Editor: Aubrey.
Trọng Tôn Thụy ăn mì sợi, cảm thấy mùi vị lần này thật đặc biệt, ăn cũng rất ngon: “An Bình ca ca! Mì sợi ăn ngon thật a.”
Nguyên An Bình cười hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy thịt ăn ngon hay là Tây Hồng thị xào trứng gà ăn ngon hơn?” Theo quan điểm của hắn, phàm là tiểu hài tử, đứa nào cũng thích ăn thịt.
“Đều ngon.” Bé đã được ăn rất nhiều món ngon, thịt cũng ngon, Tây Hồng thị xào trứng gà cũng ăn ngon: “Ta không biết phân biệt món nào ăn ngon hơn.”
“Là bởi vì Tây Hồng thị đi? Loại quả này vừa chua vừa ngọt ăn thật ngon” Hoắc Tiểu Hàn ăn Tây Hồng thị: “Nhưng vị chua này vẫn không đủ để làm giấm chua.”
Trọng Tôn Liên Giác cũng rất tán đồng: “Đây là vị chua đặc biệt của Tây Hồng thị, mùi vị thật sự khác biệt. Loại quả Tây Hồng thị này, hẳn phải có cách ăn riêng biệt đi?”
“Ân! Tây Hồng thị thuộc nhóm rau dưa, có thể xào rau ăn, rất nhiều món ăn có thể nấu với Tây Hồng thị. Ngoài ra, cũng có thể dùng Tây Hồng thị ngào đường, món này hẳn sẽ được rất nhiều hài tử yêu thích.” Nguyên An Bình nói xong, lại nhìn về phía Trọng Tôn Thụy: “Chờ thêm mấy ngày nữa có Tây Hồng thị chín, chúng ta có thể làm Tây Hồng thị ngào đường.”
Trọng Tôn Thụy rất chờ mong: “Ân! Khẳng định rất ngon.”
Hà Văn Tùng ở một bên nghe mà phiền muộn vô cùng, nhóc chưa bao giờ nghe nói đến Tây Hồng thị, cũng chưa từng ăn, nhóc thầm nghĩ ‘Loại quả màu đỏ kia theo như lời bọn họ nói chính là Tây Hồng thị đi? Ta chưa từng nghe qua bao giờ, ai biết đến cùng có ăn ngon hay không?’
Mặc dù nhóc cho rằng Tây Hồng thị kia sẽ không ngon bằng những món mỹ thực của mình, nhưng khi thấy bọn họ ăn say sưa ngon lành, còn mình thì không được ăn, khiến cho nhóc vô cùng không cao hứng.
Hơn nữa, nhóc thấy mấy người Nguyên An Bình cũng không có dáng vẻ gì là ghen tỵ với một bàn mỹ thực của nhóc, nhóc không đạt được kết quả mà mình nghĩ đến, càng làm cho Hà Văn Tùng thêm phiền muộn. Nhất thời, những món mỹ thực trên bàn vốn có mùi vị vô cùng ngon, lúc này nhóc không còn thấy ngon lành gì nữa.
Hà Văn Tùng muốn nếm thử Tây Hồng thị rốt cuộc có mùi vị gì, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống. Nếu bây giờ nhóc nói muốn ăn thì thật là mất mặt, cho nên, nhóc lại tiếp tục vừa ăn vừa cố ý chọc cho bọn họ thèm: “Oa! Cái đùi gà này ăn ngon thật, thịt bò cũng thật ngon, trứng tôm này cũng quá ngon a…”
Trọng Tôn Thụy rất ghét loại thái độ này của nhóc, nhưng những người lớn ở đây đều không muốn quản loại hành vi khoe khoang này.
Nguyên An Bình nói với mấy người Hoắc Tiểu Hàn: “Bốn ngày sau Đại Trụ ca sẽ thành thân, ta dự định đến lúc đó sẽ cho các lớp học nghỉ một bữa. Chiếu theo quy củ, mối quan hệ của ta và Đại Trụ ca là thân nhân, vậy có cần phải chuẩn bị lễ vật trước không?”
Đại Trụ thành thân, hắn thân là đường đệ đương nhiên phải đi hỗ trợ. Hơn nữa, do tuổi tác của Thạch Đầu vẫn chưa đủ, nên Nguyên An Bình còn phải giúp đỡ tiếp đãi khách nhân. Chỉ là, hắn có chút không rõ, dựa theo quan hệ họ hàng giữa hắn và Đại Trụ, hắn nên đưa lễ vật như thế nào? Tặng lễ vật là một việc rất cần chú ý, nếu đưa không đúng thì sẽ biến thành trò cười, vậy thì hỏng chuyện.
“Ta cũng không rõ lắm, lễ vật giống với người trong thôn cũng được.” Hoắc Tiểu Hàn không rõ những lễ tiết này, trước đây y không có cơ hội được biết tặng lễ vật cho người thân phải tặng như thế nào.
Trọng Tôn Liên Giác chỉ biết một chút: “Ngươi và hắn ngang hàng, không cần chuẩn bị lễ vật quá xa xỉ, còn cụ thể đưa cái gì, trong thôn không biết có cần đặc biệt chú ý cái gì không, ngươi có thể hỏi thăm một chút. Đương nhiên, nếu như ngươi muốn đưa cho hắn một phần hậu lễ, ta khuyên ngươi nên chờ đến khi trước ngày thành thân của hắn một ngày rồi hẵng đưa. Miễn chờ cho đến khi ngươi thành thân, bọn họ lại phiền não không biết nên trả lễ cho ngươi cái gì.”
“Hảo! Ta sẽ hỏi thăm một chút.” Nguyên An Bình đã hiểu, tặng lễ tất nhiên còn phải có trả lễ. Nếu như hắn đưa lễ vật quá xa xỉ, sau này đến phiên hắn thành thân, bọn họ sẽ phải đáp lễ rất vất vả.
Quyết định xong hôn sự của Đại Trụ, Nguyên An Bình nghĩ đến ngày đó Trọng Tôn tiên sinh bọn họ khẳng định cũng cần phải đi. Trước tiên, hắn cần phải chuẩn bị lễ vật thật kỹ càng mới được.
Bất quá, hắn nghĩ người trong thôn tặng lễ vật hẳn là tương đối đơn giản, tiền mừng bỏ bao cứ chuẩn bị tốt là được.
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày mai chính là ngày thành thân của Đại Trụ, Nguyên An Bình thấy đã sắp đến giờ tan học, liền tuyên bố với các học sinh một chuyện: “Ngày mai được nghỉ một ngày, lát nữa ta sẽ giao bài tập về nhà cho các ngươi.”
Mỗi lần bố trí bài tập, Nguyên An Bình sẽ viết ít nhất một trang giấy, trên giấy ghi rõ nội dung bài tập, sau đó sẽ giao cho lớp trưởng kiểm tra bài tập cho bọn nhỏ. Tránh trường hợp bọn trẻ quên làm bài tập, cũng không biết phải hoàn thành như thế nào.
Sau khi tan học, Nguyên An Bình trở về nhà mình, bởi vì đêm nay hắn muốn đi đến nhà Nguyên Căn Thịnh, thương lượng chuyện ngày mai. Dù sao hắn cũng phụ trách đãi khách, phải chú ý đến những chuyện gì, đều cần phải nghe ý kiến của đại bá bọn họ. Sẵn tiện, hắn cũng có thể đem lễ vật thành thân đưa cho Đại Trụ.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Nguyên An Bình mở tủ ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp trang sức, những thứ này vốn là nhận được từ lần bán gương cho Chương Lâm Dịch, Chương Lâm Dịch đưa cho hắn làm quà tạ lễ. Gồm có hai cây ngân trâm, hai cây ngọc trâm và một đôi vòng tay bằng vàng.
Ngọc trâm thì hắn giữ lại, còn ngân trâm và vòng tay đều là đồ vật của nữ nhân, hắn vẫn luôn muốn đem cho. Hắn nghĩ mấy vật này mình giữ lại cũng không có tác dụng gì, liền dự định đưa cho Đại Trụ.
Bất quá, khi hắn nhìn thấy mấy món trang sức này liền ý thức được một chuyện, hắn chưa từng mua một món trang sức nào cho Hoắc Tiểu Hàn.
Bởi vì Hoắc Tiểu Hàn là song nhi, trong mắt của Nguyên An Bình là một bé trai, điều này làm cho hắn xem nhẹ một chuyện, kỳ thực song nhi vẫn có thể đeo đồ trang sức. Hắn thầm nghĩ, chờ lần sau vào thị trấn, hắn sẽ mua cho y một vài cây trâm.
Hắn mang theo đồ vật đi đến nhà Nguyên Căn Thịnh, bởi vì ngày mai là một ngày đại hỉ, nên ngày hôm nay bọn họ đều lục tục trang trí trong nhà trước. Thời điểm Nguyên An Bình đến, bọn họ vẫn còn đang bận rộn.
“Đại bá! Đang bận sao?” Nguyên An Bình cũng không khách khí, trực tiếp đi vào nhà chính, đem hộp đặt lên bàn, hỏi: “Có cái gì cần con phụ một tay không?”
Nguyên Căn Thịnh nghỉ tay một chút, bởi vì ngày mai nhi tử sẽ thành thân, nên trong lòng hắn đang rất cao hứng, thần sắc trên mặt toàn là ý cười: “Xem ra như vậy là được rồi.”
Hắn ngồi xuống, nói với Nguyên An Bình: “Ngươi đến rất đúng lúc, ngày mai cho ngươi tiếp đãi khách nhân, có thể sẽ có vài người mời rượu ngươi. Đến lúc đó không cần quá thành thật, nên học cách từ chối.”
Đại Trụ cũng nói: “Phải a! Bọn họ mời rượu, ngươi chỉ cần nhấp một chút thôi, đừng để bị chuốc say.”
Nguyên An Bình cười nói: “Ngày mai ta còn phải giúp ngươi chặn rượu đây, ta say cũng không sao, cũng không thể làm trễ nãi đêm động phòng hoa chúc của ngươi.”
Đại Trụ có chút ngượng ngùng, hắn vẫn luôn chờ mong sớm đến ngày thành thân, ngày mai sẽ đem tức phụ về nhà, trong lòng hắn rất kích động, còn có một loại cảm giác kỳ lạ, nói không rõ đó là cảm giác gì.
Nguyên An Bình hiếm khi được nhìn thấy da mặt hắn mỏng như vậy, cũng không trêu chọc hắn nữa, dù sao cũng còn có trưởng bối ở đây, hắn đem hộp đưa cho Đại Trụ: “Đây là lễ vật thành thân ta cho ngươi.”
Nguyên Căn Thịnh thấy vậy liền nói: “An Bình! Ngươi cũng quá khách khí rồi, cần gì phải hoang phí như vậy.”
Đại Trụ cũng nói: “Không cần cho ta lễ vật đâu.”
“Thật ra đây đều là tạ lễ lúc trước Chương Lâm Dịch đưa cho ta, ta cũng chỉ là mượn hoa hiến phật, hi vọng ngươi không để ý đây là đồ vật của người khác là tốt rồi.” Nguyên An Bình giải thích một chút, biểu thị chính mình không có đặc biệt dùng tiền.
Vừa nghe là Chương Lâm Dịch đưa cho Nguyên An Bình, Nguyên Căn Thịnh liền biết chắc chắn không phải là mấy món đồ phổ thông tầm thường. Mà Nguyên An Bình cũng đã nói như vậy, đưa đẩy nữa cũng không tiện.
Nguyên Căn Thịnh nói với Đại Trụ: “Vậy ngươi hãy nhận đi, cũng đi nhắc nương của ngươi nhanh chóng chuẩn bị cơm tối, tối nay An Bình sẽ ở lại ăn cơm.”
“Được.” Nguyên An Bình tới nơi này chủ yếu là muốn nghe một chút, ngày mai hắn cần phải chú ý những gì, tất nhiên là phải ở lại.
Đại Trụ đi tìm nương, nhắc nàng nhanh chóng làm cơm, sau đó liền đưa cái hộp mà Nguyên An Bình tặng, giao cho nương của mình: “Nương! Người xem một chút, con cũng không biết là cái gì.”
Chu Hương Chi mở ra nhìn, liền nhìn thấy một đôi vòng tay bằng vàng: “Kính trác tử a, xem ra không phải là mạ vàng, hẳn là vàng ròng thật đi?”
“Nhất định là vàng ròng, nghe An Bình nói là Chương lão gia đưa cho hắn tạ lễ, hai cây ngân trâm này trông cũng rất đáng giá. Nương! Lễ vật xa xỉ như vậy có nhận được không?” Nhìn những lễ vật trong hộp, nào là vòng tay bằng vàng, ngân trâm, Đại Trụ cảm thấy quá quý giá, nhận lấy có chút bất an.
“Ngươi cũng đã nhận rồi, nếu đem trả lại cho An Bình, nó nhất định sẽ không đem về đâu.” Nhìn số trang sức trong hộp, Chu Hương Chi thương lượng với nhi tử: “Đại Trụ! Ngươi xem như vậy được không? Hai cái vòng tay vàng để cho ngươi, còn hai cây ngân trâm đưa cho muội muội ngươi làm đồ cưới?”
Đại Trụ tất nhiên không có gì không thể đáp ứng: “Được đó, nếu không, nương cũng cho Tiểu Vũ một cái vòng tay vàng đi. Vừa vặn, hai cây trâm, một cái vòng tay, Tiểu Vũ có thể giữ riêng một cái.”
“Hai cây trâm thôi là được, thành đôi thành cặp ngụ ý hảo, hai cái vòng tay ngươi hảo hảo giữ đi.” Chu Hương Chi không có ý định đề phòng với con dâu tương lai, nên cũng không định bảo quản đôi vòng tay. Trên thực tế, khi chưa ở riêng, những món đồ vật có giá trị trong nhà đều đưa cho trưởng bối bảo quản, ngoại trừ đồ cưới của con dâu.
Chu Hương Chi không giữ vòng tay, mà để cho Đại Trụ tự mình làm chủ, nếu nó muốn nguyện ý đưa cho con dâu, nàng cũng sẽ không nói gì.