đau đầu, mở cửa hét lên.
Hoàng thị vừa thấy nhi tử thì lập tức thay bằng khuôn mặt hoà khí.
“A Hào ở nhà sao, đều là do con nha đầu chết tiệt kia làm ồn đến con, để nương mắng nó.
Đói bụng không? Để nương nấu ăn cho con nha.
”Nói rồi bà ta lại nhìn Lâm Mai mà mắng.
“Con nha đầu chết tiệt kia, còn không mau đi nhóm lửa đi, không có đại ca ngươi giúp đỡ thì ngươi sẽ giống ta thôi, còn nếu muốn gả vào một gia đình tốt? Trước tiên phải hầu hạ đại ca ngươi cho thật tốt đã rồi nói sau.
”Lâm Mai còn muốn cãi lại, nhưng vừa thấy ánh mắt âm trầm của ca ca nhìn qua, liền không dám nói gì nữa, chỉ phải căm giận đi theo sau lưng nương mà đi nhóm lửa.
Trong nhà này, người mà nàng ta sợ nhất chính là ca ca Lâm Hào, nhưng cũng là người nàng ta trông cậy nhiều nhất.
Lúc này nàng ta không khỏi thầm nghĩ, nếu nhị thúc còn sống thì tốt rồi, nói không chừng nàng ta sẽ không cần trông cậy vào ca ca của nàng ta để được gả vào một nhà tốt.
Nhưng hiện tại, nói gì thì cũng đã chậm, nhưng có một điều khiến nàng ta rất cao hứng.
Nhị thúc không còn nữa, một song nhi như Lâm Văn lại bị lui thân, tình hình sau này chắc chắn không bằng nàng ta.
Chỉ là một song nhi, dựa vào cái gì mà đè trên đầu nàng ta chứ, cuộc sống của y càng khốn khổ thì nàng ta càng cao hứng.
☆.