Editor: Aubrey.
Nhìn thê tử đang xử lý thịt dê, Nguyên Căn Thịnh không nhịn được nói: "Không nên lấy nhiều như vậy."
Chu Hương Chi nhìn ba cái đùi dê, nàng cũng biết không nên lấy nhiều như vậy, nhưng có thịt dê này, năm nay bọn họ ăn Tết sẽ không cần tiếp tục mua thịt nữa, còn tiết kiệm được một khoản tiền. Năm sau còn phải làm mai cho nhi tử và nữ nhi, đối với nàng, có thể tiết kiệm được một văn thì cũng được tính là tiết kiệm.
Chu Hương Chi trấn an trượng phu: "Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, đây là tâm ý của An Bình. Cuộc sống hiện tại của nó rất thoải mái, lại còn nghĩ đến đại bá ngươi, ngươi nên cao hứng mới phải."
Nguyên Căn Thịnh thở phào nói: "Trước đây không giúp được cho nó cái gì, luôn cảm thấy rất có lỗi với hai vợ chồng Căn Tốt. Xem tình trạng hiện tại của An Bình, ta thật sự an tâm."
Chu Hương Chi không tiện nói gì, cuộc sống của nhà bọn họ quá khó khăn, thân làm nương tất nhiên là tâm sẽ luôn hướng về nhi tử của mình.
"Ngươi nói xem An Bình và Tiểu Hàn... Lẽ ra phải có một lời giải thích mới phải, An Bình vẫn còn giữ hiếu tang, không tiện lập gia đình. Còn khoảng hai năm nữa, nó cũng nên giải thích với mọi người chứ." Đối với việc thành thân của Nguyên An Bình, Nguyên Căn Thịnh vẫn rất quan tâm.
Trước đây, điều kiện làm mai cho Nguyên An Bình có chút khó khăn, không cha không nương, gia cảnh lại không tốt, ngay cả song nhi trong thôn cũng xoi mói nó vài lần. Tuy rằng cuộc sống hiện tại khá thoải mái, nhưng lại không cha không nương, cũng không có huynh đệ ruột giúp đỡ, cho dù có gia đình tốt thì trong lòng hẳn cũng sẽ có kiêng kỵ một chút.
Bây giờ, nó và Hoắc Tiểu Hàn xem như là đã định rồi, rốt cục cũng khiến cho hắn được an tâm. Không tiếp tục giống như trước đây muốn làm mai nó cho nữ nhi của mình, mỗi khi nghĩ đến đứa cháu này là hắn không nhịn được lại phát sầu.
Chu Hương Chi cũng cảm thấy đây là một vấn đề, việc thành thân thì phải có ông mai bà mối, nhưng Nguyên An Bình vẫn còn giữ hiếu tang thì không thích hợp bàn đến việc làm mai. Người bình thường sẽ không chú ý đến vấn đề này, nhưng Nguyên An Bình là người đọc sách, còn muốn đi thi lấy công danh, một số kiêng kỵ như thế này không thể không tính tới.
"Muốn làm một cái ước định nhỏ hay không?" Ước định nhỏ thật ra chỉ là hai người có tình ý với nhau sẽ trao cho nhau tín vật đính ước, xem như là bước đầu xác định quan hệ, chờ thời gian thích hợp, sẽ mời ông mai bà mối tới cửa cầu hôn xác định sống chung với nhau. Thế nhưng, hành động đưa tín vật đính ước phải có được sự đồng ý của cha mẹ hai bên, cũng phải mời một vài người có thân phận đến chứng kiến làm chứng, đem tín vật đính ước trao cho nhau, và âm thầm đưa cho đối phương một món quà đặc biệt nào đó.
Trao tặng tín vật vốn mang ngụ ý rất tốt, nhưng hiện tại đã phát triển đến mức dường như gia đình hai bên chỉ thèm muốn đồ cưới của nhau.
Nguyên Căn Thịnh suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này cũng khá ổn: "Chuyện ước định này có vẻ hợp với hai đứa tụi nó, chờ đến khi hiếu tang của An Bình qua đi thì có thể mời ông mai bà mối đến cầu hôn được rồi."
"Nếu ngươi đã cảm thấy ổn rồi, thì bữa nào rảnh rỗi nói chuyện với An Bình một chút. Sau khi quan hệ đã xác định, hai người bọn họ có muốn tiếp xúc gì đó, người khác cũng không nói gì được."
"Được! Bất quá việc này cũng không cần làm sớm, chờ chuyện đoạn thân của Hoắc Tiểu Hàn lắng xuống rồi hẵng nói cho nó nghe, miễn đụng phải miệng lưỡi của người đời."
"Ngươi nói đúng."
Thời điểm mặt trăng lên cao, toàn bộ thôn trang đều rơi vào yên tĩnh. Mặc dù ban ngày không ngừng có âm thanh, ngay cả cẩu khi về đêm cũng đều nằm sấp xuống ngủ.
Hoắc Tiểu Hàn nằm ở trên giường, quanh thân là đệm chăn ấm áp, nhìn từ khe hở qua cửa sổ là ánh trăng nhàn nhạt, trong lòng y chưa từng có cảm giác yên bình đến mức chân thật như vậy.
Cách một bức tường, là gian phòng của hai ông cháu, Trọng Tôn Thụy đã ngủ say, Trọng Tôn Liên Giác nhìn tôn tử đang ngủ rất an ổn. Ông tự nhủ rằng sống tới từng tuổi này, ông không có sở cầu gì nhiều, chỉ mong tôn tử bình an mà lớn lên.
Đây là một buổi tối yên tĩnh khiến cho người ta cực kỳ an tâm.
...
Sinh hoạt lại khôi phục như xưa.
Sống ở trong thôn, tiếng gà gáy chó sủa hằng ngày là điều không thể tránh khỏi. Đặc biệt là khi gà trống gáy đánh thức, sau khi một con gà trống bắt đầu, những con gà trống khác cũng lục tục gáy theo, cứ liên tục như vậy, dường như không đem người đánh thức thì sẽ không bỏ qua.
Nguyên An Bình cũng bị đánh thức, lại chùm chăn bịt kín đầu ngủ tiếp, thế nhưng một khi đã bị đánh thức rồi thì cho dù có ngủ cũng không sâu. Cho nên, khi cảm nhận được trong phòng sáng lên, hắn liền bắt đầu rời giường. Bởi vì mấy ngày nay hắn đều đi đến chỗ của Hoắc Tiểu Hàn ăn điểm tâm, nên cũng không thể tiếp tục ngủ nướng như trước đây được nữa.
Thời điểm rời giường rửa mặt, Nguyên An Bình nhìn kem đánh răng trong tay, chỉ to bằng hạt đậu. Tuy rằng hắn đã mua hơn mười tuýp kem đánh răng để ở trong không gian, nếu không có gì ngoài ý muốn, hắn còn có thể sống thêm mấy chục năm, để tránh sau này không có cách nào đánh răng, kem đánh răng này phải tiết kiệm một chút mới được.
Sau khi rửa mặt, hắn cảm thấy khí trời hôm nay rất tốt, liền cầm một số sách ôn thi đi đến nhà của Hoắc Tiểu Hàn.
Trên đường đi, Nguyên An Bình thầm suy đoán xem hôm nay Hoắc Tiểu Hàn sẽ làm điểm tâm gì, bởi vì mấy hôm nay hắn toàn được ăn món ngon, trong lòng mong đợi đến mức không nhịn được, bước chân cũng nhanh thêm mấy phần. Sỡ dĩ một bữa cơm kéo dài cho tới bây giờ, thay vì giống như lúc trước là một ngày ba bữa, chủ yếu chính là tay nghề của Hoắc Tiểu Hàn rất tốt, thứ yếu chính là tài nấu nướng của hắn quá kém, kém đến mức cứ như chà đạp đồ ăn.
Hoắc Tiểu Hàn không giống như Nguyên An Bình, lúc tiếng gà gáy đầu tiên vừa vang lên là y đã tỉnh rồi. Trước đây, khi còn ở căn nhà trước kia y phải thường xuyên làm việc, mặc dù hiện tại là tự mình sinh hoạt, nhưng vẫn theo thói quen vừa nghe có tiếng gà gáy là y sẽ tỉnh dậy. Không có thói quen ngủ nướng, nên y liền bắt đầu rời giường chuẩn bị làm điểm tâm.
Vì vậy, thời điểm Nguyên An Bình vừa bước vào trong sân liền ngửi được mùi điểm tâm thơm lừng.
Nguyên An Bình đi theo mùi hương tiến vào nhà bếp, thấy Hoắc Tiểu Hàn đang nhóm lửa, liền tiến lên hỏi: "Điểm tâm là món gì?" Vừa nói vừa cầm một cái ghế nhỏ ngồi cạnh bếp sưởi ấm, thuận tiện giúp y cho thêm củi.
Hoắc Tiểu Hàn chừa ra một chỗ trống, đưa một ít củi cho hắn: "Bánh bao nhân rau khô, bánh bột ngô, Chu đại nương vừa đưa cho ta một ít rau. Không phải hai ngày trước ngươi nói muốn ăn bánh bao sao? Tối hôm qua ta cũng đã suy nghĩ rồi, lần này sẽ làm bánh bao."
Nguyên An Bình thấy mặt y bị hơi nóng hồng hồng, sắc mặt so với mấy ngày trước cũng đã tốt hơn nhiều, hắn cười nói: "Sắc mặt ngươi so với trước đây tốt hơn rất nhiều, ít nhất cũng đã có huyết sắc. Cho nên vẫn là ta nói đúng đi, nhất định phải ăn thật nhiều, một ngày phải ăn đủ ba bữa, đừng tiếc thức ăn."
Hắn nói xong, lại không nhịn được hỏi một chút: "Bánh bao này đều được làm hoàn toàn bằng gạo phải không?"
Hoắc Tiểu Hàn có chút ngượng ngùng gật đầu, lúc trước y làm cơm thường có thói quen tiết kiệm, mỗi lần làm bánh màn thầu đều là hoa màu trộn cùng với gạo, hơn nữa chỉ có rất ít gạo, vậy mà bị Nguyên An Bình nhẫn tâm moi ra thói quen trước đây của y.
Bất quá, thói quen cuộc sống của những người nghèo khổ, nếu như làm theo những lời Nguyên An Bình nói, mỗi ngày đều phải ăn trứng gà, ba ngày ăn một bữa thịt, ngay cả hai ông cháu Trọng Tôn cũng cảm thấy có một chút xa xỉ.
"Lần này ta làm theo lời ngươi nói, toàn bộ đều dùng gạo trắng, ta còn bỏ thêm chút thịt. Chu đại nương nói bánh bao nhân rau này bỏ thêm một ít cặn dầu thì ăn mới ngon, trong nhà không có cặn dầu, nên ta thay bằng một ít thịt băm chắc cũng không sao."
Tất nhiên Nguyên An Bình rất hài lòng: "Vậy là được rồi, không phải ta đã đưa đến cho các ngươi một vài thứ sao? Đừng nhịn ăn, ăn hết rồi thì ta mua nữa, thân thể của chúng ta cần phải được cải tạo lại, cần phải bồi bổ nhiều hơn."
Bởi vì hắn đã quyết định sẽ nuôi hai ông cháu Trọng Tôn, nên hắn cũng đã chuyển không ít đồ vật đến đây, trứng gà cũng không ít, đều là để cho bọn họ bồi bổ thân thể, thuận tiện bản thân mình cũng được hưởng lây. Hơn nữa, bọn họ đều cần phải uống thuốc, đều là do Hoắc Tiểu Hàn nấu, Nguyên An Bình chỉ cần đơn giản trực tiếp đến nơi này ăn thôi.
"Đều nghe ngươi." Trong mắt Hoắc Tiểu Hàn tràn ngập ý cười, trước đây cho dù có nằm mơ, y cũng chưa bao giờ nghĩ đến mình lại có cuộc sống tốt như vậy.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Nghe y nói như vậy, Nguyên An Bình liền vội vàng đưa ra yêu cầu: "Sáng ngày mai chiên bánh củ cải đi, lần trước ngươi làm ăn rất ngon."
Hoắc Tiểu Hàn liên tục đáp ứng: "Được! Vẫn nấu một nồi cháo nhỏ?"
"Cháo nhỏ đi, ăn cháo rất tốt cho dạ dày."
Hai người đang nói chuyện thì Trọng Tôn Thụy đến.
Trọng Tôn Thụy vừa nhìn thấy Nguyên An Bình liền cao hứng tiến đến chào hỏi: "An Bình ca ca."
Từ sau khi gặp được Nguyên An Bình, bé liền có cảm giác như bản thân đã chìm vào trong niềm hạnh phúc, hiện tại mỗi ngày đều được ăn trứng gà, lại còn được ăn thịt, không ngày nào là không đặc biệt cao hứng a.
Nguyên An Bình cười nói với bé: "Gia gia ngươi tỉnh chưa?"
"Gia gia đã tỉnh rồi."
Hoắc Tiểu Hàn cầm một chậu nước ấm đưa cho Trọng Tôn Thụy: "Đi rửa mặt đi, sắp ăn cơm rồi đấy."
Trọng Tôn Thụy bưng chậu đi, cùng rửa mặt với gia gia.
Sau khi bánh bao chín, Nguyên An Bình liền không nhịn được cầm lấy một cái lên, nghĩ đến người cực khổ làm ra là Hoắc Tiểu Hàn, nên hắn liền đưa cái thứ nhất cho đối phương: "Ngươi nếm thử trước đi, xem có đủ mặn hay không?"
Hoắc Tiểu Hàn mỉm cười tiếp nhận, cắn một miếng nhỏ, bánh bao vừa mới ra lò chính là thời điểm ăn ngon nhất: "Ăn ngon, mặn như vậy là vừa rồi."
Nguyên An Bình không thể chờ được nữa, hắn cầm lấy một cái, cắn một miếng. Mặc dù có hơi nóng nhưng cũng không ngăn được quyết tâm muốn ăn của hắn, vừa ăn vừa thổi nguội bánh bao, không bao lâu thì đã ăn xong một cái bánh bao.
"Ăn rất ngon! Ta đi bới cơm, ngươi đi kêu bọn họ tới dùng cơm đi." Nguyên An Bình không tiếp tục ăn bánh bao nữa, mà cầm bát lên đi bới cơm, chờ mọi người đến đông đủ rồi ăn.
Hoắc Tiểu Hàn đi ra ngoài, vừa hay liền gặp hai ông cháu đang đến đây, Trọng Tôn Liên Giác chống gậy mà Nguyên An Bình đã nhờ người làm cho ông, bước đi cũng thuận tiện hơn.
Nguyên An Bình thấy ông đã đến, liền nói: "Đại thúc đến đây, ngồi bên này."
Nói xong liền tiến lên đỡ ông ngồi xuống, nói đến chuyện này, thời điểm hắn vừa mới biết Trọng Tôn Liên Giác còn chưa đến bốn mươi tuổi, lúc đó Nguyên An Bình thật sự bị giật mình một phen. Không tới bốn mươi tuổi mà đã có đứa cháu lớn như vậy rồi, ở cổ đại tảo hôn sinh con cũng thật là sớm. Không thể chờ đến mười tám tuổi rồi mới cưới vợ sinh con sao? Lúc đó cũng là thời điểm thích hợp để làm đương gia rồi.
Sau này, nghĩ đến nhi tử của mình chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi mà đã thành thân rồi, hắn cảm thấy vẫn nên thành thân muộn một chút mới tốt.
Trọng Tôn Liên Giác ngồi xuống, bởi vì đều đã quen thuộc lẫn nhau, nên thái độ cũng liền tuỳ ý rất nhiều, ông cười nói: "Hôm nay ngươi tới sớm như vậy, có phải là vì biết Tiểu Hàn sẽ làm bánh bao không?"
Nguyên An Bình cười ha hả, từ trước đến giờ hắn mỗi khi đến đây đều chỉ vì muốn cọ cơm, có lúc bọn họ đã ăn được một nửa rồi thì hắn mới đến. Chủ yếu là, mùa đông mà muốn rời giường thì quá khó khăn, ngày hôm nay dậy sớm như thế, là bởi vì biết trước ngày hôm qua đã ăn bánh màn thầu rồi, thì ngày hôm nay sẽ được ăn món mới.
Hắn lấy đũa gắp cho Trọng Tôn Liên Giác một cái bánh bao: "Đại thúc! Ăn bánh bao đi, ta đã ăn thử rồi, mùi vị cực kỳ tốt."
Sau đó, hắn cũng gắp cho Trọng Tôn Thụy một cái: "Tiểu Thụy ăn nhiều một chút, ăn nhiều thì mới lớn nhanh."
Hoắc Tiểu Hàn múc cho mỗi người một bát cháo rồi đặt ở trước mặt bọn họ, sau đó liền ngồi bên cạnh Nguyên An Bình, mọi người bắt đầu vừa trò chuyện vừa ăn điểm tâm.
Hôm nay khí trời rất tốt, sau khi ăn điểm tâm xong, mặt trời cũng đã nhô lên toả ánh nắng khắp sân. Nguyên An Bình cầm ghế ngồi ở trong sân tắm nắng, bởi vì chỗ của Hoắc Tiểu Hàn còn có mấy gian phòng trống, nên hắn liền trực tiếp đem nơi dạy học chuyển đến nơi này, như vậy thì mỗi ngày hắn đều có thể đến đây. Bởi vì ở nơi này còn có hai ông cháu Trọng Tôn, thêm vào buổi chiều đám hài tử sẽ đến lớp, nên hắn không cần lo lắng mấy lời đồn đại như cô nam quả nam ở cùng nhau. Còn gian phòng còn lại ở nhà hắn, thì hắn có tính toán khác.
Thấy Trọng Tôn Liên Giác đi ra, Nguyên An Bình liền đứng dậy đưa cho ông một cái ghế: "Đại thúc! Qua bên này ngồi tắm nắng đi."
Mấy ngày nay ở chung, bọn họ cũng coi như đã quen thuộc lẫn nhau, lúc nói chuyện cũng mang theo vài phần tuỳ ý.
Trọng Tôn Liên Giác ngồi xuống, thời tiết mùa đông lạnh lẽo, sau khi cơm nước xong thì tìm một nơi ấm áp ngồi xuống tắm nắng, phơi nắng đến khi buồn ngủ, xem như cũng là một loại hưởng thụ tốt.
Trọng Tôn Liên Giác liếc mắt thấy Nguyên An Bình đang đọc sách, liền hỏi: "Ngươi đây là muốn đi thi lấy công danh?"
"Phải." Nguyên An Bình khép sách lại, chậm rãi xoay người, tất cả những quyển kinh nghĩa thơ ca này, mỗi một quyển đối với hắn đều là một loại dày vò.
Trọng Tôn Liên Giác nghĩ đến điều gì đó, bên khoé môi câu lên một nụ cười giễu cợt: "Hoàng đế thì hoa mắt ù tai, gian thần thì đầy đường, làm quan thì có cái gì tốt? Chỉ với tính tình này của ngươi, ta khuyên ngươi, vẫn là nên gác lại tâm tư kịp thời đi, miễn cho chết như thế nào cũng không biết."
Nguyên An Bình cười nói: "Lão gia tử ngài có điểm hận đời a? Lời này của ngươi cứ như là một con sâu làm rầu nồi canh, hơn nữa, ta có nói muốn làm quan hồi nào đâu?"
Hắn đem quyển sách trên tay đặt qua một bên rồi nói tiếp: "Ta chỉ đơn giản là muốn đi thi lấy công danh, làm một tú tài thôi. Đương nhiên, nếu có thể thi đậu cử nhân thì tốt hơn, ngươi cũng thấy đấy, ta chỉ dạy cho một vài tiểu hài tử biết chữ, có thể có được một tiên sinh có công danh, đối với những hài tử này cũng là chuyện tốt."
Nói xong, lại không nhịn được trêu chọc nói: "Lại nói, ta cũng tự biết thân phận của mình. Ngay cả chuyện ta đem các ngươi về chăm sóc, các ngươi cũng đã thấy rồi đó, ta không thích hợp làm quan."
"Hừ! Người duy nhất thích hợp thì lại thật sự quá thiện tâm."
Nguyên An Bình cười hì hì đáp: "Ta sẽ coi như là ngươi đang khen ta, bất quá, ta cũng không phải là kiểu người thiện tâm đến mức không biết tự lượng sức mình. Nếu như ta thật sự không nuôi nổi các ngươi, thì ngươi nghĩ ta có thèm quan tâm đến các ngươi hay không? Nói cho cùng, ta có tốt đến đâu cũng phải có mức giới hạn."
"Ngươi tiểu tử này!" Trọng Tôn Liên Giác cười lắc đầu, dưới cái nhìn của ông, Nguyên An Bình được xem như là một người tốt hiếm thấy. Đã từng cảm thụ qua quá nhiều cảm giác ấm lạnh của lòng người, cũng từng gặp qua rất nhiều người chỉ biết lo cho bản thân mình, trong lòng âm thầm quyết định một cái chủ ý, ông hỏi tiếp: "Ngươi có lòng tin thi đỗ không?"
Nói đến đây, Nguyên An Bình liền không nhịn được thở dài một hơi: "Aiz! Thực sự là một chút lòng tin cũng không có."
Mỗi chữ trong sách hắn đều biết, nhưng khi chúng tụ lại một chỗ lại khiến cho hắn bị choáng đến mức muốn bất tỉnh. Trạng thái như thế này mà để cho hắn đi thi, thực sự quá khó khăn.
"Ngươi thiếu một người tiên sinh phải không?" Mấy ngày hôm nay quan sát, Trọng Tôn Liên Giác cũng đã đoán được tình trạng của Nguyên An Bình. Ở thời đại này mà nói, những việc làm của Nguyên An Bình khiến cho người khác không muốn nguyện ý làm tiên sinh của hắn, nếu là những người tự cho là thanh cao hơn người còn có thể sẽ mắng hắn vài câu.
Tuy rằng đa số người trong thôn đã biết chuyện Nguyên An Bình muốn tìm một người về làm tiên sinh cho hắn, nhưng trên thực tế hắn lại không muốn đem chuyện này ra làm quá lộ liễu, cho nên vẫn chưa nói gì với Trọng Tôn Liên Giác. Bây giờ, đối phương lại chủ động đề cập tới chuyện tìm tiên sinh cho hắn, hắn tất nhiên là cầu còn không được.
Thế nhưng, hắn vẫn cố ý dùng giọng điệu hoài nghi hỏi lại rằng: "Ngươi?"
Thấy đối phương trưng ra bộ dạng như đang hoài nghi "chỉ bằng ngươi"? Trọng Tôn Liên Giác liền bất mãn: "Ánh mắt đó của ngươi là có ý gì? Dù gì ta cũng đã từng làm quan mấy năm rồi."
Nguyên An Bình đối với quá khứ của Trọng Tôn Liên Giác thật sự rất tò mò: "Vậy tại sao ngươi lại thành ra nông nỗi này?"
Nói đến chuyện này, mỗi khi nhắc tới là trong mắt Trọng Tôn Liên Giác liền hiện lên một vài nét tang thương, ông tự giễu đáp: "Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, chỉ trách là do ta quá ngốc."
Nguyên An Bình cảm nhận được tia bi thương của đối phương rất rõ ràng, hắn muốn điều chỉnh lại bầu không khí, nên liền cố ý trêu nói: "Không tồi, không tồi, có can đảm dám đối diện với khuyết điểm của mình, rất có chí khí."
Trọng Tôn Liên Giác không muốn nhắc tới chuyện quá khứ của mình: "Tiểu tử! Đừng đánh trống lảng, nói đi, có muốn làm học sinh của ta hay không?"
Nguyên An Bình lại cố ý làm bộ làm tịch đáp: "Ta không muốn gia nhập vào môn đạo gì đó đâu."
"Ngươi yên tâm đi, mấy nơi đó vốn rất khinh miệt ta."
Ông nói tiếp: "Một ngày vi sư cả đời vi phụ, tiểu tử ngươi sau này nên tôn kính với ta một chút, không được bởi vì có quen biết mà không biết lớn nhỏ."
"Yên tâm đi! Ta nhất định sẽ tôn kính ngài, cũng sẽ không thiếu thịt cho ngài ăn, như vậy được chưa?"
"Vậy thì được." Trước đây, ông vốn dĩ không đem đồ ăn để trong lòng, nhưng hiện tại lại có thói quen ăn uống khá nhiều. Ông đành phải tự an ủi mình, người sống cả đời, chung quy cũng chỉ cần hai chữ ăn uống, cái gì công danh lợi lộc đối với ông mà nói từ lâu đã tan thành mây khói rồi.