Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa

Chương 92: Đau đến không thể chịu nổi




Lúc này ở  trong phòng, Lục Văn Thụy  thật đúng là có nổi khổ nói không nên lời, y cảm thấy hạ phúc của mình từng đợt co rút đau đớn, tựa hồ ruột  của mình bị *giảo*  đến chặt đứt, bảo bảo bên trong bụng đang dùng sức đi ra, đáng tiếc hiện tại nước ối còn chưa có phá, y cũng chỉ có thể cố gắng chịu đựng.

Mễ Lai Khắc nhìn bộ dáng ẩn nhẫn của đối phương, cảm giác đau lòng không thôi, hắn một bên lau mồ hôi cho đối phương,  một bên quan sát phản ứng của đối phương, nhìn đôi môi do đối phương vì nhịn đau quá độ mà bị cắn nát, hắn quả thực nhịn không được muốn chịu đau thế đối phương.

Bị ép buộc như vậy khoảng nửa giờ sau, Pháp Lan rốt cục bưng hai cái bát đi đến, một chén là canh nhân sâm hầm gà cùng canh xương, hiện tại đều đã muốn *đôn lạn lạn* , Mễ Lai Khắc thấy thế lập tức dìu Lục Văn Thụy  tựa vào trên người mình, tiếp theo tiếp nhận cái bát mà Pháp Lan đưa qua, bắt đầu từng muỗng từng muỗng mà uy đối phương ăn canh.

Tuy rằng Lục Văn Thụy không có khẩu vị gì, nhưng để thuận lợi cho sinh sản, y vẫn cố gắng uống hết một chén lớn canh  nhân sâm hầm gà, đến khi  Mễ Lai Khắc định uy thêm chén canh xương thì y cảm giác thực no rồi, hơn nữa bụng rất căng, thật sự là ăn không vô.

Mễ Lai Khắc nhìn thấy đối phương tựa hồ thật sự là uống không nổi nữa, lúc này mới đem bát đặt ở một bên, sau đó nhẹ nhàng giúp đối phương nằm xuống, hắn nhìn sắc mặt Lục Văn Thụy hồng nhuận lên không ít thì nhẹ nhàng thở ra, hy vọng kế tiếp sẽ thuận lợi, vừa rồi, hắn thật sự bị sợ hãi.

Tình huống kế tiếp tựa hồ có vẻ lạc quan, tinh thần Lục Văn Thụy  đã tốt hơn rất nhiều, sau một giờ, nước ối liền phá, theo xu thế này, thì y sẽ đau bụng sinh thường xuyên hơn, mà mấy người Khoa Lan  cũng đều đã vào vị trí, mỗi người đều gắt gao theo dõi hạ thể của y. Điều này làm cho Lục Văn Thụy  dù đang bị đau đớn rất nhiều cũng có chút ngại ngùng, dù sao đó cũng là địa phương tư mật, nhưng y cũng không có rối rắm lâu lắm vì một lúc sau các cơn đau càng kịch liệt, y không còn có thời gian quan tâm đến bất kì cái gì khác.

Lục Văn Thụy  chỉ cảm thấy bụng dưới của mình truyền đến từng trận đau đớn, tận lực bồi tiếp một loại cảm giác co rút nhanh khó có thể miêu tả liên tục đánh úp lại, làm cho y còn chưa kịp thở thì phải bắt đầu chuẩn bị tinh thần ứng phó trận đột kích tiếp theo.

Kỳ thật Lục Văn Thụy  rất muốn lăn lộn trên giường, loại thống khổ này thật sự làm cho người ta khó có thể chịu được, thậm chí so những vết thương rất nặng trước đây đều phải mãnh liệt hơn nhiều lắm, y chỉ có thể nắm chặt tay của Mễ Lai Khắc, cắn chặt hàm răng của mình, yên lặng chịu được, y thật sự không muốn la to giống như nữ nhân.  Nhưng lúc này Lục Văn Thụy  thật sự rất bội phục giống cái, đặc biệt là giống cái mang thai sinh con, các nàng thật sự rất vĩ đại, làm một mẫu thân, các nàng đều dũng cảm và đáng giá để cho người khác kính nể, sinh đứa nhỏ thật sự không phải một chuyện dễ dàng, đặc biệt ngay tại thế giới thú nhân không có bất kỳ thiết bị tiên tiến nào, hết thảy đều phải dựa vào chính mình.

Lục Văn Thụy một bên nghĩ như vậy, một bên lắng nghe âm thanh nhẹ nhàng của Mễ Lai Khắc bên tai, hắn tựa hồ đang kể lại những chuyện phát sinh từ lần đầu tiên hai người gặp nhau cho tới giờ để cố gắng làm cho y phân tán lực chú ý, nhằm giảm bới cảm giácđau đớn mà các cơn đau bụng mang lại.

Nhóm người Khoa Lan chặt chẽ quan sát tình trạng của y, có lẽ là bởi vì phía sau của y vốn nhỏ hẹp, cho nên hiện tại nước ối đã chảy thật lâu mà huyệt khẩu cũng mới mở lớn được khoảng 3 chỉ, với tốc độ như thế này, phỏng chừng đến nước ối chảy ra hết, huyệt khẩu cũng sẽ không mở ra toàn bộ.

Bọn họ càng xem càng nóng lòng, mọi người nhìn nhau hơi hơi lắc đầu, Lục Văn Thụy nằm ở trên giường nên không có chú ý tới thần sắc của bọn họ, nhưng Mễ Lai Khắc thì khác, hắn phát hiện ánh mắt lo lắng chợt lóe lên rồi biến mất, hắn biết có thể làm cho phụ thân cùng các thầy thuốc lắc đầu, vậy thuyết minh tình huống của Thụy  thật sự không xong.

Lúc này, Lục Văn Thụy  cũng phản ứng lại, tuy rằng đối phương đã cực lực che lấp, y vẫn mẫn cảm đã nhận ra sự nguy hiểm trong không khí,  y cũng cảm giác được bảo bảo trong bụng mình thật sự đang muốn ra. Lục Văn Thụy hơi hơi nhíu mày, lần đầu tiên đối mặt với chữ “Khó sanh”, xem ra tình huống của y kém rất nhiều so với y đánh giá,  y nghĩ đến mặc kệ như thế nào, hết thảy đều đã “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng”, hiện tại xem ra, sự thật cũng không giống như thế. Lục Văn Thụy cố gắng hồi tưởng lại những cảnh “khó sanh” mà trước kia biết qua, đối với kịch truyền hình cùng tiểu thuyết mà nói cũng không hiếm thấy, bình thường bên trong mười bộ kịch truyền hình luôn luôn có một hai bộ sẽ viết đến việc sinh đứa nhỏ, mà phần lớn đau khổ mà nữ nhân vật chính đều đã trải qua là khó sanh, bọn họ lúc ấy làm như thế nào đâu?

Lục Văn Thụy  suy nghĩ một lát, vẫn là không được, thứ nhất trước kia y là một người nam nhân, hơn nữa là một người nam nhân trẻ tuổi độc thân, đối với chuyện sinh sản thật sự là không có gì hứng thú, cho nên đối với loại tình tiết này, thậm chí là một ít chi tiết quan hệ đều là không quá chú ý.  Huống chi thân thể y không phải thuần túy là giống cái, mà là lưỡng tính, y cũng không có sản đạo, hiện tại Lục Văn Thụy cũng chỉ nhớ mang máng đến một cách mà một vài phụ nữ mang thai sử dụng đến, cho nên hiện tại y cũng chỉ có thể nhắm mắt làm càn.

Ngay lúc y miên man suy nghĩ, cảm xúc Mễ Lai Khắc đột nhiên kích động lên, hắn theo bản năng nắm chặt tay của đối phương, sau khi bình tỉnh lại, Lục Văn Thụy  cũng cảm giác được hành động dị thường của đối phương, y vừa mới hồi phục lại thì phải tiếp tục nghênh đón từng đợt cảm giác đau đớn hơn nhiều so với trước, y hơi hơi khẽ hừ một tiếng, thật sự là đau đến chết đi được.

Sau một lúc kêu rên, Lục Văn Thụy  mẫn cảm ngửi được mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, y có chút nghi hoặc nhìn về phía cuối giường. Chỉ thấy sắc mặt Khoa Lan  cùng  Pháp Lan đều rất là ngưng trọng, mà bên cạnh bọn họ không biết từ khi nào đã bày ra mấy chậu máu loãng. Lục Văn Thụy nhìn Khoa Lan đang chà lau hạ thân mình thì hiểu rõ, nghĩ rằng nước ối đã chảy ra hết, hiện tại bắt đầu xuất huyết, tình huống thật là không ổn. Tiếp theo y quay đầu nhìn về bên cạnh, chỉ thấy lông mày Mễ Lai Khắc đã nhíu lại cùng một chỗ, rõ ràng hắn cũng ý thức được tình huống hiện tại.

Lục Văn Thụy  thấy thế chỉ là nhẹ nhàng nắm tay đối phương, khi đối phương nhìn qua thì hơi hơi xả ra một chút mỉm cười, muốn an ủi đối phương không cần rất sốt ruột, chính mình không có sự tình gì. Đáng tiếc lời an ủi nói chưa nói ra miệng, suy nghĩ của y đã bị cảm giác đau đớn đáng úp lại nên câm nín.

Mễ Lai Khắc nhìn Lục Văn Thụy một giây trước còn cố gắng mỉm cười với mình, giờ khắc này đã tái nhợt ngã xuống, tâm liền gắt gao nhói lên, hiện tại hắn đã có chút gấp đến đỏ mắt, đầu tiên hắn hôn nhẹ vào hai má của đối phương, tiếp theo mới vội vàng hỏi Khoa Lan :

”Phụ thân, tình huống của Thụy  rốt cuộc thế nào? Y sắp chống đỡ không nổi nữa!”

Khoa Lan  nghe vậy chỉ hơi hơi lắc lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi,

”Mễ Lai Khắc, tình huống của Thụy  thật không tốt, nếu huyệt khẩu không mở lớn hơn,  không chỉ bản thân y sẽ mất nhiều máu, thậm chí bảo bảo trong bụng y cũng khó có thể an toàn sinh ra được. Chúng ta đã suy nghĩ thật lâu, vẫn là không nghĩ ra một biện pháp chu toàn.”

Khoa Lan dứt lời, Pháp Lan cùng mấy thầy thuốc cũng gật gật đầu theo, bọn họ đúng là không có cách nào, tình huống của Lục Văn Thụy  như vậy là lần đầu tiên mà bọn họ đụng tới, cho nên trong khoảng thời gian ngắn thì không thể nghĩ ra được biện pháp nào, chỉ có thể dựa vào chính bản thân y cố gắng.

Sau  khi Mễ Lai Khắc nghe được lời nói của  phụ thân nhà mình,  tâm tình lập tức trầm trọng lên, hắn lo lắng nhìn về phía Thụy vẫn vẫn khép mắt như cũ, hắn biết đối phương nhất định cũng nghe lời phụ thân nói, không biết hiện tại y đang suy nghĩ cái gì, có phải cũng giống như mình hay không?  cảm thấy thực vô lực cũng thực tuyệt vọng.

Mà lúc này Lục Văn Thụy  đang suy nghĩ cái gì? Kỳ thật y không có cảm giác được quá tuyệt vọng, trong tự điển của y căn bản không có hai từ “Không có khả năng” cùng “Tuyệt vọng”, tín ngưỡng của y vẫn đều là *“Tin ta giả, nên suốt đời”*, mặc kệ phát sinh sự tình gì, y cũng sẽ không đem hy vọng ký thác vào trên người người khác, dù sao thì “Cầu người không bằng cầu mình”, con người là phải dựa vào chính mình mới được.[Y-H: mình cũng nghĩ thế, nhưng trong thực tế thì có rất nhiều chuyện mà bản thân không thể tự chủ được (^_^)]

Cho nên Mễ Lai Khắc hoàn toàn hiểu lầm Lục Văn Thụy, y đương nhiên cũng nghe được lời nói của Khoa Lan, nhưng y cũng không cảm thấy uể oải gì, chỉ là bắt đầu cố sức suy tư, nghĩ xem kế tiếp nên làm cái gì bây giờ? Cứ đông tưởng tây tưởng như vậy qua một lúc, sắc mặt của mấy người Khoa Lan đã muốn trắng bệch, bọn họ cũng biết hy vọng sẽ không lớn.

Mà lúc này Lục Văn Thụy vẫn trầm tư như trước,  sau một lúc thì y rốt cục nhớ tới trước kia tựa hồ có nhìn thấy trường hợp một phụ nữ có thai mà không kịp đi bệnh viện, hơn nữa trong nhà lại không ai, cho nên người đó đã dùng một bồn tắm lớn đổ đầy nước ấm, cuối cùng thuận lợi sinh ra một bảo bảo khỏe mạnh trong nước. Đây tựa hồ là mượn sức ép của nước gì đó, hiện tại Lục Văn Thụy cũng không thể nghĩ thêm nhiều lắm, chỉ có thể liều một phen.

Sau khi quyết định,  Lục Văn Thụy liền lôi kéo Mễ Lai Khắc ở bên cạnh, dưới cái nhìn nghi hoặc của đối phương, y nhẹ nhàng nói vào tai của hắn:

”Đại Thước, ta nghĩ đến một biện pháp tốt, có lẽ có thể thuận lợi sinh bảo bảo, ngươi nguyện ý tin tưởng ta sao?”

Mễ Lai Khắc nghe vậy, ánh mắt chợt sáng lên, hắn biết Thụy  hiểu được rất nhiều thứ mà chính mình không biết, mặc dù có chút nghi hoặc vì sao trước đó y không nói, bất quá hắn vẫn thực tin tưởng đối phương, vì thế hắn rất là quyết đoán gật gật đầu,

”Thụy, ngươi nói đi, mặc kệ ngươi nói cái gì, ta đều tin tưởng ngươi!”

“Ân, Đại Thước, ta nhớ lại trước kia khi ở trên địa cầu, có người cũng là khó sanh, bọn họ chính là dùng nước để trợ giúp, ngươi thử bỏ ta vào bên trong dục dũng, sau đó thêm vào nước ấm, có lẽ ta cũng có thể thông qua phương pháp này mà thuận lợi sinh ạ bảo bảo!”

Dứt lời, Lục Văn Thụy  rất kiên định nhìn ánh mắt đối phương.

Mễ Lai Khắc nhìn ra đối phương đã quyết tâm, hắn chỉ là phối hợp gật gật đầu, tiếp theo mở miệng nói với nhóm người Khoa Lan một tiếng, không để đối phương phản ứng lại, hắn liền nhanh chóng dùng da thú bao lấy Lục Văn Thụy, tiếp theo bế đối phương lên, xoay người thẳng tắp đi ra ngoài cửa.

Đến khi mọi người trong và ngoài cửa phản ứng lại thì thân ảnh của hai người bọn họ đã chuyển qua một góc khuất, Ngải Tư Đặc cùng Tư Nặc  đuổi theo nhìn nhìn thì mơ hồ thấy Mễ Lai Khắc đi về ngọn núi phía sau. Hai người cũng muốn đuổi theo, bất quá Tạp Lạc Tư ở một bên lại cản hai người lại, hắn hơi hơi lắc lắc đầu nhìn hai người.