Editor: Aubrey.
Buổi sáng hôm nay là ngày chiêu sinh thứ ba, dựa theo dĩ vãng mà nói, buổi sáng nếu không cần dạy học, Nguyên An Bình liền có thể đánh một giấc ngủ nướng thật ngon. Sau đó ăn một bữa sáng thật phong phú dù có trễ một chút, bữa trưa cũng có thể cho qua. Kết quả, vừa mới hừng đông không bao lâu thì đã có người tới sột soạt sột soạt gõ cửa, sau đó còn nghe được hai giọng nói rất quen thuộc của hai đứa tiểu tử kia.
Nguyên An Bình thấy phiền, hắn lau mặt, để mặc tóc tai bù xù rồi thở phì phò đi ra ngoài, vừa mở cửa ra liền nhăn mặt lại nói: "Cho ta một cái lý do sớm như vậy đã đến gõ cửa nhà ta!"
Lý Tự cùng Bàn Đôn bị oán khí ngút trời của Nguyên An Bình làm cho giật cả mình, ấp a ấp úng lắp bắp đem nguyên nhân nói ra một lần. Nguyên lai là học sinh được thu nhận càng ngày càng nhiều, bọn họ đều như ong vỡ tổ đi tìm Lý Tự cùng Bàn Đôn, nhưng mà muốn tìm được một địa phương thích hợp để dạy học thật sự là rất khó, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có nhà của Nguyên An Bình là thích hợp, vì thế hai đứa nhỏ liền ưỡn ngực nghiêm mặt van cầu Nguyên An Bình cho phép bọn chúng vào buổi sáng đến nhà hắn học tập.
Kỳ thực, hai đứa bé đối với chuyện dạy người khác viết chữ vốn cảm thấy rất phiền, bởi vì như vậy sẽ mất rất nhiều thời gian chơi. Thế nhưng sau đó lại phát hiện thông qua việc dạy học cho người khác, bài học của chúng sẽ càng được khắc sâu hơn. Hơn nữa, còn được nhiều đứa nhỏ khác dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, trong lòng cả hai vẫn rất là sảng khoái.
Nguyên An Bình cảm thấy bọn họ tích cực như vậy, cũng không tiện đi đả kích nhiệt tình học tập của hài tử, đành bất đắc dĩ đáp ứng: "Các ngươi lo học của các ngươi, chớ có vào trong phòng quấy rầy đến ta, ta còn muốn ngủ thêm một lát."
Lý Tự liền vội vàng nói: "Ngươi ngủ thì làm sao chúng ta đọc chữ a?"
Nguyên An Bình ngáp một cái: "Không sao, các ngươi muốn đọc cái gì thì cứ đọc. Nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, lúc dạy học nhất định phải nghiêm túc một chút, nếu không để dạy sai chữ, cẩn thận bọn họ đồng loạt đánh ngươi."
Lý Tự bày ra một bộ dạng không thành vấn đề: "Ngươi yên tâm đi, ta và Bàn Đôn sẽ kiểm tra lẫn nhau, không thể có chuyện hai người đồng thời đều sai." Nhóc nói xong liền vung tay lên, phía sau liền xuất hiện rất nhiều hài tử, bọn họ đều nhấc theo băng ghế nhỏ, mang theo hộp đựng cát. Sau đó, từng người bọn họ đều ngoan ngoãn chào hỏi với Nguyên An Bình, tiếp theo liền tiến vào trong sân nhà của Nguyên An Bình.
Nguyên An Bình không có thời gian nói lý với bọn họ, cũng sẽ không bởi vì nhiệt tình của bọn nhỏ mà để cho tụi nó tự học. Một người có khát vọng muốn học tập, chủ động học tập so với những đứa phải dùng đến roi để ép học là khác nhau rất lớn. Sở dĩ hắn nguyện ý dạy những hài tử này, cũng không phải vì muốn chút lương thực kia của nhà chúng, mà chỉ để thoả mãn nguyện vọng muốn biết chữ của bọn họ mà thôi. Nhưng nếu có người không biết quý trọng cơ hội như thế, thì hắn hoàn toàn có thể trả đối phương trở về nhà.
Nguyên An Bình nằm ở trên giường nhưng không làm sao ngủ được, chờ nằm cho đến khi không còn thấy buồn ngủ nữa, thì hắn liền rời giường. Đem bản thân thu thập cho chỉnh tề một chút, ăn xong điểm tâm, cầm theo ghế rồi đi vào trong sân. Ngày hôm nay trời nắng rất tốt, hắn chuẩn bị sẽ ở trong sân tắm nắng.
Tiếng đọc sách của tiểu hài tử cùng với ánh mặt trời ấm áp, làm cho hắn có chút buồn ngủ. Hắn cảm thấy hình như mình nghe được tiếng gõ cửa, liền mở mắt ra, lại thấy Lý Tự đi mở cửa mời một già một trẻ tiến vào trong.
Bàn Đôn cộc cộc chạy đến trước mặt hắn, nhỏ giọng nói với hắn rằng: "Đó là Nguyên gia gia, là bổn gia của chúng ta. Nhà ông chỉ còn lại một mình ông cùng hai đứa cháu trai, rất là đáng thương."
Nguyên An Bình nghĩ thầm, tiểu tử này cũng có chút lòng cảm thông đấy chứ. Hắn đứng dậy chủ động tiến lên nghênh đón, đối với trưởng bối chung quy phải có chút quy củ: "Nguyên gia gia! Ngài tới rồi, mời ngài vào nhà rồi hẵng nói." Nói xong liền đỡ lão nhân vào trong nhà.
Lão nhân này thật sự đã rất già, râu tóc đều trắng phau, nếp nhăn trên mặt rất sâu. Mà cháu trai của ông thì lại thả một cái túi bên chân, bên trong rất căng phồng, hẳn là đưa lương thực tới cho hắn. Đứa nhỏ này chỉ yên lặng đứng ở phía sau lão nhân mà không có biểu tình gì, cảm giác so với những hài tử khác rất không giống nhau.
Lão nhân trực tiếp biểu lộ ý đồ ông đến đây: "An Bình a! Ta là muốn cho Nguyên Lâm theo ngươi học chữ, ngươi kiểm tra nó đi, xem nó có thích hợp hay không."
Nguyên An Bình cười gật đầu: "Được rồi, ta sẽ kiểm tra đệ ấy." Sau đó hắn nhìn về phía Nguyên Lâm: "Năm nay ngươi mấy tuổi?"
Nguyên Lâm lạnh nhạt đáp: "Mười một tuổi."
Nguyên An Bình hỏi tiếp: "Xin hỏi ông nội của ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
Nguyên Lâm không biết hắn hỏi đến chuyện này là vì cái gì, nhưng vẫn đáp: "Năm nay ông nội ta năm mươi ba."
"Ông nội ngươi lớn hơn ngươi bao nhiêu tuổi?"
Nguyên Lâm đáp rất nhanh: "Ông nội ta lớn hơn ta bốn mươi hai tuổi."
Nguyên An Bình gật đầu, sau đó hô một tiếng: "Bàn Đôn! Ngươi vào đây."
"Đến đây." Không vài giây sau, Bàn Đôn liền nhanh như bay chạy vào trong phòng: "An Bình ca ca! Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Nguyên An Bình chỉ vào Nguyên Lâm: "Ngươi phụ trách đem hắn học những chữ còn thiếu, sau đó nhất định phải nói cho hắn biết những yêu cầu trong việc dạy học của ta. Hảo! Ngươi dẫn hắn ra ngoài đi."
Đối với chuyện phải dạy nhiều thêm một người, Bàn Đôn cũng không có ý kiến gì, thành thật mang theo Nguyên Lâm đi ra ngoài.
Ông nội của Nguyên Lâm thấy Nguyên An Bình chịu thu nhận Nguyên Lâm, liền vội vã cảm tạ một phen. Mà Nguyên An Bình thì lại biểu thị hắn sẽ không thu lương thực của đối phương, để cho ông mang đi. Hơn nữa, hắn cũng sẽ dụng tâm dạy cho Nguyên Lâm để ông cảm thấy yên tâm hơn.
Nhưng mà ông nội của Nguyên Lâm lại rất kiên trì bảo Nguyên An Bình nhận lấy, Nguyên An Bình không có cách nào khác, chỉ có thể nhận lời lưu lại một chút đồ ăn, một bó rau cải trắng, hai ba củ cà rốt, còn những thứ khác hắn dù thế nào cũng không muốn thu. Ông nội của Nguyên Lâm liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, hắn là thực sự không hề thiếu ăn, không cần thiết phải tăng cường gánh vác cho bọn họ.
Buổi sáng ngày thứ tư, trong sân vẫn như trước tràn đầy hài tử. Nguyên An Bình đang ở trong phòng đọc sách, sau đó Lý Tự vội chạy vào cười nói với hắn: "An Bình ca! Tiểu nương tử của ngươi tới tìm ngươi."
Nguyên An Bình đưa chân đạp nhóc, nhưng nhóc lại linh hoạt tránh được: "Đàng hoàng đi! Y ở đâu?"
Lý Tự cười hì hì nói: "Đang chờ ngươi ở cửa đấy, ngươi nhanh đi gặp y đi."
Nguyên An Bình cười mắng: "Lăn đi viết chữ ngay!" Sau đó liền đi vào phòng chứa tạp vật, xách một cái túi đeo trên lưng, xuất môn thì lại thấy Hoắc Tiểu Hàn thật sự đang chờ ở bên ngoài.
Hoắc Tiểu Hàn nhìn thấy hắn liền cũng rất vui vẻ, trên mặt nở nụ cười: "Ta nghe Lý Tự nói với ta, ngươi muốn nhờ ta mang ngươi lên núi đốn củi."
Nguyên An Bình cười nói: "Thực ra ta không định đi đốn củi, chỉ muốn theo ngươi học hỏi một chút. Chúng ta đi thôi."
Những hài tự đang nghe trộm trong sân đẩy tới đẩy lui, trong đó có một đứa nhỏ giọng hỏi: "An Bình tiên sinh sao lại đi cùng với Hoắc Tiểu Hàn?"
Lý Tự khinh thường nói: "Các ngươi thì biết cái gì a? Hoắc Tiểu Hàn là tiểu tức phụ của An Bình ca đó. Nhưng mà việc này các ngươi nghe xong đừng có nói cho người khác biết a, cũng đừng nói với người nhà các ngươi. An Bình ca đã từng nói chuyện gì cũng biết thì đó chính là có bản lãnh, còn chuyện đi lan truyền lung tung thì chính là loại đàn bà lắm mồm. Chúng ta đều là những nam nhân được học chữ, cũng không thể làm loại đàn bà lắm mồm được."
Vừa nghe Lý Tự nói như vậy, những đứa trẻ vốn muốn nói đạo lý một chút đều ngậm miệng lại. Bọn họ đều là những người được học chữ, cùng hài tử khác không giống nhau, không thể làm đàn bà lắm mồm. Sau đó, trong lòng ai nấy cũng suy nghĩ sẽ không đem việc này nói cho bất cứ ai.
Nguyên Lâm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, liền cúi đầu tiếp tục viết chữ, hắn đối với những chuyện vô bổ của người khác càng không có hứng thú.
Cùng lúc đó, hai người kia một bên hướng vào trong núi đi đến, một bên khác lại nói chuyện phiếm với nhau.
"Tiểu Hàn! Có phải là bởi vì ngươi được sinh ra vào tháng mười một ngay lúc lập đông, nên mới lấy danh tự này phải không?"
"Đúng là ta được sinh ra vào thời điểm đó, hài tử được sinh ra vào mùa đông rất không dễ nuôi, nương ta kể lại rằng nàng không nghĩ tới ta cũng có thể sống sót." Hàm nghĩa trong câu này đúng là muốn nói đến y mệnh tiện.
Nguyên An Bình thấy y lại xuống tâm trạng, liền vội vàng nói: "Ta nghe nói những hài tử được sinh ra vào mùa đông, so với mấy hài tử được sinh ra vào mùa khác thì khoẻ mạnh hơn, cũng sống lâu hơn được một chút."
Hoắc Tiểu Hàn nghe thấy rất lạ lẫm: "Có cách nói này sao?"
Nguyên An Bình không có cách nào giải thích với y về chuyện cốt cách sinh trưởng, hay chuyện sức khoẻ gì đó, vậy nên chỉ có thể nói: "Ta chỉ nghe nói thôi."
Hoắc Tiểu Hàn cười nói: "Thật ra ta cũng không để ý có thật sự sống lâu hay không, chỉ cần khoẻ mạnh là tốt rồi. Đi xem bệnh cũng rất phí tiền, lại còn phiền phức. Người ta thường nói, phúc khí to lớn nhất chính là cả đời không bị bệnh gì, cũng không phải chịu đau khổ."
Nguyên An Bình khuyên nhủ y: "Chớ bi quan như vậy, ta tin tưởng rằng sẽ luôn có thời điểm *khổ tận cam lai."
*khổ tận cam lai: khổ trước sướng sau.
Hoắc Tiểu Hàn nhìn hắn cười cười, lại không có nói thêm gì nữa. Y nhìn đám cỏ khô ven đường một lát, sau đó liền nhìn về phía Nguyên An Bình: "Ngày mai, Đại tẩu ta dự định sẽ mang Phú Quý đến nhà ngươi, ngươi có tính sẽ thu nhận nó không?"
Nguyên An Bình nghĩ một hồi rồi hỏi: "Ngươi hi vọng ta thu nhận nó sao?" Tất nhiên là hắn biết đứa trẻ kia đáng ghét đến cỡ nào, tuổi còn nhỏ mà dám đối với tiểu thúc của mình tung quyền đấm cước đá.
Hoắc Tiểu Hàn nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là gật đầu: "Kỳ thực, Phú Quý khi còn bé vẫn luôn rất ngoan. Chỉ là do nương nó không cho nó đến gần ta, nó lại nghe được nhiều lời nói xấu về ta như vậy, mới đối xử không tốt với ta."
Nguyên An Bình còn chưa nói là thu hay không thu: "Muốn ta thu nhận nó, vậy phải xem xem nó có bản lãnh gì. Ngươi cũng biết, những hài tử kia đều phải trải qua kiểm tra một phen, khiến ta hài lòng thì mới được thu nhận."
Hoắc Tiểu Hàn gật đầu: "Cái này ta biết, ta không muốn ngươi phải tử tế với nó."
Hai người đi lên núi, Nguyên An Bình còn thật sự rất là đàng hoàng học hỏi một chút từ Hoắc Tiểu Hàn, làm sao để nhận biết cây nào là cây đã chết, muốn đốn củi thì phải chặt cây nào. Bởi vì trong thôn còn có quy định, mùa đông không thể chém cây cối lung tung ở trên núi.
Buổi trưa, Nguyên An Bình lấy ra chút thức ăn mà bản thân đã chuẩn bị, tuy rằng không lạnh đến mức đóng băng nhưng cũng có chút mát mát. Hết cách rồi, Hoắc Tiểu Hàn không muốn đến nhà hắn ăn cơm, sợ rằng sẽ gặp phải những người khác.
Hai bát cơm tẻ, một đĩa trứng gà xào, một đĩa cải thảo xào cho thêm chút thịt vụn. Hắn không dám cho nhiều thịt, vì Hoắc Tiểu Hàn đã rất lâu rồi chưa được ăn qua thức ăn mặn, không thể ăn quá nhiều thịt, nếu không khẳng định sẽ bị tiêu chảy.
Hoắc Tiểu Hàn nhìn đĩa trứng gà kia: "Hôm nay nhà ta cũng có xào trứng gà."
Nguyên An Bình suy đoán hỏi: "Cho nên bọn họ mới đuổi ngươi đi?"
Hoắc Tiểu Hàn không chút nào để ý nói: "Thật ra nếu không đuổi ta đi, thì ta cũng không được ăn. Hơn nữa, ta cũng có mang theo một cái bánh bột ngô, sẽ không sợ bị đói bụng."
Nguyên An Bình lấy chút cơm còn hơi nóng đưa cho y: "Ăn cái này đi." Sau đó còn gắp rất nhiều trứng gà cho y: "Cố gắng ăn nhiều trứng gà một chút, còn số cải thảo này nữa." Hắn muốn làm cho y tận lực ăn thật nhiều đồ ăn.
Một bữa cơm cứ như vậy ăn xong, bởi vì Nguyên An Bình liên tục gắp rau cho Hoắc Tiểu Hàn, một đĩa trứng gà Hoắc Tiểu Hàn cũng ăn hơn phân nửa, cải thảo xào với thịt cũng ăn được không ít, một bát cơm lớn liền được y ăn xong, kết quả là no đến mức khó chịu, không ngừng xoa xoa cái bụng. Tuy nói khó chịu như vậy nhưng dù sao cũng tốt hơn bị đói đến rã ruột, cũng không tốt cho thân thể.
Nguyên An Bình tự kiểm điểm bản thân một chút, sau đó hứa rằng tuyệt đối sẽ không bắt y ăn nhiều như vậy nữa.
Hoắc Tiểu Hàn nói với Nguyên An Bình: "Ngươi đi về trước đi, coi chừng muộn giờ ngươi dạy học."
Nguyên An Bình đưa ra kiến nghị nói: "Ngươi không về sao? Nếu không để ta giúp ngươi mang củi trên lưng xuống núi."
Hoắc Tiểu Hàn liền cự tuyệt: "Ta phải đốn thêm chút củi, cũng phải một hai canh giờ lận. Ngươi mau trở về đi."
Nguyên An Bình không còn biện pháp nào khác, đành chỉ có thể đi về trước: "Số củi lúc nãy ta đốn để lại cho ngươi." Hắn vừa nói vừa cầm ra một quả trứng gà luộc: "Cái này cho ngươi lúc đói bụng hãy ăn, buổi tối ta sẽ lại kêu Lý Tự đem thức ăn cho ngươi."
Hoắc Tiểu Hàn nhận lấy rồi cất vào trong lồng ngực: "Cảm tạ."
"Đừng khách khí! Nhớ xức thuốc lên những chỗ bị thương do giá rét đấy, ta đi đây." Nói xong, hắn phất tay mang theo một chiếc túi đeo lên lưng rồi xuống núi rời đi.
Hoắc Tiểu Hàn nhìn thân ảnh rời đi của Nguyên An Bình, trong lòng có chút đau lòng nhàn nhạt khó mà có thể nói ra.