Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 45: Lo chuyện bao đồng




Editor: Aubrey.

Bọn họ đứng trên một cây cầu hóng gió một chút, nhìn thời gian, Nguyên An Bình nói với hai đứa trẻ và Hoắc Tiểu Hàn đang chơi với nhau vô cùng hưng phấn: "Thời gian không còn sớm, nên trở về rồi."

Lâm Dịch đang chơi vui vẻ nên không muốn về chút nào, vì vậy bé năn nỉ nói: "An Bình ca ca! Chúng ta chơi thêm một chút nữa đi."

Bàn Đôn cũng muốn chơi thêm một chút, thế nhưng bé biết cha nương còn đang ở ngoài cổng thị trấn chờ hội hợp. Bé biết năn nỉ cũng vô dụng, chỉ có thể tiếc nuối nghĩ "Aiz! Chỉ có thể chờ lần sau lại chơi tiếp vậy."

Về phần Hoắc Tiểu Hàn, tất nhiên là một người rất nghe lời.

Nguyên An Bình thẳng thắn cự tuyệt lời thỉnh cầu của Lâm Dịch: "Không được! Hôm nay chúng ta còn phải trở về thôn, hơn nữa, ngày hôm nay gió lớn, lỡ ngươi bị gió thổi nhiễm lạnh thì phải làm sao bây giờ? Nếu còn muốn chơi, thì lần sau đợi thời tiết tốt hơn chúng ta sẽ lại ra ngoài chơi."

Lâm Dịch chu mỏ không vui: "Lừa người, nếu sau này ngươi không tới nữa, thì chúng ta làm sao đi chơi a."

Hoắc Tiểu Hàn thấy bé không cao hứng, liền nói với bé: "An Bình ca sẽ còn tới nữa, ngươi quên rồi sao? Chúng ta còn phải trở lại tìm gia gia của ngươi bắt mạch a."

Cái mặt bánh bao của Lâm Dịch nhăn lại: "Nhưng mà... Các ngươi khỏi bệnh rồi, thì sẽ không tới nữa."

Hoắc Tiểu Hàn: "..."

Không đau không ốm thì sẽ có rất ít người đi đến y quán, huống hồ bọn họ cũng có rất ít cơ hội được đi đến thị trấn.

Nguyên An Bình thấy bộ dạng Lâm Dịch mất mát như vậy, quả thực để cho tiểu hài tử hiểu được cái gì gọi là "không có bữa tiệc nào là không tàn" rất là khó khăn. Vì vậy, sau khi hắn suy nghĩ một chút, liền đồng ý nói: "Vậy sau này mỗi khi chúng ta vào thị trấn thì sẽ đến thăm ngươi, thế nào?"

Bàn Đôn cũng biểu thị nói: "Mỗi khi ta vào thị trấn cũng sẽ tìm ngươi đi chơi, lần sau ta sẽ dẫn Lý Tự ca đi cùng, ta và hắn sẽ cùng ngươi đi chơi."

Tuy rằng Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy cơ hội mình được vào thị trấn vốn đã ít lại càng ít, nhưng y cũng đồng dạng đồng ý với Lâm Dịch: "Ta cũng sẽ đi tìm ngươi."

Nguyên An Bình bọn họ cũng không sống trong thị trấn, Lâm Dịch biết kết quả như vậy đã được xem là tốt nhất rồi: "Nói thì phải giữ lời đó, các ngươi nói sẽ tới tìm ta chơi, vậy thì nhất định phải đến mới được a."

Mấy người bọn họ liền biểu thị mình nhất định sẽ tới.

Trên đường trở về, Nguyên An Bình nhìn thấy ở phía trước không xa có một nhóm người cao to đang đánh đập một lão nhân, còn có năm người vây ở bên cạnh vừa nói vừa cười như đang hưởng thức một màn kịch, lại có một nam hài chừng mười tuổi trên mặt có một vết sẹo đang khóc rống cầu xin bọn họ đừng đánh gia gia của bé. Mà càng khiến cho Nguyên An Bình kinh ngạc chính là, đối với chuyện này mọi người chỉ dám đứng cách xa mà nhìn, ngay cả vây xem cũng không dám, điều này khiến cho hắn cảm thấy đám du côn kia không phải là những người bình thường.

Hai đứa bé chưa bao giờ nhìn thấy mấy người hung ác như vậy, đều sợ tới mức trốn ra phía sau Nguyên An Bình.

Bàn Đôn sợ hãi hỏi Nguyên An Bình: "Tại sao bọn họ lại đánh người a?"

"Bọn họ là người xấu, tiểu ca ca kia thật đáng thương a." Lâm Dịch nhìn về phía nam hài có vết sẹo trên mặt đang cố gắng chống đỡ chịu đòn thay cho lão nhân, lại bị một tên côn đồ đứng bên cạnh tàn nhẫn đẩy ngã xuống mặt đất.

Hoắc Tiểu Hàn nhìn đến lão nhân một đầu tóc hoa râm đang chịu đựng bị quyền đấm cước đá, rất lo lắng nói: "Bọn họ ra tay nặng như vậy, sẽ đem người đánh chết! Tại sao không có ai đứng ra quản bọn họ vậy? Quan phủ nha dịch tại sao còn chưa tới a?"

Nguyên An Bình cau mày nhìn về phía đám người đang đánh người, thoạt nhìn bọn họ ra tay rất nặng, hoàn toàn xem lão nhân kia là cái bao cát. Hắn nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Ngươi mang theo hai đứa trẻ tránh khỏi đám người kia trở về y quán trước, ta đi tới đó xem một chút."

Hoắc Tiểu Hàn lo lắng hỏi: "An Bình ca! Ngươi muốn xen vào việc này sao? Bọn họ thoạt nhìn rất khó động tới a."

"Không có việc gì, ta đi trước xem xem, ngươi nhanh chóng mang hai người bọn họ trở về đi." Sau khi Nguyên An Bình dặn dò xong, liền đi đến phương hướng của đám người kia.

Hoắc Tiểu Hàn lo lắng nhìn hắn, y rất muốn ở lại, nhưng lại không thể không nghe lời đối phương.

Bàn Đôn thấy Nguyên An Bình đi về phía đám người kia, liền nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Tiểu Hàn ca ca! Chúng ta không thể đi, nếu như An Bình ca ca bị khi dễ, chúng ta phải đi giúp hắn."

Lâm Dịch cũng rất lo lắng nói: "Phải a! An Bình ca ca không cao như bọn họ, cũng không trưởng thành cường tráng như bọn họ, khẳng định sẽ đánh không lại bọn họ a. Aiz! Nếu như An Bình ca ca là đại hiệp thì tốt rồi, khẳng định chỉ trong mấy chiêu là sẽ đánh bại được đám người xấu kia, chúng ta ở lại giúp hắn đi."

Tất nhiên Hoắc Tiểu Hàn muốn ở lại, y vội vàng lôi kéo hai đứa nhỏ tìm một góc an toàn đứng, lo lắng nhìn về phía Nguyên An Bình.

"Đừng đánh gia gia của ta, van cầu các ngươi đừng đánh gia gia của ta!" Tiểu nam hài bi thương khóc rống muốn tiến lên đẩy đám người đang đánh gia gia của bé ra, bởi vì cơ thể còn nhỏ nên không có khí lực gì, nên rất dễ dàng lại bị bọn họ đẩy ngã xuống mặt đất.

Nguyên An Bình đỡ tiểu nam hài dậy, sau đó liền nói với mấy tên nam nhân đang đánh đập lão nhân: "Ta khuyên các ngươi nên mau chóng dừng tay! Lẽ nào các ngươi muốn nháo chết người sao?! Ta không quan tâm các ngươi có bối cảnh gì, nhưng nếu xảy ra chuyện liên quan đến mạng người thì tuyệt đối không thể bỏ qua!"

Năm tên du côn đang vây xem đều nhìn về phía Nguyên An Bình.

Một người trong đó cười nhạo: "Ui! Xuất hiện một tên lo chuyện bao đồng a."

Tên còn lại cũng cười nhạo nói: "Xem dáng dấp hình như là một thư sinh, chẳng trách lại ngốc như vậy."

"Ngốc? Dám nhúng tay vào chuyện của huynh đệ chúng ta, ta thấy hắn thật không biết trời cao đất rộng là gì!" Lại thêm một người giễu cợt.

Tên kia đang đánh người thì dừng tay, nhìn về phía Nguyên An Bình, hung tợn mắng: "Hôm nay tâm tình lão tử rất khó chịu, mau chóng cút ngay cho lão tử! Nếu không, ta cũng sẽ đánh cả ngươi!"

Một người từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng thì lại bộc lộ ra vẻ mặt hung ác: "Các huynh đệ! Dông dài với hắn làm cái gì, cứ trực tiếp đánh hắn là được. Dám quản đến chuyện của huynh đệ chúng ta, phải để cho hắn nếm thử vị đắng mới được."

Mấy người còn lại cũng đều cảm thấy rất có lý.

Mắt thấy bọn họ thay đổi mục tiêu từ lão nhân thành chính mình, Nguyên An Bình hơi híp mắt lại, trong lòng vô cùng oán niệm. Đời trước hắn từng là một cao thủ đánh nhau, nhưng đáng tiếc hiện tại không còn cứng cáp được như vậy. Bằng không, hắn không đem mấy người này mạnh mẽ đánh cho một trận thì không phải là hắn. Đánh người xong liền chạy, bọn họ có muốn tìm mình cũng sẽ không dễ dàng.

Nhìn bọn họ sau khi làm nóng người liền đi về phía mình, Nguyên An Bình liếc nhìn lão nhân đang nằm bất động, thật tiếc khi lúc này hắn đang giúp ông kéo cừu hận thì người này vẫn không có cách nào chạy trốn.

Còn hắn, vì sao hiện tại đang bị người ta áp sát lại còn có tâm trạng quan tâm đến người khác? Không phải hắn không hiểu được tính nghiêm trọng trong chuyện này, mà là bên trong không gian của hắn còn có một vài món vũ khí để đối phó với những người này, tuyệt đối có thể đảm bảo được an toàn của hắn.

https://aubreyfluer.wordpress.com

Một lớn hai nhỏ ở cách đó không xa đang liên tục nhìn chằm chằm đến tình huống bên này, vừa thấy Nguyên An Bình sắp bị đánh liền vô cùng căng thẳng. Hoắc Tiểu Hàn muốn đi tới hỗ trợ, nhưng y cũng không yên tâm mà để cho hai đứa bé ở lại chỗ này, mang theo thì lại sợ cũng bị đánh, trong lòng gấp không thôi.

Cũng may, sự sốt ruột của Hoắc Tiểu Hàn không kéo dài bao lâu, bởi vì sự tình còn có khả năng chuyển biến tốt, mà Nguyên An Bình thì lại rất tiếc nuối bởi vì những món vũ khí của mình không có đất dụng võ.

Cuối đường cách đó không xa bỗng dưng xuất hiện một chiếc xe ngựa đang chạy tới hướng này, bên cạnh có vài hộ vệ cưỡi đại mã ngẩng cao đầu, dừng lại ở gần chỗ mấy tên du côn đang chuẩn bị ra tay đánh Nguyên An Bình. Mấy tên du côn vừa nghe được động tĩnh, liền dừng động tác lại, nhìn sang. Một người có khí thế phô trương như vậy, đương nhiên sẽ không phải là một người bình thường, đặc biệt là khi bọn họ còn nhìn thấy trên xe ngựa có kí hiệu của Chương phủ. Người thì có thể đợi lát nữa lại đánh, nhưng nếu như chọc giận người nhà họ Chương thì người xui xẻo lại chính là bọn họ.

Một tên tiểu tư đi tới, chắp tay với đám du côn phía trước, hoà khí nói: "Vị công tử này là hảo bằng hữu của lão gia nhà ta, lão gia nhà ta hi vọng các vị có thể cho chút thể diện."

Mấy tên du côn liền vội vàng gật đầu, cúi người đáp: "Tất nhiên là chúng ta phải cho Chương lão gia chút mặt mũi rồi." Sau đó liền nói với Nguyên An Bình: "Không nghĩ tới vị công tử này là hảo bằng hữu của Chương lão gia, mấy người chúng ta đúng là có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, hi vọng ngài bao dung một chút."

Nguyên An Bình gật gật đầu, biểu thị bản thân không thèm để ý. Hắn cũng sẽ không không biết tự lượng sức mình đến mượn uy danh của Chương Lâm Dịch để mà giáo huấn mấy tên du côn này, sáu người kia thấy thế liền vội vàng ly khai.

Chương Lâm Dịch xuống xe ngựa, Nguyên An Bình đi tới dự định nói lời cảm ơn với đối phương.

Chương Lâm Dịch nhìn về phía Nguyên An Bình: "Không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt."

"Đa tạ ngươi đã xuất thủ cứu giúp." Nguyên An Bình thành tâm nói lời cảm ơn, mặc dù hắn cũng có thể giải quyết được mấy tên kia, nhưng rất có thể sẽ lưu lại hậu hoạn. Nhưng hiện tại Chương Lâm Dịch đứng ra, ngược lại là đã giúp hắn giải quyết triệt để phiền phức.

Chương Lâm Dịch liếc nhìn lão nhân bị đánh đến nỗi bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất, cùng một hài tử đang gào khóc. Sau đó, lại nhìn về phía Nguyên An Bình: "Không nghĩ tới ngươi vậy mà cũng chịu quản mấy loại chuyện vô bổ này."

Ở trong mắt hắn, Nguyên An Bình là một người rất thông minh, mà người như vậy, thì sẽ không tuỳ tiện gây phiền toái.

"Chỉ là ta thấy bọn họ ra tay hơi quá đáng, nên không thể thấy chết mà không cứu được." Những lời Nguyên An Bình nói cũng xem như là lời thật lòng, trơ mắt nhìn người khác bị đánh đến chết đi sống lại mà lại làm như không thấy, tuy rằng sẽ bớt được phiền phức, nhưng trong cuộc sống sau này, trong lòng hắn nhất định sẽ cảm thấy không thoải mái. Dù sao, nếu như hắn không thể ra sức ngăn cản hoàn toàn được, thì vẫn còn có năng lực có thể cứu chữa cho người khác.

Chương Lâm Dịch cười nói: "Lời này của ngươi ngược lại là sai rồi, đối với những chuyện này bọn họ vẫn rất có chừng mực, cùng lắm chỉ đánh cho tàn phế chứ không hề đánh chết."

Nguyên An Bình cau mày: "Bọn họ hiển nhiên không phải là lưu manh ở địa phương này, làm việc lớn lối như vậy, người ở trên đường lại tránh bọn họ như rắn rết, bọn họ đến tột cùng là ai?"

Ngữ khí của Chương Lâm Dịch có phần tuỳ ý đáp: "Những người này là đệ đệ của thủ hạ Huyện lệnh đại nhân, cũng có thể nói bọn họ là dựa vào gia thế của Huyện thái gia, tất nhiên đã quen với thói hung hăng như vậy rồi."

Huyện lệnh, cũng chính là người đứng đầu một huyện, quản lý cuộc sống của dân sinh và cai quản ngục tù, là chức quan rất cao, còn là người mà hắn không thể mạo phạm. Tất nhiên Nguyên An Bình sẽ không nói thêm gì nữa, chỉ là, khi nhìn về phía hài tử đang ôm gia gia khóc rống, cùng với lão nhân đang hôn mê bất tỉnh, thảm trạng của một già một trẻ này khiến cho hắn phải cau mày.

Chương Lâm Dịch nhìn theo tầm mắt của hắn: "Làm sao? Còn muốn lo chuyện bao đồng?"

Nguyên An Bình hỏi ngược lại: "Vậy giả vờ không thấy?"

Chương Lâm Dịch có ý kiến đáp: "Người a, thiện tâm vốn là một đức tính rất tốt, nhưng có lúc cũng nên học cách nhẫn tâm một chút."

Nguyên An Bình cười cười: "Ta chỉ là một tiểu dân hương dã, cũng chỉ muốn dùng hết khả năng để không hổ thẹn với lương tâm mà thôi, không thể học được quá nhiều thứ."

"Tiểu dân hương dã?" Chương Lâm Dịch mang theo ẩn ý mà cười cười với hắn: "Có rất nhiều chuyện vẫn không thể nói chắc được."

Nguyên An Bình cảm nhận được trong lời nói của hắn có ẩn ý, nhưng người này lại không muốn biểu lộ ra rõ ràng. Hắn nghĩ, thôi thì nên giải quyết chuyện trước mắt trước đã: "Làm phiền ngươi giúp ta tìm một chiếc xe ngựa, đem hai ông cháu này đưa đến y quán."

Loại chuyện nhỏ này, Chương Lâm Dịch tất nhiên sẽ đáp ứng. Thế nhưng, trước khi lên xe, hắn phải nói với đối phương một câu: "Có lúc, lòng tốt có thể mang đến cho mình vận may, đồng dạng, cũng sẽ mang đến phiền phức. Ta khuyên ngươi sau này làm việc nên tự lượng sức mà làm."

"Đây là tất nhiên, ta vốn là kiểu người rất ghét chuyện phiền phức." Nguyên An Bình biểu thị bản thân đã hiểu rồi.