Editor: Aubrey.
Sau ngày Nguyên Tiểu Vũ thành thân, hôn sự của Nguyên An Bình và Hoắc Tiểu Hàn cũng đang cận kề.
Dựa theo lời giải thích của Nguyên Căn Thịnh, hiếu tang của Nguyên An Bình đã qua, hơn nữa cũng đã vượt qua đại nạn, vừa hay là thời điểm thích hợp để tổ chức hôn sự. Bọn họ nhanh chóng tìm người chọn ra một ngày đại cát, còn phải là ngày tốt nhất trong năm.
Cũng may sau khi Nguyên Tiểu Vũ thành thân, bọn họ cũng bớt việc rất nhiều. Nguyên An Bình thân là đường đệ, không nên thành thân trước Nguyên Tiểu Vũ, nếu đổi lại để ngày khác thành thân thì rất đáng tiếc.
Nguyên An Bình không có cha nương, loại chuyện đại sự như thành thân tất nhiên đều giao cho hai phu thê Nguyên Căn Thịnh.
Sáng sớm, Nguyên Căn Thịnh cùng năm thanh niên còn độc thân trong thôn đi đến nhà của Nguyên An Bình: “An Bình! Đồ cưới đã chuẩn bị xong chưa?”
Ngày mai chính là ngày thành thân, nên hôm nay cần phải đem toàn bộ đồ cưới mang đến nhà Nguyên Căn Thịnh. Bởi vì Hoắc Tiểu Hàn đã đoạn thân với Hoắc gia, nên sau khi thương lượng, bọn họ liền quyết định để cho Hoắc Tiểu Hàn xuất giá từ nhà Nguyên Căn Thịnh.
Ngày mai là ngày thành thân, dựa theo quy củ, hôm nay cần phải đem đồ cưới qua nhà hắn. Cho nên, từ rất sớm, Nguyên Căn Thịnh đã dẫn người qua đây.
“Chuẩn bị xong rồi, đều đang đặt ở tây sương phòng.” Nguyên An Bình dẫn Nguyên Căn Thịnh đi tới gian phòng đang chất đồ cưới, cửa vừa mở ra, nhìn thấy tình hình trong phòng, tất cả mọi người đều vô cùng giật mình.
Nguyên Căn Thịnh cũng không nhịn được kinh ngạc nói: “Nhiều như vậy a?!”
Gần như chất đầy cả phòng, thật không ngờ Nguyên An Bình lại chuẩn bị nhiều đồ cưới cho Hoắc Tiểu Hàn như vậy.
“Tổng cộng ba mươi sáu bộ.” Kỳ thực, Nguyên An Bình còn muốn mua nhiều hơn, hắn vốn muốn mua một trăm sáu mươi bộ, nhất định phải làm cho Hoắc Tiểu Hàn mặt mày rạng rỡ khi xuất giá, khiến cho tất cả mọi người đều ganh tỵ với y.
Nguyên An Bình còn muốn chuẩn bị cho y một bộ hỉ phục dài cả chục dặm, trang sức thì phải vô cùng phong phú.
Chỉ là, Hoắc Tiểu Hàn lại không đồng ý, y nói nếu làm như vậy thì quá gây chú ý. Người ta thường nói không nên để lộ tài sản ra ngoài, dù sao mọi người cũng sống cùng một thôn, nếu quá phô trương thì có chút không tốt. Đạo lý này Nguyên An Bình cũng hiểu, để cho người khác đỏ mắt ghen tỵ cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Cuối cùng, sau khi thương lượng xong, Nguyên An Bình liền quyết định số lượng là ba mươi sáu bộ đồ cưới. Cho dù đã giảm đến con số này, Hoắc Tiểu Hàn cũng cảm thấy vẫn còn rất nhiều.
Nói đến chuyện đặt mua đồ cưới, thật sự rất là rườm rà, lớn nhất là kim ngân châu báu cho đến cái nhỏ nhất là kim trâm, tất cả đều phải được chuẩn bị. Bình thường, người ta sẽ tích lũy trước một thời gian ngắn, nhưng Nguyên An Bình thì lại không biết chuyện này, đến lúc cần thiết thì hắn phải vội tới vội lui.
Nguyên An Bình chuẩn bị đồ cưới cho Hoắc Tiểu Hàn chủ yếu là vải vóc, quần áo, cùng đồ trang sức, còn có một vài khế đất, tổng cộng tốn hơn ba ngàn sáu trăm lượng bạc. Con số này, tất nhiên hắn sẽ không nói với Hoắc Tiểu Hàn, miễn làm cho y bị kinh sợ.
Nguyên An Bình tránh qua một bên, chừa đường cho bọn họ đi vào mang đồ cưới đi, hắn nói với Nguyên Căn Thịnh: “Đại bá! Chuyện ngày mai đều chuẩn bị thỏa đáng rồi chứ?”
Nguyên An Bình thuận miệng hỏi thăm một chút, hôn sự của hắn đều là do Nguyên Căn Thịnh xử lý, hắn đối với việc này cũng không có kinh nghiệm, nên toàn bộ đều giao cho hai phu thê bọn họ.
“Yên tâm đi, tất cả đã an bài xong, người tổ chức yến tiệc cũng là một người rất có tay nghề, chiều nay bọn họ sẽ tới đặt bếp trước.” Nguyên An Bình bỏ ra rất nhiều bạc, thiết kế một cái thực đơn với rất nhiều món ăn, không cần lo lắng người trong thôn có bất mãn gì với yến tiệc.
“Buổi chiều đến đặt bếp sao? Vậy con sẽ ở nhà chờ bọn họ.” Bởi vì hắn sắp thành thân, nên đã cho toàn bộ học sinh được nghỉ ba ngày. Hơn nữa, chiếu theo quy củ, ba ngày trước khi thành thân, song phương không thể gặp mặt nhau. Cho nên, hai ngày trước, Hoắc Tiểu Hàn đã vào ở nhà của Nguyên Căn Thịnh, chuyện ăn cơm, hắn cũng chỉ có thể nhờ đại bá bọn họ đưa qua.
Ngoài ra, ngày đầu tiên, Nguyên An Bình còn thử nghiệm tự tay nấu cơm. Chỉ là, đáng tiếc ba người bọn hắn đã quen ăn đồ ăn của Hoắc Tiểu Hàn, nên khi ăn đồ ăn của hắn, bọn họ chẳng những không thấy ngon, còn cho rằng Nguyên An Bình làm cơm thật sự quá lãng phí lương thực.
Nguyên Căn Thịnh cùng năm thanh niên mang đồ cưới một đường về nhà, trên đường đi, thôn dân nào nhìn thấy đồ cưới, cũng đều kinh ngạc không thôi.
“Ai ui! Thật không ngờ Nguyên An Bình lại chuẩn bị nhiều đồ cưới cho Hoắc Tiểu Hàn như vậy a.”
“Ta vừa đếm, ít nhất cũng hơn hai mươi hòm, An Bình thật sự rất hào phóng.”
“Không thể nào, ta đếm ít nhất cũng hơn ba mươi hòm, hình như chính xác là ba mươi sáu hòm. Cho dù chỉ là kim trâm hẳn cũng đáng giá không ít tiền, An Bình thật là giàu có.”
“Cũng không biết bên trong là cái gì? Ăn điểm tâm xong, chúng ta qua nhà Căn Thịnh xem thử một chút đi, nhìn xem An Bình đã chuẩn bị những gì cho Tiểu Hàn.”
…
Thời điểm đồ cưới được mang vào nhà Nguyên Căn Thịnh, Hoắc Tiểu Hàn đang ở dưới bếp giúp làm điểm tâm. Tuy rằng Chu Hương Chi luôn nói để nàng và con dâu làm là được, không cần Hoắc Tiểu Hàn phải tự thân xuống bếp. Nhưng Hoắc Tiểu Hàn lại không muốn ở nhà người khác mà chỉ lo ăn không ngồi rồi, nên trong hai ngày nay, y vẫn luôn là người làm cơm.
Trong lúc đang chuẩn bị đồ ăn, y bỗng nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, liền biết là đồ cưới đã được mang đến.
Chu Hương Chi rửa bát sạch sẽ xong, liền ngừng tay, nàng nói với Hoắc Tiểu Hàn: “Đi thôi! Chúng ta đi ra ngoài xem.”
Cơm cũng sắp làm xong rồi, chỉ cần đợi cho lửa nấu chín, rời đi một chút cũng không sao.
Chu Hương Chi nhìn từng hòm gỗ được mang vào, liền vội vàng tiến lên hỗ trợ, nói cho bọn họ biết nên đặt ở chỗ nào. Trong sân, bọn họ đã quét dọn trước chừa ra một chỗ trống, nàng nhờ bọn họ đem mấy cái hòm gỗ đặt ở chỗ đó.
Nhìn thật nhiều hòm gỗ chất đầy trong sân, Chu Hương Chi vô cùng thán phục: “Thật không ngờ Nguyên An Bình lại chuẩn bị nhiều đồ cưới như vậy!”
Thời điểm nữ nhi của nàng xuất giá, hai vợ chồng nàng chỉ chuẩn bị mười bộ đồ cưới, còn có Nguyên An Bình giúp đỡ Tiết Chu Cẩn chuẩn bị sính lễ, chỉ với bấy nhiêu đó mà nhà bọn họ đã được rất nhiều người ghen tỵ rồi. Bây giờ, nhìn ba mươi sáu bộ đồ cưới của Nguyên An Bình, thoạt nhìn còn có khí thế hơn.
Dương Uyển nhìn trong sân nhiều đồ cưới như vậy, trong lòng cũng rất hâm mộ, ai mà không hi vọng đến lúc xuất giá có thể được nở mày nở mặt? Có nhiều thể diện, tất nhiên cũng có thể khiến người ta coi trọng mình, nhưng chuyện như vậy rất hiếm thấy, bởi vì toàn bộ đồ cưới đều là nhà trai bỏ tiền ra mua.
Nàng nhìn Hoắc Tiểu Hàn đang đứng bên cạnh, cảm thấy y rất xứng đáng có được ngày hôm nay. Đoạn thời gian Nguyên An Bình xảy ra chuyện, y đã có bao nhiêu khổ sở, tất cả đều được nàng chứng kiến tận mắt, may là Nguyên An Bình không có chuyện gì, đây cũng coi như là khổ tận cam lai.
Hoắc Tiểu Hàn nhìn thấy có nhiều đồ cưới như vậy, trong lòng có chút mâu thuẫn, vừa cao hứng nhưng cũng vừa phiền não. Cao hứng vì Nguyên An Bình đối với mình rất tốt, nhưng lại phiền não vì đồ cưới quá nhiều. Không biết lần này người trong thôn sẽ đàm luận bao lâu a? Nhưng khi nghĩ đến ngày mai là ngày thành thân của mình, y lại nhịn không được trong lòng có chút khẩn trương.
Mặc dù y và Nguyên An Bình đã ở chung rất lâu, có thể xem như người một nhà, nhưng khi đối mặt với chuyện thành thân, y vẫn nhịn không được căng thẳng một chút. Cũng không dám nói chuyện này với ai, chỉ có thể yên lặng kìm nén.
Sau khi dùng xong điểm tâm, Chu Hương Chi liền dẫn Hoắc Tiểu Hàn về phòng, bởi vì hôm nay là ngày mang đồ cưới đến nhà Nguyên Căn Thịnh, nên trong thôn sẽ có không ít người đến đây xem, khẳng định sẽ rất náo nhiệt.
Hoắc Tiểu Hàn vốn da mặt mỏng, tốt nhất là nên ở trong phòng tránh mặt một lúc, không cần ứng phó những lời trêu ghẹo của thôn dân.
Đến giữa trưa, có không ít người lục tục đến nhà Nguyên Căn Thịnh, phàm là những nhà nào có hài tử đã xuất giá, đều sẽ đến đó xem đồ cưới của Hoắc Tiểu Hàn, hưởng hỉ khí một chút. Lúc này, cũng chính là lúc thể hiện mối quan hệ giữa các gia đình trong thôn có tốt hay không, mỗi khi trong thôn có đám tang hoặc hôn lễ, nếu có quá ít thôn dân tham dự, gia chủ sẽ rất mất mặt.
Tuy rằng Nguyên An Bình không thường xuyên qua lại với người trong thôn, nhưng bởi vì hắn là người dạy cho các hài tử trong thôn biết chữ, hơn nữa là người duy nhất trong thôn có công danh. Địa vị khác hẳn với người trong thôn, cho dù có một số thôn dân ghen tỵ với hắn, nhưng vẫn sẽ đến để chúc mừng.
Mọi người đi tới nhà của Nguyên Căn Thịnh, nhìn thấy trong sân có rất nhiều đồ cưới, mở hòm gỗ ra còn có thể thấy được đồ vật bên trong. Tuy không thể nhìn thấy mấy món trang sức đắt tiền, nhưng bọn họ vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều quần áo cùng tơ lụa thượng hạng, vừa nhìn liền biết toàn là thứ tốt.
Bọn họ vô cùng kinh ngạc trước sự ra tay hào phóng của Nguyên An Bình. Trước đó còn có người nói cái gì mà tuy nhiều đồ cưới vậy thôi, chắc chắn bên trong toàn là mấy thứ không đáng tiền, bây giờ được nhìn đồ cưới của người ta, tất nhiên sẽ có không ít người có cảm giác như vừa tự vả.
Về đến nhà, nương của Đông Phong nhịn không được cảm khái với nhi tử một phen: “Ta vừa đi xem, An Bình chuẩn bị cho Tiểu Hàn ba mươi sáu bộ đồ cưới lận a! Toàn là đồ tốt, đừng nói những cô nương và song nhi chưa xuất giá, ngay cả những người đã có chồng nhìn mà cũng đỏ mắt không thôi.”
Lý Đông Phong đang biên soạn văn chương, dự định sẽ làm thành một quyển sách, nghe nương nói như vậy, bé không cảm thấy có gì phải ngạc nhiên: “Tiên sinh có công cứu Thụy Vương, nên liền được ban thưởng không ít đồ tốt, hắn có thể đặt mua nhiều đồ cưới như vậy cũng không có gì phải ngạc nhiên.”
“Vận may của An Bình đúng là không ai có thể so sánh được, chẳng những được Chương lão gia thưởng thức, còn cứu được Thụy Vương. Thụy vương kia là thân phận gì a? Chính là con cháu của hoàng đế đó!” Mặc dù xém chút nữa đã mất mạng, nhưng chỉ cần vượt qua đại nạn là sau này tất sẽ có phúc: “Tiểu Hàn cũng rất may mắn, An Bình đối xử với nó tốt như vậy. Lần này được gả cho An Bình, sau này sẽ hưởng phúc không hết a.”
Lý Đông Phong cảm thấy Hoắc Tiểu Hàn có thể có được ngày hạnh phúc như ngày hôm nay cũng không phải là ngẫu nhiên, Nguyên An Bình có thể bình an trở về, không thể không kể công của Hoắc Tiểu Hàn.
Hiện tại, Lý Đông Phong có chút sầu não, không biết ngày mai nên đưa lễ vật gì, bọn họ đều đã bàn xong rồi. Nguyên An Bình thành thân là một ngày đại sự, bọn họ nhất định phải biểu hiện chúc mừng một chút.
Ngày mùng 8 tháng 8, một ngày đại cát.
Tiếng nhạc nhộn nhịp bắt đầu vang lên khắp thôn, bầu không khí trong thôn cũng trong nháy mắt náo nhiệt hẳn lên. Các tiểu hài tử đều vui vẻ tụ tập lại với nhau, xúm nhau tới trước cửa nhà của Nguyên An Bình, chờ được ăn kẹo cưới.
Nguyên An Bình mặc hỉ phục đỏ thẫm ngồi trên lưng ngựa, chuẩn bị đi đón tân phu lang của hắn. Tuy rằng hắn không thích cưỡi ngựa, nhưng dù sao cũng chỉ đi một khoảng không bao xa, nên cũng không tính là vấn đề gì.
Đám trẻ con nhìn thấy Nguyên An Bình xuất môn, lại nhìn đến cỗ kiệu vô cùng đẹp đẽ sau lưng hắn, liền phấn khích đuổi theo. Đại Trụ ở một bên hỗ trợ phát kẹo cưới cho mọi người, cho bọn họ được dính một chút hỉ khí.
Trọng Tôn Thụy nhìn thấy bóng dáng của Nguyên Lâm cùng những hài tử khác, liền chạy tới, cười hỏi: “Các ngươi tới rồi, muốn cùng ta vào trong trước hay là đi xem Tiểu Hàn ca ca?”
Lý Tự mang ra một cái hộp nhỏ: “Vào nhà với ngươi trước đi, sẵn tiện bọn ta cũng đem lễ vật để ở trong nhà An Bình ca, ngươi nhớ nhắc hắn giùm bọn ta nhé.”
Bọn họ cảm thấy tặng lễ vật trực tiếp có chút ngại ngùng, nên liền dự định cùng nhau đem lễ vật để ở trong nhà Nguyên An Bình trước. Dù sao hôm nay người nào cũng bận rộn, căn bản sẽ không có thời gian xem bọn họ đưa những lễ vật gì.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Ngồi ở trên ngựa, Nguyên An Bình đưa tay vén vạt áo lên. Hôm nay là ngày thành thân của hắn, sau ngày hôm nay, hắn sẽ trở thành người có phu lang, đối với việc này, trong lòng của hắn rất chờ mong.
Từ sáng sớm, Hoắc Tiểu Hàn đã bị bà mai đánh thức, giúp y chuẩn bị hỉ phục, chảy tóc cho y, sau đó y lại ngồi trên giường yên lặng chờ đợi. Đối với những chuyện sẽ phát sinh sau đêm tân hôn, y không biết một tý gì cả, trong lòng vừa mong đợi vừa sốt sắng. Mãi đến khi nhìn thấy Nguyên Tiểu Vũ đi cùng hạ nhân của Tiết Chu Cẩn vào phòng, bọn họ đều chúc mừng y.
“Tiểu Vũ tỷ! Ngươi tới rồi.” Trong lòng y có rất nhiều chuyện muốn tìm người chia sẻ một chút, y liền kéo nàng ngồi cạnh giường, nói ra những lo lắng trong lòng mình.
Nguyên Tiểu Vũ đã làm thê tử của người ta, xem như là người có kinh nghiệm, sau khi nghe tâm sự của Hoắc Tiểu Hàn, nàng liền mỉm cười động viên y: “Đừng lo lắng, ngươi và An Bình đã ở chung hơn hai năm rồi, còn có cái gì không quen a?”
“Ta cũng biết, chỉ là vẫn không nhịn được có chút căng thẳng. Cái kia…” Hoắc Tiểu Hàn đỏ mặt hỏi: “Tiểu Vũ tỷ! Chuyện động phòng… Là như thế nào? Ta phải làm gì a?”
Y không có trưởng bối dạy cho mấy việc này, nên cũng không biết nên làm như thế nào.
Bị y hỏi như vậy, Nguyên Tiểu Vũ cũng có chút ngượng ngùng, nàng và Hoắc Tiểu Hàn đều là người bị động. Nhắc tới chuyện như vậy, tất nhiên nàng sẽ rất xấu hổ, không dám mở miệng, chỉ có thể tùy tiện đáp vài câu: “Chuyện như vậy… Không cần ngươi bận tâm, An Bình biết nên làm như thế nào.”
Nói xong, nàng lại không nhịn được xấu hổ không thôi. Chuyện như vậy, nàng cũng chỉ mới biết trước đêm thành thân, là do nương nàng nói cho nàng biết.
Hoắc Tiểu Hàn quan sát thần sắc của nàng, liền biết chuyện thân mật như vậy rất khó nói ra. Bất quá, khi nghe nàng nói Nguyên An Bình biết, y liền không hỏi nữa.
Hai người ở trong phòng trò chuyện một hồi, mãi đến khi nghe được tiếng nhạc đang từ xa đến đây, bọn họ liền biết Nguyên An Bình đã tới.
Được bà mai dẫn ra cửa, trong lòng Hoắc Tiểu Hàn vô cùng căng thẳng, đến khi cảm nhận được tay của mình được Nguyên An Bình nhẹ nhàng kéo, lại nghe thấy hắn thấp giọng nói bên tai mình: “Cẩn thận dưới chân, chuẩn bị bước lên kiệu hoa.”
Nghe thấy giọng nói của Nguyên An Bình, đột nhiên Hoắc Tiểu Hàn không còn thấy khẩn trương như lúc nãy nữa, y cẩn thận bước vào trong kiệu hoa. Sau ngày hôm nay, y sẽ trở thành phu lang của Nguyên An Bình, cùng Nguyên An Bình đi qua một đời.
Sau khi bái đường xong, Nguyên An Bình liền vội vàng đi chào hỏi khách khứa. Người trong thôn hầu như đều đến chúc mừng, cũng may cái sân của hắn rất rộng, trong phòng cũng được bày không ít bàn, nên không cần đặt thêm bàn ở ngoài sân.
So với những người khác, Hoắc gia lại có chút lúng túng. Tuy bọn họ vốn là người nhà của Hoắc Tiểu Hàn, nhưng dù sao cũng đã đoạn thân rồi. Sau khi ở nhà thương lượng một phen, bởi vì lần trước Hoắc Hạ Sinh thành thân, Nguyên An Bình đã đưa lễ vật, nên lần này bọn họ cũng phải đáp lễ.
Tức phụ của Hoắc Hạ Sinh, Trương thị thấy đã sắp đến giờ khai tiệc, liền nói: “Đã sắp đến giờ khai tiệc rồi, chúng ta cũng nên đi thôi. Dù sao nhà của chúng ta cũng nhiều người, chỉ cần đưa một phần lễ vật thôi, sẽ không sợ lỗ đâu.”
Sắc mặt của Hoắc Hương Hương không cao hứng đứng dậy: “Ta không đi.”
Ngày hôm nay, nàng đứng từ xa quan sát tình cảnh đón dâu, nhìn đội ngũ ôm đồ cưới thật dài khiến cho trong lòng nàng rất nghẹn khuất. Nghĩ đến vài ngày nữa nàng sẽ được gả cho Lý Mặc, nhất định sẽ không bằng người ta, trong lòng khó chịu vô cùng.
Trương thị hiểu tại sao Hoắc Hương Hương lại không muốn đi, nàng vẫn luôn không vừa mắt với đứa em chồng này. Không phải chỉ có một tý nhan sắc thôi sao? Chảnh choẹ cái gì chứ? Nàng liền cố ý nói: “Tại sao lại không đi? Người ta có thể mua cho Hoắc Tiểu Hàn nhiều đồ cưới như vậy, yến tiệc chắc chắn cũng sẽ rất hoành tráng, không đi ăn sẽ rất uổng a.”
Hoắc Hương Hương nghe ra nàng là đang cố ý trào phúng mình, liền tức giận đáp: “Không phải chỉ là một bữa ăn thôi sao? Ánh mắt của ta không có thiển cận như vậy.” Nói xong, liền rời đi.
Trương thị hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Hoắc Hạ Sinh: “Đi thôi! Ta chính là kiến thức hạn hẹp như vậy đấy, đã bỏ tiền ra thì phải ăn cho no mới được.”
Hoắc Hạ Sinh thành thật đi theo sau.
Nguyên thị không giống với đám người Hoắc gia, từ khi nàng sinh được nhi tử, Hoắc Đại Vũ liền đối xử với nàng tốt hơn trước rất nhiều. Tuy rằng Nguyên thị bất đắc dĩ bị cho ra ở riêng, nhưng bởi vì có nhi tử, nên Hoắc Đại Vũ cũng bắt đầu biết phấn đấu. Tuy rằng cuộc sống vẫn không khá giả, nhưng chỉ cần cả nhà có thể no bụng là được, Nguyên thị cũng rất thỏa mãn rồi.
Nàng ôm theo nhi tử, lại dẫn theo nữ nhi, sau khi chúc mừng Nguyên An Bình, nàng liền nói muốn đi xem Hoắc Tiểu Hàn một chút.
Tuy Nguyên An Bình rất không hoan nghênh người nhà họ Hoắc, nhưng hắn sẽ không ngăn cản Nguyên thị đi gặp Hoắc Tiểu Hàn, hắn sẽ để cho Hoắc Tiểu Hàn tự làm theo ý mình. Huống hồ, ngày hôm nay cũng là một ngày vui, chuyện trước kia, hiện tại trong mắt hắn đã không còn là vấn đề gì.
Nguyên An Bình nói lời cảm ơn với Nguyên thị, nhờ người dẫn nàng đi gặp Hoắc Tiểu Hàn, sau đó lại tiếp tục đi bắt chuyện với các khách nhân khác.
“Tiên sinh, chúc mừng chúc mừng a.” Trịnh Cầu Văn cũng tới đây từ rất sớm, hắn đưa cho Nguyên An Bình một phần lễ vật. Hắn có thể thuận lợi thi đỗ tú tài, thực sự đều là nhờ Nguyên An Bình, trong lòng vô cùng cảm kích. Một ngày vi sư cả đời vi phụ, dù sao, sau này hắn cũng muốn tiếp tục học tập cùng Nguyên An Bình.
Nguyên An Bình cao hứng đáp: “Cảm tạ! Hôm nay ở lại uống vài chén, có say cũng không sao, ta vẫn còn nhiều phòng cho khách.”
Trịnh Cầu Văn cười nói: “Nhất định nhất định, ngày hôm nay là ngày vui của ngài, cẩn thận đừng bị chuốc say.”
Nguyên An Bình cười nói: “Vậy ngươi nên giúp ta cản mấy chén a.”
Về chuyện hỗ trợ chặn rượu, hắn để cho mấy người Đại Trụ lo: “Ngươi tìm một chỗ ngồi đi, ta còn phải đi tiếp đãi các khách nhân khác.”
“Hảo! Tiên sinh cứ đi đi.”
Nguyên An Bình đi chào hỏi với các khách nhân ở bàn khác, đặc biệt là bàn của trưởng thôn. Giữa lúc mọi người đang vui vẻ cười cười nói nói, dồn dập chúc mừng Nguyên An Bình. Bỗng bên ngoài có người chạy vào nói nhỏ với Nguyên An Bình vài câu.
Nguyên An Bình nghe xong, trong lòng có chút hồi hộp, sau khi nhìn thấy có mấy người mặc một thân công phục đi vào, người cầm đầu đi tới trước mặt Nguyên An Bình, chắp tay nói: “Tại hạ là thị vệ bên cạnh Vương phi, Vương phi biết tin Nguyên công tử thành thân, liền đặc biệt sai tại hạ mang lễ vật đến chúc mừng ngài.”
Người đang ngồi vừa nghe cư nhiên là Vương phi đưa lễ vật tới, liền hít vào một ngụm khí lạnh. Vương phi a, đó là nhân vật cao thượng đến cỡ nào a?
Không ngờ ngài ấy lại tặng lễ vật cho Nguyên An Bình, mọi người đều cảm thấy Nguyên An Bình thật vinh hạnh, ngay cả Trịnh Cầu Văn cũng vô cùng hâm mộ, có thể được kết giao với Thụy Vương, vốn là một chuyện rất tốt a.
Tiết Chu Cẩn thì lại như có điều suy nghĩ, thân là sĩ tử, nếu kết giao với bậc vương tôn quý tộc chưa hẳn đã là chuyện tốt.
Trong lòng Nguyên An Bình chẳng có một chút vui vẻ nào, hắn rất không muốn gặp lại Thụy Vương, bởi vì mình có không gian, nên hắn hận không thể cầu mong đời này đừng bao giờ cho hắn gặp lại Thụy Vương hoặc những người có liên quan đến Thụy Vương nữa.
Thậm chí hắn còn muốn cầu thần vái phật cho Thụy Vương mau chóng quên đi một tiểu nhân vật như hắn đi, vì không muốn bại lộ chuyện có không gian, nên gần đây hắn không sử dụng đến không gian nữa, hắn còn sợ có người ẩn mình trên nóc nhà để theo dõi hắn. Ai biết được, Thụy Vương có sai người đến lén lút tìm hiểu bí mật của hắn hay không.
Mặc dù trong lòng không chào đón, nhưng Nguyên An Bình cũng không dám lộ ra vẻ mặt không vui, nghe thị vệ nói xong, hắn liền tiến lên nói cảm ơn, sau đó lại đề nghị: “Nếu các vị không chê, chi bằng cũng ở lại uống một chén?”
Bọn họ cũng không định trở về vội, nghe Nguyên An Bình lên tiếng, bọn họ cũng không từ chối: “Đa tạ.”
Được Nguyên Căn Thịnh nhắc nhở, Đại Trụ liền cùng mấy thanh niên khác tiến lên nhận lễ vật của Vương phi. Nguyên An Bình thì lại mời bọn họ ngồi, chuẩn bị riêng cho bọn họ một bàn, dù sao người khác cũng không dám ngồi cùng bàn với bọn họ.
Nguyên Căn Thạc cùng Phương Hoa nhìn thấy mấy món lễ vật mà Vương phi đưa tới, cặp mắt của bọn họ nhìn chăm chú, hận không thể mở ra xem bên trong là gì.
Trong lòng Phương Hoa ghen tỵ không thôi: “Ngươi nói xem, trong mấy cái hòm kia chứa cái gì?”
“Không biết, bất quá khẳng định đều là đồ tốt.” Nguyên Căn Thạc cũng rất đố kị, sáu cái hòm lận a: “Đó chính là lễ vật của Vương phi, cho dù chỉ là mấy món đồ nhỏ, nhưng chắc chắn giá trị của chúng rất cao, vận may của tên tiểu tử An Bình kia thật là quá tốt!”
Nguyên An Bình tiếp tục đi chào hỏi khách khứa, chỉ là trong lòng vẫn có chút không yên.
Hắn ngồi nghỉ mệt một chút, Trọng Tôn Liên Giác phát hiện tâm trạng của Nguyên An Bình có chút không đúng, bất quá vẫn đang trong tiệc rượu nên không tiện hỏi. Ông âm thầm suy đoán, hẳn là có liên quan đến mấy tên thị vệ kia, ông dùng cùi chỏ đẩy nhẹ hắn một cái, Nguyên An Bình liền phục hồi tinh thần, dù sao hôm nay cũng là ngày vui của hắn, Thụy Vương gì đó tạm thời để qua một bên, *quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Hơn nữa, người ta cũng chỉ đến để đưa lễ vật, mình không cần suy nghĩ nhiều như thế.
*Binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yểm – 兵来将挡,水来土掩 – Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn –> bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đều linh hoạt có biện pháp tương ứng để đối phó.
Mấy người Đại Trụ đem lễ vật của Vương phi đặt vào trong gian phòng chứa đồ cưới, cẩn thận đem cửa phòng khoá lại. Trong đó toàn là những đồ vật đắt tiền, lỡ như có người nổi lòng tham, thừa dịp bên ngoài đang náo nhiệt mà lại đây trộm thì hỏng.
Khoá cửa xong, Đại Trụ liền nhỏ giọng nói với mấy đứa trẻ đang ngồi canh chừng trước cửa phòng: “Các ngươi chú ý một chút, tuyệt đối đừng để bất kỳ ai bước vào gian phòng này.”
Đám nhóc Lý Tự cùng những hài tử khác ngồi cùng một bàn, vừa hay ở trước cửa gian phòng chứa đồ cưới. Nghe Đại Trụ dặn dò, liền dồn dập biểu thị bọn họ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Đợi cho Đại Trụ đi rồi, bọn họ mới nhỏ giọng bàn luận.
Bàn Đôn ăn đến miệng đầy mỡ, Vương phi gì đó, trong mắt của bé không có sức mê hoặc bằng đồ ăn, chỉ hiếu kỳ nhìn gian phòng phía sau một chút: “Có phải đều là châu báu không a?”
“Nhất định là vậy.” Lý Tự tò mò: “Không nghĩ tới Vương phi cũng đưa lễ vật đến, lần này An Bình ca có thể nói là vô cùng nở mày nở mặt. Không biết trong mấy cái hòm kia có gì, thật muốn nhìn thử a.”
Nhóc cũng không thèm muốn gì mấy món đồ vật kia, chỉ là muốn mở mang kiến thức một chút. Nhân vật như Vương gia, Vương phi không biết sẽ tặng lễ vật như thế nào, nhóc chỉ muốn xem một chút thôi.
Lý Đông Phong liếc mắt nhìn nhóc: “Cứ mơ đi, thứ gì cũng muốn xem, sao ngươi lại tò mò như vậy?”
Lý Tự biểu thị nhóc không muốn chấp nhặt với bé, liền nhìn về phía Trọng Tôn Thụy, nhỏ giọng nói: “Nếu ngươi có cơ hội được xem, nhất định phải nói với ta đó.”
Trọng Tôn Thụy đáp ứng: “Được! Nếu như ta được xem, nhất định sẽ nói cho ngươi, nhưng nếu không được thì cũng đừng trách ta a.”
Sau khi lễ vật của Vương phi được đưa tới, lễ vật của Chương Lâm Dịch cũng được người mang lại đây. Bởi vì Chương Lâm Dịch có việc phải làm, nên không thể đến đây chung vui cùng Nguyên An Bình, Nguyên An Bình cảm thấy có hơi tiếc nuối một chút, dù sao đối phương cũng là hảo bằng hữu của hắn.
Buổi yến tiệc kéo dài từ giữa trưa cho đến tận khuya, cuối cùng Nguyên An Bình cũng được thả đi, lại còn bị một đám người vây quanh đưa về phòng. Nguyên An Bình vốn đang say khướt lại đột ngột xoay người lại, đem những tên muốn nháo động phòng chặn ở bên ngoài.
Sau đó, hắn liền quay người lại, nhìn Hoắc Tiểu Hàn một thân hỉ phục đỏ thẫm cười cười: “Mấy tên tiểu tử kia cứ không ngừng rót rượu cho ta, may là ta giả say. Nếu không, chắc đã bị bọn họ khiêng về phòng rồi.”
Hoắc Tiểu Hàn đứng dậy, quan tâm hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Nguyên An Bình nhìn đồ ăn trên bàn, dường như vẫn chưa có ai chạm vào: “Không có việc gì, ngươi ăn gì chưa?”
“Ân! Bá mẫu đã cho ta ăn rồi.” Theo quy củ, đồ ăn trên bàn là không thể động vào. Y phải cùng Nguyên An Bình ăn, như vậy mới mang lại sự may mắn.
Nguyên An Bình đưa tay kéo tay Hoắc Tiểu Hàn, Hoắc Tiểu Hàn có chút ngượng ngùng đi theo hắn.
Nguyên An Bình rót hai chén rượu, đưa cho Hoắc Tiểu Hàn một chén: “Đến! Chúng ta cùng nhau uống chén rượu giao bôi.”
Hoắc Tiểu Hàn cầm chén rượu, mặc dù y chưa từng uống rượu, nhưng ý nghĩa của việc uống rượu giao bôi thì y biết.
Y nhìn Nguyên An Bình đang đứng đối diện với mình, sau đêm nay, hai người bọn họ sẽ chính thức trở thành phu thê.
Nguyên An Bình cùng Hoắc Tiểu Hàn chéo tay vào nhau, cùng nhau uống rượu giao bôi. Sau đó, hắn nhẹ nhàng hạ xuống trên trán y một nụ hôn, ánh mắt thâm tình nhìn người trước mặt: “Sau này, chúng ta sẽ là phu thê của nhau, bầu bạn bên nhau trọn một đời.”
Hoắc Tiểu Hàn gật đầu, trong mắt ngập tràn niềm hạnh phúc: “Ân! Bên nhau cả đời.”
_._._._CHÍNH VĂN HOÀN