Editor: Aubrey.
Hoắc Tiểu Hàn vẫn như thường ngày đưa củi đến cho Nguyên An Bình, còn bị hắn lôi kéo vào phòng trong, chỉ cho y xem cái giường sưởi mới làm: “Giường sưởi này có liên kết với kệ bếp ở bên ngoài, mỗi khi bên kia làm cơm thì bên này sẽ trở nên rất ấm áp. Đợi qua vài ngày nữa, chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm tối ở trên giường sưởi, đảm bảo là sẽ phi thường ấm áp, không hề thấy lạnh một chút nào.”
Hoắc Tiểu Hàn đưa tay sờ sờ giường sưởi một chút, sau đó y liền kinh hỉ nói: “Thật là ấm a! Giường sưởi này thật là tốt, mùa đông có ngủ cũng không sợ lạnh a.”
Nguyên An Bình cười ha ha nói: “Đúng vậy! Giường sưởi này thích hợp nhất là để ngủ vào mùa đông. Đi thôi! Chúng ta đi ra ngoài làm cơm đi, nghe nói nhóm lửa ở kệ bếp thì ống khói có thể sẽ toả nhiệt.”
Hoắc Tiểu Hàn nghe vậy cũng rất hứng thú, nếu không phải vì sợ bị Nguyên An Bình chê cười thì y thật sự rất muốn chạy ra bên ngoài, xem ống khói kia có hình dáng như thế nào.
Mùa đông mà ở bên cạnh kệ bếp nhóm lửa thì thật sự là thoải mái vô cùng, quần áo trên người cũng được sưởi ấm vô cùng dễ chịu. Hai người bọn họ ngồi ở bên bếp lửa, ba con chó nhỏ cũng bởi vì ấm áp mà chạy đến nằm úp sấp bên chân bọn họ. Nguyên An Bình cầm lấy một cái bánh ngọt đưa cho Hoắc Tiểu Hàn, vừa ăn vừa cùng y tán gẫu.
Hoắc Tiểu Hàn cắn một miếng bánh đậu xanh, hỏi: “An Bình ca! Ngươi tìm người ở đâu tới làm giường sưởi cho ngươi vậy a? Ta chưa bao giờ nghe nói có loại giường có thể toả nhiệt như thế này.”
Nguyên An Bình đưa bàn tay đến gần đống lửa một chút để sưởi ấm: “Tìm được một người ở trên thị trấn đến làm cho ta, loại giường này vốn là từ vùng ngoài truyền đến. Ta cũng không hiểu tại sao người dân ở đây lại không xài loại giường này.”
Hoắc Tiểu Hàn suy nghĩ một chút: “Nhất định là bởi vì nó quá đắt tiền. Mà An Bình ca! Ngươi làm giường sưởi tốn hết bao nhiêu tiền?”
Nguyên An Bình cười hì hì đáp: “Một phân tiền cũng không tốn, người ở Chương phủ đã giúp ta trả tiền, ngẫm lại thì người ở Chương phủ quả thật rất giàu có a.”
Hoắc Tiểu Hàn trưng ra một vẻ mặt đương nhiên: “Chương lão gia có rất nhiều tiền a, mọi người đều nói rằng giá tiền mua một cái áo của Chương lão gia cũng đủ để cho chúng ta ăn mấy đời.”
Nguyên An Bình nghe vậy, liền không nhịn được bật cười: “Lời này quả thật diễn tả rất sinh động về mấy người giàu có, tuy rằng Chương phủ đã giúp ta trả tiền, nhưng ta còn phải thu nhận hài tử của những người kia. Sau này ta đành phải nói với người khác, là do bọn họ không chịu nhận bạc của ta nên ta mới nhận hài tử nhà bọn họ.”
Hoắc Tiểu Hàn nghe hắn nói xong, hai mắt lập tức sáng ngời nhìn Nguyên An Bình: “An Bình ca! Ngươi thật sự là một người tốt.”
Nguyên An Bình lườm y một cái: “Ta không phải người tốt, ta chỉ là quá mức rảnh rỗi thôi. Dù sao thì ta cũng đã lỡ làm rồi, nhiều thêm vài đứa cũng chẳng gây nhiều trở ngại gì.”
Hoắc Tiểu Hàn cười tinh nghịch nhìn hắn: “Ngươi chính là người tốt a.”
Nguyên An Bình lại quăng cho y một cái liếc mắt: “Cười cái gì mà cười, mau đi thêm chút củi vào dưới đáy nồi đi. Ta phải ra sức bốc lột ngươi, xem ngươi có còn coi ta là người tốt nữa không.”
Hoắc Tiểu Hàn cười ha ha đáp: “Dù vậy thì ngươi vẫn là một người tốt.” Sau đó y liền cúi đầu thêm củi vào dưới đáy nồi.
Nguyên An Bình nhận thấy Hoắc Tiểu Hàn đã trở nên hoạt bát hơn trước, có lẽ bởi vì hơn nửa tháng nay đều được ăn no, nên sắc mặt cũng đã trở nên tốt hơn rất nhiều, bị hơi nóng sưởi ấm đến nỗi mặt đỏ bừng, thật là một hài tử đáng yêu khiến người ta yêu thích.
Hắn liếc nhìn quần áo trên người y, tuy rằng vẫn là một màu xám, nhưng mà dường như bộ này dày hơn những bộ trước: “Ồ! Ngươi đang mặc áo bông mới?”
Khoé miệng Hoắc Tiểu Hàn liền nhếch lên, cao hứng đáp: “Ngươi nhìn ra rồi sao?”
“Ân! Bộ này trông có vẻ dày đấy.” Nói xong, hắn liền thử đưa tay chạm đến y phục của y một chút: “Sao lại mềm như vậy?”
“Lớp áo ngoài ta có thêm một ít bông gòn cũ, lớp áo trong thì ta lại thêm một ít bông gòn mới. Nếu như ta đều dùng bông gòn mới thì sẽ rất dễ bị bung ra, cũng rất dễ bị người khác nhận ra.” Hoắc Tiểu Hàn bày ra một bộ dáng ta đây cũng rất là thông minh a.
Trong lòng Nguyên An Bình thầm thở dài, lần thứ hai cảm thấy Hoắc Tiểu Hàn phải sống trong một cái nhà như vậy thì quả thực rất phiền phức.
Nguyên An Bình nhìn đến đôi giày trên chân y cũng đã thay đổi, quan tâm hỏi: “Mặc như vậy có cảm thấy lạnh không?”
Hoắc Tiểu Hàn vui vẻ nói: “Rất ấm áp, không thấy lạnh một chút nào.”
“Không thấy lạnh là tốt rồi, ta đi tìm thêm một cái nồi cho ngươi xào thịt ăn.”
Hoắc Tiểu Hàn có chút bất ngờ: “Lại ăn thịt a?”
Nguyên An Bình quay đầu lại nhìn y, trêu chọc nói: “Làm sao? Không thích ăn thịt?”
Hoắc Tiểu Hàn có chút bận tâm hỏi: “Mỗi ngày đều ăn thịt, cũng quá phí tiền đi?”
“Chúng ta mới ăn có bao nhiêu thịt đâu, ngươi cứ yên tâm mà ăn đi, cho ngươi ăn tới ngán luôn. Tối ngày mai chúng ta sẽ ăn sủi cảo nhé? Trước tiên ta sẽ làm phần nhân trước, chờ ngươi đến rồi thì ngươi sẽ đem phần nhân bao lại.”
Hoắc Tiểu Hàn làm cơm thật sự rất ngon, mỗi lần ăn, Nguyên An Bình đều cảm thấy tay nghề của mình quả thực là quá mức lãng phí.
Hoắc Tiểu Hàn cười cười gật đầu.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Chờ ăn cơm tối xong, Hoắc Tiểu Hàn liền mang theo tâm tình cao hứng một đường đi trở về nhà. Nhưng mỗi khi y nhìn đến cửa nhà mình, lại phảng phất cảm thấy trong lòng như đang bị một ngọn núi lớn đè nặng, cả người ngột ngạt không chịu nổi.
Y vẫn như thường ngày cúi đầu thật thấp bước vào trong sân, họ Lưu vừa nhìn thấy y thì liền thuận miệng nói một câu: “Tại sao ngươi lại về trễ như vậy?”
Hoắc Tiểu Hàn nghe thấy giọng điệu của nương mình rất bình thường, liền yên tâm mà nhỏ giọng đáp: “Lúc đi đốn củi con đi hơi xa một chút.”
Họ Lưu cũng không quan tâm y đi đâu, nghe y nói xong, liền bắt đầu tỏ vẻ nhìn thấy y là thấy phiền: “Bộ ngươi không biết nhà chúng ta vốn đông người sao? Lần sau nhớ phải về sớm đấy! Còn đứng sững sờ ở đó làm gì? Mau chóng đi tới nhà bếp phụ với Nhị tẩu ngươi làm cơm đi.”
Hoắc Tiểu Hàn nghe vậy liền lập tức đi nhanh đến nhà bếp, khi thấy chỉ có một mình Nguyên thị đang làm việc ở nhà bếp thì y mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nguyên thị thấy y trở về, liền để cho y cùng phụ việc với mình, lại nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Ta nghe nói có một xe gạch vừa đi đến nhà của Nguyên An Bình, lát nữa có thể bọn họ sẽ hỏi ngươi.”
Hoắc Tiểu Hàn nghe xong, ngược lại cũng không để ý cho lắm. Cho dù y không nói, thì chắc chắn hai ngày sau người trong thôn cũng sẽ biết. Y gật đầu một cái, hai người bọn họ liền tiếp tục im lặng mà làm việc.
Sau khi làm cơm xong, hai người liền cùng nhau đưa đến gian nhà chính. Đúng như những gì Nguyên thị đã nói, thời điểm Hoắc Tiểu Hàn đem đồ ăn đặt lên trên bàn xong liền chuẩn bị rời đi, thì lại bị Hoắc Dương Sinh gọi quay lại, mở miệng hỏi y: “Tiểu Hàn! Ngươi có biết mấy người hôm nay đến nhà Nguyên An Bình là ai không?”
Bởi vì Nguyên An Bình đã dạy cho những đứa bé kia, là không nên đem những chuyện riêng tư của Nguyên An Bình nói với người khác, nên cho dù bọn họ có muốn hỏi gì thì cũng không thể hỏi được.
Hoắc Tiểu Hàn cúi đầu nhỏ giọng nói: “Là đến giúp hắn làm giường sưởi.”
Hoắc Hạ Sinh ở một bên nói rằng: “Giường sưởi? Không phải chính là loại giường làm bằng đất có thể toả nhiệt sao? Nghe nói muốn làm nó phải tốn rất nhiều bạc, một cái giường tốn hết hai lượng bạc. Hơn nữa, cho dù ngủ qua ba, bốn năm thì cũng không cần đổi cái mới. So với việc thú thê tử còn phí tiền hơn nhiều.”
Hoắc Tiểu Hàn ở một bên nhỏ giọng nói một câu: “Nghe hắn nói, người kia muốn đem hài tử đến cho hắn dạy học, nên không thu tiền của hắn.” Nói xong, y liền trở về phòng.
Hoắc Hạ Sinh nghe được Hoắc Tiểu Hàn nói như vậy, liền không nhịn được ước ao cùng ghen tị mắng: “Nguyên An Bình này thật sự là *chó ngáp phải ruồi!”
*chó ngáp phải ruồi: chỉ một người không có tài năng gì nhưng lại được ăn may.
Hoắc Phú Quý cũng mắng cùng với Hoắc Hạ Sinh: “Nguyên An Bình chính là cái đồ phân cẩu thối!” Từ khi nó bị đuổi học, những hài tử trước đây hay đi cùng với nó cũng không còn đến tìm nó nữa. Ngay cả hai đứa trẻ bị đuổi học cùng với nó cũng cực kỳ oán hận nó, nên nó liền lôi tên của Nguyên An Bình ra mà âm thầm mắng chửi. Không nghe thấy tên Nguyên An Bình thì thôi, chỉ cần nghe thấy tên là nó sẽ không nhịn được phải mắng cho một trận.
Hoắc Dương Sinh trừng mắt liếc Hoắc Phú Quý một cái: “Người lớn đang nói chuyện, ai cho phép con nít chõ mỏ vô? Đàng hoàng mà ăn cơm đi!”
Hoắc Phú Quý đành phải phẫn nộ ngậm miệng lại, bực bội không ngừng xoay xoay bát cơm. Họ Lưu thấy vậy thì lập tức có ý muốn che chở nói: “Dương Sinh! Phú Quý cũng đâu có nói sai, ngươi la nó làm cái gì? Phú Quý! Con lại đây ăn nhiều một chút, ăn nhiều mới mau trưởng thành được.”
Hoắc Dương Sinh không để ý tới nương của hắn, mà nói với mọi người: “Ta nghe nói Nguyên An Bình đã đến nhà lý chính để xin giấy phê chuẩn xây nền nhà, cũng đã đổi đất với nhà Trương Vượng, xem ra là năm sau nó muốn xây một căn nhà. Các ngươi đoán xem, có phải Chương lão gia kia đã cho Nguyên An Bình rất nhiều bạc không?”
Hoắc Hương Hương ở một bên nghe, trong ấn tượng của nàng thì tên Nguyên An Bình kia chỉ là một kẻ gầy yếu không thích nói chuyện, nàng cũng không quá để ý đến hắn, so với một người đọc sách như Lý Mặc căn bản là không bằng. Nhưng mấy ngày nay nàng nhận thấy rằng, đa phần mọi người đều hay nói đến những chuyện có liên quan đến cái tên Nguyên An Bình, nàng không nhịn được tò mò hỏi: “Ca! Nguyên An Bình kia thật sự phát tài rồi sao?”
Hoắc Dương Sinh gật gật đầu: “Xem ra là nhận được không ít bạc.”
Hoắc Hạ Sinh nghe vậy cũng không phản đối, hắn bĩu môi: “Nếu ta nói, nhưng cũng không chắc lắm. Nếu như hắn thật sự có nhiều bạc như vậy, chưa già mà đã có được một cuộc sống hả hê. Nếu như ta cũng có được nhiều bạc như vậy, nhất định sẽ mua một cái nhà thật lớn, mua một vài gã sai vặt cùng với một vài nha đầu về hầu hạ, sinh hoạt trong nhà sẽ trở nên tốt hơn rất nhiều.”
Hoắc Hương Hương nghe xong liền che miệng cười: “Có lẽ Nguyên An Bình đã đem bạc cất giấu rất kỹ rồi, hắn cũng không phải là một kẻ thích khoe khoang.”
Trong lòng nàng cũng đồng tình với Hoắc Hạ Sinh, nàng cảm thấy cho dù Nguyên An Bình thật sự nhận được bạc, nhưng hẳn là cũng không nhiều. Nếu không, tại sao hắn vẫn còn ở trong cái nhà cũ nát kia? Nếu thật sự có nhiều tiền thì hắn đã sớm dọn lên thị trấn ở rồi.
Hàn thị nghe Hoắc Hương Hương nói như vậy, liền cố ý trêu chọc nàng: “Ai ui! Tại sao Hương Hương lại đột nhiên nói mấy lời tốt về Nguyên An Bình vậy ta? Không phải là đã coi trọng hắn rồi đi?”
Hoắc Hương Hương nghe thấy nàng nói như vậy, liền rất khinh hường hừ một tiếng: “Hừ! Cái thứ cóc ghẻ như hắn, cho dù khắp thiên hạ này không còn một nam nhân nào tồn tại thì ta cũng không thèm để ý đến hắn!”
Họ Lưu cũng ở một bên mắng: “Hàn thị! Cái đồ đàn bà thúi nhà ngươi lắm mồm nói linh tinh cái gì vậy? Nguyên An Bình kia ngay cả xách giày cho Hương Hương cũng không xứng, chỉ có nam nhân như Lý Mặc mới xứng với Hương Hương nhà ta!”
Hoắc Hương Hương nghe nương nàng nói như vậy, lập tức thẹn thùng đáp: “Nương! Người nói gì vậy a? Nếu như lời này mà truyền đi, con còn mặt mũi nào gặp người ta a.”
Hàn thị cũng ở một bên cười theo: “Muội muội của ta mà gả cho nhà ai là nhà đó sẽ lập tức phát tài ngay a, nhìn xem cả cái làng này, cũng chỉ có Lý Mặc nhà họ Lý mới xứng với muội muội nhất a.”
Họ Lưu nghe vậy cũng rất cao hứng: “Đại tẩu của ngươi nói đúng lắm, nếu như Lý Mặc có thể lấy ngươi, thì đó chính là phúc khí ba đời của hắn. Ngươi cũng đừng vội sinh khí, chúng ta cũng chỉ đang nói ở trong nhà của mình, làm sao có thể truyền ra bên ngoài được.”
Ý của Hoắc Hạ Sinh thì lại không giống như vậy: “Lý Mặc kia nhất định phải đi thi tú tài lấy được công danh thì mới xứng với Hương Hương, nếu không, Hương Hương phải được gả tới một nhà có thật nhiều tiền. Mặc dù Lý gia cũng có tiền, nhưng cũng không thể sánh bằng với những gia đình giàu sang kia. Hương Hương của chúng ta là cành vàng lá ngọc, làm sao có thể để cho muội ấy chịu vất vả ở nhà nông.”
Hoắc Hương Hương được nâng giá nên trong lòng rất là đắc ý, nàng cảm thấy Tam ca của mình nói không sai. Mặc dù nàng đối với tướng mạo thư sinh tuấn tú của Lý Mặc cũng rất có hảo cảm, nhưng nếu như hắn không thể đi thi lấy công danh, còn muốn để cho nàng phụ làm nông với hắn, thì trong lòng nàng vẫn rất là không vui. Trong lòng Hoắc Hương Hương, cuộc sống thực sự mà nàng mong muốn phải có nha hoàn và gã sai vặt hầu hạ.
Hoắc Hương Hương lớn lên quả thật không tệ, nhưng nàng vẫn chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi, vẫn còn là một nữ hài tử chưa hoàn toàn trưởng thành, làn da trắng nõn nhưng cùng lắm chỉ có một chút cảm giác mịn màn, trơn nhẵn có chút giống ngọc bích. Còn nói đến việc xinh đẹp, thật ra cũng không xinh đẹp được bao nhiêu.
Chỉ là lúc nào cũng được người trong nhà nâng niu, nên nàng mới cảm thấy bản thân mình thật sự xuất chúng, khí chất bất phàm, thành ra kiêu ngạo đến tận trời.
Ở trong phòng bếp, Hoắc Tiểu Hàn đem phần cơm của mình đưa cho Nguyên thị, lại lấy ra một cái bánh màn thầu và hai cái bánh khác đưa cho Nguyên thị.
Nguyên thị nhận lấy, chừa lại một cái đưa cho Hoắc Thanh Thanh, còn một cái còn lại thì nàng để dành đến sáng mai ăn.
Nguyên thị nhìn đến nữ nhi của mình vì được ăn bánh màn thầu mà vô cùng vui vẻ, sau đó liền nói với Hoắc Tiểu Hàn: “Cuộc sống hiện tại của hắn thật sự rất tốt, ngươi cũng được hưởng phúc theo.”
Hoắc Tiểu Hàn chỉ cười cười mà không nói gì.
Nguyên thị nhìn thấy bộ dạng này của y thì cũng không định nói thêm cái gì nữa, dưới cái nhìn của nàng, nếu như có một người đối xử với mình tốt như vậy, thì mình nhất định phải liều mạng giữ chặt đối phương. Chỉ tiếc rằng vận mệnh của nàng không tốt, nên mới bị gả vào cái nhà này. Trong lòng nàng, đám người Hoắc gia thật sự là không ra gì, chỉ có duy nhất Hoắc Tiểu Hàn là một người thực sự rất tốt, quả thực là trong đám trúc xấu xí vẫn còn một cây măng tốt, cũng không hề dễ dàng để tìm được một người như y.