Editor: Aubrey.
Sau khi biết tin Nguyên Lâm không được làm phụ tá dạy học, Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy rất tiếc nuối: "Nguyên Lâm không được làm phụ tá dạy học thực sự là đáng tiếc, nếu như được làm, mỗi ngày kiếm được năm văn tiền, cũng không cần vì sinh hoạt mà lo lắng nữa."
Trọng Tôn Thụy là người cảm thấy bất ngờ nhất: "An Bình ca ca không phải muốn giúp Nguyên Lâm sao? Tại sao lại không chọn hắn làm phụ tá dạy học? Hắn học rất giỏi, cũng có thể giảng bài được a."
Nguyên An Bình nói: "Hết cách rồi, đây là do những học sinh kia lựa chọn, ta không thể chỉ vì muốn giúp đỡ Nguyên Lâm mà thiên vị hắn được."
Trọng Tôn Liên Giác ngược lại cũng tán thành cách làm của Nguyên An Bình: "Ngươi làm như vậy là đúng." Tuy rằng Nguyên An Bình muốn tuyển chọn phụ tá dạy học, một phần nguyên nhân trong đó chắc là cũng muốn trợ giúp Nguyên Lâm. Thế nhưng, nếu đã là một cuộc thi, thì tất nhiên phải làm cho thật công bằng: "Ngươi suy nghĩ thêm biện pháp khác giúp nó đi, đứa bé kia quả thực rất đáng thương."
"Ân! Ta hiểu rồi." Nguyên An Bình thở dài: "Hiện tại ta vẫn chưa nghĩ ra được có cách nào tốt, Tiểu Thụy, đành phải làm phiền ngươi mang cơm qua cho hắn nhiều lần một chút."
"Cứ để ta đi đưa cho hắn, hắn nhất định sẽ nhận." Thực ra Trọng Tôn Thụy cũng không rõ lắm vì sao Nguyên Lâm vẫn luôn từ chối ý tốt của người khác, hơn nữa, bé toàn đưa tới cho Nguyên Lâm đồ ăn ngon, cũng không biết tại sao vẫn không thấy đối phương vui vẻ. Bé nghĩ mãi vẫn không ra, bé cảm thấy nếu như đổi lại là mình, nhất định sẽ rất vui vẻ vì có người nguyện ý giúp bé.
Tuy rằng không hiểu, nhưng Trọng Tôn Thụy vẫn biết đến nên làm sao để khiến cho Nguyên Lâm nhận lấy đồ ăn, nên đối với nhiệm vụ đi đưa đồ ăn cho Nguyên Lâm, bé rất nguyện ý làm.
So với những người khác, ngày hôm nay người cao hứng nhất cần phải nói đến, không ngoài ai khác đó chính là Lý Tự cùng Lý Đông Phong. Là người chiến thắng cuối cùng, khi hai người vừa ra ngoài, liền được các bạn học dồn dập hâm mộ không thôi.
"Hai người các ngươi có thể được làm phụ tá dạy học thật là tốt."
"Mỗi ngày đều có năm văn tiền a, vậy một tháng không phải là được một trăm năm mươi văn tiền sao? Có thể mua được bốn, năm cân thịt lận a. Sau này các ngươi muốn ăn thịt cũng không cần đòi người trong nhà nữa, chỉ cần tự mình bỏ tiền ra là mua được rồi, ghen tị chết đi được."
"Phải a! Ngoại trừ có thể kiếm tiền, còn có thể được làm tiên sinh sớm như vậy. Vậy nếu như các ngươi vẫn luôn dạy học người khác, có phải sau này lớn lên cũng sẽ trở thành giống như An Bình ca không? Làm tiên sinh là một chuyện rất tốt a, nhưng thật đáng tiếc vì ta không được làm."
...
Những hài tử khác rất ghen tị với Lý Tự cùng Lý Đông Phong, tuy rằng đều rất thất vọng vì chính mình không được trở thành cái người kia, nhưng ngược lại cũng không ghen tị đến nỗi oán hận gì, dù sao cũng đều là trẻ con, dù được hay mất cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy. Hơn nữa, bọn họ cũng cảm thấy biểu hiện của hai người kia tốt hơn bọn họ rất nhiều, nên cũng không cảm thấy có cái gì không phục.
Trong lòng của Lý Tự rất cao hứng, cũng có thể nói là cực kỳ cao hứng, nếu không phải bởi vì nhóc đã được Nguyên An Bình dạy, thì nhất định hiện tại nhóc sẽ đắc ý đến nỗi ngẩng đầu lên cao. Thấy những người khác đều rất thất vọng, nhóc cũng không thể biểu hiện mình đang cực kỳ cao hứng được, nên liền cố gắng đè nụ cười trên mặt xuống, nói với bọn họ: "Các ngươi cũng đừng quá thất vọng, các ngươi không phát hiện ra sao, mặc dù hiện tại chỉ mới tăng thêm một lớp, nhưng vẫn có không ít người muốn đưa hài tử đến chỗ An Bình ca. Các ngươi thử tưởng tượng đi a, nếu có thể phát triển lên thành Tư Thục, tám thôn mười dặm xung quanh sẽ có thêm bao nhiêu người a. Biết An Bình ca thu nhận hài tử sẽ không lấy tiền, bọn họ khẳng định sẽ nguyện ý đưa hài tử đến nơi này a. Sau này khẳng định còn có thể mở lớp, An Bình ca còn có thể tiếp tục tìm người làm phụ tá dạy học."
Lý Đông Phong cũng cho là như vậy: "Ân! Ta cũng cảm thấy như vậy, lớp quá nhiều, An Bình ca không lo hết được, nhất định sẽ tiếp tục tìm phụ tá dạy học. Các ngươi nhất định phải học thật giỏi, muốn được làm phụ tá dạy học, thì phải càng nghiêm túc học tập hơn."
Lý Tự truyền thụ kinh nghiệm của bản thân nói tiếp: "Các ngươi không chỉ cần phải học tập cho thật giỏi, mà còn phải lớn gan một chút. Đứng trước mặt người khác dạy học, nhất định phải thật tự tin, phải thể hiện ra bản thân phải thật tự nhiên. Giảng dạy cũng phải có ý tứ, phải nói làm sao cho người khác có thể nghe hiểu mới được."
Lý Đông Phong nói: "Nhìn An Bình ca lúc thường giảng bài có bộ dạng như thế nào, học giống hắn là được rồi."
Mấy đứa trẻ vừa đi vừa nói, chờ đến khi tách ra, Lý Tự cùng Lý Đông Phong liền không kịp chờ đợi chạy nhanh về nhà, muốn phải nhanh chóng đem tin tốt này nói cho người trong nhà biết.
Lý Tự cao hứng chạy về nhà, cả nhà của nhóc đều đang ở nhà, thấy Lý Tự có bộ dạng cao hứng như vậy, cha nhóc liền vui mừng hỏi: "A Tự! Có phải con được làm phụ tá dạy học rồi không?"
Gia gia của Lý Tự cực kỳ cao hứng: "Tôn tử của ta học giỏi như vậy, nhất định là có thể làm được."
"Gia gia! Cha! Con làm được rồi!" Lý Tự đặc biệt tự hào nói: "Là do những học sinh mới lựa chọn đó nha, con là người được bình chọn nhiều nhất."
"Con trai của ta thật là lợi hại!"
Lý Tự vui mừng cười khà khà: "Sau này, mỗi tháng con sẽ kiếm được một trăm năm mươi văn tiền, sau này chúng ta cũng sẽ có thịt ăn."
https://aubreyfluer.wordpress.com
Đối với việc Lý Tự tuổi còn nhỏ mà đã có thể kiếm tiền, người nhà họ Lý đều rất cao hứng, những đệ đệ và muội muội trong nhà đều vô cùng sùng bái Lý Tự. Dù sao, ngay cả một văn tiền tiêu vặt mà bọn họ cũng không có, còn đại ca của bọn họ đã có thể tự kiếm tiền được rồi.
Gia gia của Lý Tự thì lại nghĩ xa hơn: "Con đó, đừng chỉ biết nghĩ đến mỗi việc ăn thịt. Kiếm được tiền rồi thì đưa cho nãi nãi của con để bà ấy tích góp cho con, còn giữ lại mua dụng cụ học tập cho con dùng. Sau này hảo hảo đi theo An Bình ca của con mà học tập, không chỉ phải học thật giỏi, còn phải viết ra chữ thật đẹp, đối với người đọc sách là một chuyện rất quan trọng."
Lý Tự gật đầu: "Chữ của An Bình ca đặc biệt đẹp vô cùng, con muốn cùng hắn hảo hảo học thật tốt."
Tâm tình của gia gia Lý Tự đặc biệt thoải mái: "Con có thể được làm phụ tá dạy học, gia gia thật sự rất cao hứng. Cũng không chỉ bởi vì con đã có thể kiếm được tiền, con cũng nên suy nghĩ một chút, mỗi ngày con đi theo An Bình cùng nhau dạy cho những hài tử kia, chờ con lớn lên rồi, nói không chừng con còn có thể chính thức trở thành tiên sinh đấy. Cho nên, con nhất định phải dạy cho thật tốt, hảo hảo học tập cùng An Bình, so với trước đây phải càng nỗ lực hơn."
Cha của Lý Tự đặc biệt vui vẻ: "Nói như vậy, cho dù tương lai Lý Tự thi không nổi công danh, vẫn có thể dựa vào việc dạy học cho hài tử mà kiếm sống, vậy cũng coi như ra dáng người đọc sách đàng hoàng rồi."
Lý Tự nhếch miệng cười: "Cái này con biết a, lúc bọn con trên đường trở về cũng có người nói như vậy. Nghĩ đến sau này con cũng có thể được làm tiên sinh giống như An Bình cũng là một chuyện tốt, cho dù không thể được dạy ở Tư Thục, thì cùng dạy học cho những hài tử khác với An Bình ca cũng rất tốt."
Gia gia Lý Tự thấy tôn tử đối với chuyện này cũng có suy nghĩ giống như mình, thật sự rất được an ủi tuổi già, không trách ông đã coi trọng Lý Tự nhiều như vậy.
Gia gia Lý Tự căn dặn tôn tử lần thứ hai: "Xem ra, lòng dạ An Bình ca của con như vậy, đã mặc định nó không phải là một người bình thường, con yên tâm học tập với nó cũng là một chuyện tốt. Cơ hội này của con thực sự là vô cùng hiếm có, cha của con khi còn bé cũng không được may mắn như vậy đâu, chỉ có thể làm một người mù chữ, con còn nhỏ mà đã mạnh hơn bọn họ như vậy rồi, vậy thì càng phải biết quý trọng mà thay đổi."
"Gia gia! Con biết ạ."
Nhà của Lý Đông Phong cũng có tình hình tương tự.
Lý Đông Phong vẫn luôn là một người vô cùng hấp tấp, cha nương của bé đối với nhi tử của mình vô cùng có tự tin, vừa nghe nhi tử được làm phụ tá dạy học, bọn họ liền mừng rỡ cười ha ha: "Con trai của ta rất có bản lĩnh, lần này không biết có bao nhiêu người ghen tị với nương của con a. Hai ngày trước ta đã nói là con chắc chắn sẽ làm được, các nàng còn nói với ta mấy lời chua loét đây. Đông Phong! Con thật sự đã cho nương rất nở mặt nở mày a!"
Nói xong, nàng lại nói với trượng phu của mình: "Cha hài tử, chiều nay ngươi đi lên thị trấn mua ít thịt về đây, chuyện đại sự tốt như vậy, phải thưởng cho hài tử mới được."
Cha của Lý Đông Phong cũng đặc biệt cao hứng, nhi tử có bản lĩnh, thân làm cha, tất nhiên hắn so với những người khác càng cao hứng hơn: "Được! Ăn cơm trưa xong ta sẽ đi, Đông Phong a, sau này con phải đi theo An Bình hảo hảo học tập. Con hãy suy nghĩ một chút, nếu như không có hắn, con nào có được chuyện tốt như ngày hôm nay."
"Cha! Con hiểu mà." Dù sao bé vẫn chỉ là một tiểu hài tử, mặc dù tính cách không để lộ ra ngoài nhiều như Lý Tự, nhưng có thể được làm phụ tá dạy học, đối với bé mà nói là một chuyện rất có giá trị, phải thật cao hứng. Không chỉ là bởi vì có thể kiếm được tiền, mà còn là vì bé có thể được dạy học cho người khác. Bé nghĩ đến Nguyên An Bình đảm đương làm tiên sinh, trong lòng bé đặc biệt tôn kính Nguyên An Bình, bé cảm thấy mặc dù tuổi tác của hắn không lớn nhưng lại là một người vô cùng ghê gớm. Nhờ có hắn, mà hài tử trong thôn mới biết chữ, nhờ có hắn, mà bản thân mình mới có thể đọc chữ, mà trước đây bé đã từng cho rằng cả đời mình sẽ không bao giờ biết chữ là gì.
Sau khi được học tập cùng Nguyên An Bình, Lý Đông Phong liền cảm thấy toàn bộ thế giới này không giống như trong cái nhìn của mình. Khi bé cảm thấy mình được biết nhiều thứ, bé lại cảm thấy mình muốn được biết nhiều hơn, những thứ này, trước đây khi chỉ biết ham chơi bé chưa bao giờ từng nghĩ tới.
Nguyên An Bình từng nói qua với bọn họ, tri thức sẽ thay đổi vận mệnh, tri thức cũng thay đổi nhân sinh, bé cảm thấy những lời này rất có lý.
"Cha! Nương! Sau này con muốn được làm tiên sinh giống như An Bình ca, dạy cho nhiều hài tử khác biết chữ."
Trong lòng của hai người, từ trước đến giờ tiên sinh vẫn luôn là thân phận rất được người tôn trọng, tất nhiên cũng nguyện ý chiều theo ý nhi tử. Hơn nữa, bọn họ đã có thể thấy trước được tương lai, cho nên, trong lòng cũng càng cao hứng hơn.
Nương của Lý Đông Phong mừng rỡ vỗ tay: "Được, được, được! Tương lai Đông Phong của chúng ta cũng sẽ làm tiên sinh."
"Làm tiên sinh rất tốt a, làm tiên sinh được rất nhiều người tôn trọng. Hảo hảo học, cha sẽ mua thịt cho ngươi ăn!"
Có người vui mừng, nhưng cũng có người buồn.
Nguyên Lâm về đến nhà, tuy rằng đã được Nguyên An Bình an ủi một phen, nhưng đối với chuyện mình không được làm phụ tá dạy học, hắn vẫn cảm thấy rất mất mát. Bất quá, hắn cũng biết, không thể cứ tiếp tục khổ sở như vậy được, sự thật đã định sẵn, còn không bằng quên đi, sau này phải học tập cho thật giỏi, đợi cơ hội lần sau.
Ngồi ở trong sân ngẩn người một chút, Nguyên Lâm thu thập xong tâm tình, liền chuẩn bị làm bữa trưa, buổi chiều còn phải đi học, hắn nên ăn một chút gì đó.
Thời điểm Trọng Tôn Thụy mang theo đồ ăn tới, Nguyên Lâm cũng đã làm xong bữa trưa. Bởi vì cửa đã mở sẵn, nên Trọng Tôn Thụy liền trực tiếp đi vào sân, thấy Nguyên Lâm đang ở trong phòng bếp, bé liền cao hứng đi vào.
"Nguyên Lâm! Ta mang đồ ăn cho ngươi đây." Trọng Tôn Thụy cao hứng đem đồ ăn trong rổ lấy ra: "Buổi trưa hôm nay ăn thịt, ngươi xem, Tiểu Hàn ca ca làm đồ ăn rất ngon a."
Nguyên Lâm nhìn rổ đồ ăn kia, liền cau mày: "Trọng Tôn Thụy! Ngươi không cần ngày nào cũng mang đồ ăn qua cho ta đâu."
Trọng Tôn Thụy không quan tâm thái độ của hắn, bé quay người cầm một cái bát rồi đem đồ ăn trong rổ bỏ vào: "Nguyên Lâm! Ta biết ngươi không được làm phụ tá dạy học khẳng định rất thương tâm, nhưng ngươi cũng đừng lo lắng, lần sau ngươi nhất định sẽ được chọn."
"Không nhất định."
"Nhất định, nhất định mà. Chỉ cần ngươi học tập thật giỏi, nhất định có thể làm được. Ta có lòng tin đối với ngươi, An Bình ca ca cũng nói ngươi học rất tốt."
"Học giỏi, cũng không có nghĩa là sẽ làm được." Hắn tự nhận bản thân mình không kém hơn Lý Tự và Lý Đông Phong, nhưng cuối cùng hắn vẫn không chiến thắng, hắn cũng biết là bởi vì cách giảng bài của mình chưa đủ tốt.
Trọng Tôn Thụy cũng không hiểu rõ nguyên nhân mà Nguyên Lâm không được chọn, nhưng bé vẫn cho rằng chỉ cần hảo hảo học, thì nhất định sẽ thành công: "Có chỗ nào chưa tốt thì ngươi hãy cải thiện lại, khẳng định như vậy là sẽ làm được a."
Thần sắc của Nguyên Lâm nhàn nhạt đáp: "Ta biết."
"Ngươi biết là tốt rồi." Trọng Tôn Thụy thấy hắn cũng không giống như mình nghĩ, sẽ khổ sở đến mức muốn khóc, mà còn tự biết bản thân hắn nên làm như thế nào, bé liền yên tâm: "Ngươi phải hảo hảo học a, ta về nhà ăn cơm đây."
Đợi cho Trọng Tôn Thụy đi rồi, Nguyên Lâm liền nhìn vào đồ ăn trong bát, cùng với đĩa bánh màn thầu, hắn phân ra một chút, giữ lại để buổi tối ăn.