Editor: Aubrey.
Từ khi trong thôn bắt đầu thu hoạch vụ mùa, Nguyên An Bình cũng cho các học sinh được nghỉ ngơi xả hơi mười ngày, dù sao cũng đang là thời điểm thu hoạch, nên chia sẻ công việc với mọi người, làm việc kiếm sống. Hắn cũng không muốn để cho các hài tử cảm thấy, vì bản thân đi học là một chuyện tương đối đặc thù, mà ngay cả việc làm nông trong nhà cũng không cần làm.
Bất quá, sau khi cho các hài tử nghỉ học, Nguyên An Bình vẫn không thể thảnh thơi như lúc trước. Nhà bọn họ không trồng trọt gì, nên không cần giống như người trong thôn, sợ trời mưa mà phải vội vàng thu hoạch. Vì vậy, nhà của Nguyên An Bình xem như là rảnh rỗi nhất.
Tuy nhiên, còn có Trọng Tôn tiên sinh ở đây, Nguyên An Bình vốn định nghỉ học vài bữa, Trọng Tôn tiên sinh thấy vậy, liền đem bài tập thường ngày giao cho hắn gấp đôi, khiến cho Nguyên An Bình vô cùng buồn bực. Cuối cùng, hắn vốn dự định đi theo bọn nhỏ tham gia kỳ nghỉ, nhàn nhã vài hôm, kết quả vẫn bị tạt một thau nước lạnh.
Nguyên An Bình nghiêm chỉnh đứng trước bàn Trọng Tôn Liên Giác, chờ Trọng Tôn tiên sinh xem xong đống văn chương do hắn nộp lên, cũng muốn được nghe thử ý kiến của đối phương. Sau khi đối phương tỏ vẻ hắn đã thông qua, hắn mới có thể thở phào một hơi. Nếu không, chẳng những bị đánh mà còn bị bắt về viết lại, vậy một ngày vất vả hôm qua của hắn liền trở thành công cốc.
Trọng Tôn Liên Giác nhìn từng câu văn do Nguyên An Bình viết, vừa xem vừa thỉnh thoảng uống một ngụm trà. Nguyên An Bình đã mua trà xuân năm nay cho ông, hương vị khiến ông rất thích. Đương nhiên, bởi vì Nguyên An Bình hiếu kính, nên ông liền giao gấp đôi nhiệm vụ cho Nguyên An Bình, dù sao, nghiêm sư vẫn luôn xuất cao đồ. Ông làm như vậy không phải là vì muốn tốt cho hắn sao?
Sau khi xem xong, Trọng Tôn Liên Giác liền ngẩng đầu nhìn Nguyên An Bình đang thành thành thật thật đứng chờ ở trước bàn. Tuy rằng ông không chú trọng hình thức, cũng không cần Nguyên An Bình yên lặng như vậy để chờ lấy lời nhận xét của ông. Nhưng nếu Nguyên An Bình muốn đi ra ngoài giao du với người khác, thì phải chú trọng đến những lễ nghi phiền phức kia. Đợi đến lúc đó bị xấu mặt, còn không bằng thời điểm ở nhà hảo hảo dạy dỗ một phen.
Dù sao, có vài người đối với vấn đề lễ tiết vẫn rất thích xoi mói, mà những người này có lẽ sẽ khống chế con đường làm quan của Nguyên An Bình.
Đặt xấp văn chương xuống, Trọng Tôn Liên Giác nói với Nguyên An Bình: "Ý tưởng của bài văn này tương đối mới mẻ, độc đáo, chỉ là có một vài câu không đúng ngữ pháp, cần phải rèn luyện nhiều hơn." Trọng Tôn Liên Giác cũng cảm thấy kỳ quái, Nguyên An Bình giải đề rất chính xác, tổng thể cách viết văn cùng cách giải thích cũng có chút mới mẻ, độc đáo. Chỉ là, những câu chữ đơn giản nhất, hắn lại luôn viết sai, khiến cho ông thật hoài nghi, tiên sinh trước đây của hắn rốt cuộc đã dạy cho hắn như thế nào?!
Đương nhiên ông không biết, Nguyên An Bình là một người hiện đại, sáng tác văn chương thì có thể, còn viết luận văn thì... Ha hả. Lại bởi vì trước đây hắn sống ở thời đại thông tin bùng nổ, đối với sự vật, cái nhìn tự nhiên tương đối có nhiều mặt hơn, khiến cho đám người cổ đại thoạt nhìn đều cảm thấy những ý tưởng kia rất độc đáo.
Dĩ nhiên, hắn cũng không định thật sự ra vẻ như bản thân đặc biệt độc lạ. Dù sao, có một vài ngôn luận, ở hiện đại không coi đó là vấn đề gì, nhưng ở cổ đại thì lại cho rằng đó là những lời đại nghịch bất đạo.
Nghe xong lời nhận xét của Trọng Tôn Liên Giác, bây giờ Nguyên An Bình lại tiếp tục chờ đợi, còn có chút chờ mong. Hy vọng sẽ không bởi vì vài câu văn không lưu loát, mà bị bắt về viết lại từ đầu!
Trọng Tôn Liên Giác không nói gì với hắn nữa, mà cúi đầu dùng bút phê bình một chút, đem xấp văn chương đưa cho Nguyên An Bình: "Sửa lại mấy câu này, sao chép lại một lần rồi đưa cho ta."
Sau đó, ông lại nói với hắn: "Bài tập lần này ngươi được thông qua."
"Hảo!" Nguyên An Bình cao hứng tiếp nhận mấy trang giấy, sao chép thì không thành vấn đề, chỉ cần được thông qua là được. Nhìn bài văn do chính mình viết, trong lòng hắn có một chút kích động. Dù sao hắn cũng là một người thuần hiện đại, hiện tại cư nhiên còn viết được một bài cổ văn, ngẫm lại thật là không dễ dàng a! Dĩ nhiên, hắn chỉ âm thầm đắc ý một chút thôi.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Ra khỏi phòng, hắn liền nhìn thấy Hoắc Tiểu Hàn đang phơi quần áo.
Nguyên An Bình cao hứng nói: "Tiểu Hàn! Bài văn của ta được thông qua rồi, chiều nay ta khá rảnh, không thì, chúng ta đi qua nhà đại bá hỗ trợ đi?"
Nhà hắn không có ruộng, nhưng nhà Nguyên đại bá thì có, mặc dù nhân số gia đình này không ít, nhưng trong số những người con, chỉ có Đại Trụ mới được xem là một phần lao động chính. Hắn thân là cháu trai, tốt xấu gì cũng nên qua giúp một tay.
Hoắc Tiểu Hàn cười nói: "Ta đi là được rồi, ngươi không cần đi, bọn họ sẽ không cho ngươi làm việc đâu."
"Ta cũng không làm việc gì nặng, chỉ hỗ trợ cắt lúa thôi." Ngẫm lại, thân thể của Hoắc Tiểu Hàn không được tốt lắm: "Ngươi chỉ cần hỗ trợ nấu cơm là được."
Hoắc Tiểu Hàn hoài nghi hỏi: "Ngươi cắt lúa sao?" Không phải Hoắc Tiểu Hàn xem thường Nguyên An Bình, chỉ là xem bộ dạng của Nguyên An Bình, thấy thế nào cũng không giống người biết làm việc nhà nông.
"Ách..." Quả thật, hắn đúng là không dám có tự tin chắc chắn bản thân sẽ làm được. Thể lực trước kia của Nguyên An Bình cũng rất không tồi, nhưng vẫn chưa từng xuống ruộng cắt lúa. Không biết thu hoạch lúa có cần một chút kỹ thuật hay không, bất quá ngẫm lại, nếu không biết thì có thể học, hắn không tin chính mình không học được.
"Ta có thể học." Nguyên An Bình ngẩng đầu nhìn ánh nắng mặt trời chói chang, trong lòng tính toán một chút, hẳn đang là hơn mười giờ, đến bây giờ hắn vẫn chưa có thói quen tính giờ như người dân ở đây.
"Tiểu Hàn! Ta đi về nhà lấy băng, ngươi đem một cái thau với một quả dưa hấu ra đây, chúng ta đem qua cho nhà đại bá."
"Hảo." Sau khi phơi quần áo xong y sẽ đi.
Nguyên An Bình nhìn xung quanh, phát hiện không thấy thân ảnh của Trọng Tôn Thụy: "Tiểu Thụy đâu? Như thế nào không ở nhà?"
"Đi tìm Nguyên Lâm chơi rồi, nói là muốn đi bắt cá."
Khi Nguyên An Bình thông báo cho bọn trẻ nghỉ học, cũng đã đặc biệt cưỡng chế bọn trẻ không được đi ra sông bơi, bởi vì trước kia, mỗi lần đến mùa hè, đều sẽ phát sinh một vài sự việc tiểu hài tử bị chết đuối. Mà Tiểu Thụy lại còn không biết bơi, bất quá khi nghe được còn có Nguyên Lâm đi cùng, hắn cũng yên tâm hơn một chút. Tiểu tử Nguyên Lâm kia làm việc rất cẩn thận, nhiều nhất chỉ mang theo Trọng Tôn Thụy chơi ở bờ sông hoặc ở chỗ nước cạn, sẽ không để cho bé bơi lội ở trong sông.
Hắn cùng Hoắc Tiểu Hàn mang theo một cái rổ đi đến đồng ruộng, liền nhìn thấy cảnh tượng bận rộn thu hoạch vụ mùa ở khắp nơi. Thỉnh thoảng sẽ có vài xe chứa đầy lúa đi ngang qua, một đường đi đến ruộng nhà Nguyên đại bá, Nguyên An Bình cũng có cười cười, chào hỏi với các thôn dân.
Nhìn phụ tử Nguyên đại bá ở đằng xa, Nguyên An Bình lớn tiếng gọi: "Đại bá! Đại Trụ ca! Lại đây nghỉ ngơi một chút, uống miếng nước."
Nguyên Căn Thịnh nghe thấy giọng nói của Nguyên An Bình, vừa xoay người qua, liền phát hiện hai người bọn họ đang đứng ở đầu bờ ruộng, hắn lên tiếng: "Được rồi, đến ngay đây." Sau đó, hắn lại nói với các nhi tử: "Các ngươi cũng nghỉ một lát đi."
Gọi bọn họ xong, Nguyên An Bình liền đi tới bóng cây ở cách đó không xa, trải chiếu.
Thấy bốn phụ tử Nguyên Căn Thịnh đang đi tới, Hoắc Tiểu Hàn liền cầm bình nước ra: "Tới đây rửa tay ăn dưa này."
Nguyên Đại Hà nghe được có dưa ăn liền rất cao hứng, lúc nãy bé vừa nghĩ, đường ca đến đây khẳng định sẽ mang theo đồ ăn ngon.
"Đại bá! Các ngươi cắt không ít a." Nguyên An Bình mang thau dưa hấu ra: "Đại khái còn phải bận việc trong bao lâu?"
"Còn phải bận bốn, năm ngày mới có thể cắt xong." Nguyên Căn Thịnh rửa tay xong, liền ngồi bên cạnh Nguyên An Bình, nhìn vào trong thau: "Ta còn tưởng chỉ cắt làm bốn thôi." Nguyên lai dưa hấu bị cắt thành từng miếng, đặt ở trong thau.
Nguyên An Bình đưa đũa cho hắn: "Trong nhà không giếng nước, dưa hấu ở trong thau không đủ lạnh, cắt như vậy thuận tiện có thể ướp lạnh, ăn càng thoải mái."
Trời nóng như vậy, mặt cắm xuống đất lưng hướng lên trời mà làm việc, rất có khả năng sẽ bị cảm nắng.
Nguyên Căn Thịnh cầm một miếng dưa hấu cắn một ngụm: "Ân! Đủ lạnh, ăn thật thoải mái!"