Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa

Chương 56: Mọi người cùng liên hoan thịt nướng/chiên




Lý Na, Pháp Lan, Tư Nặc cùng Ngải Tư Đặc phụ trách tẩy trừ một đống lớn tôm cá tươi hôm nay mang về, bên trong có đủ loại cá, con cua, hà trai ngọc, tôm trứng, lươn cùng một loại giống cá chạch, xem ra xử lý chúng sẽ cần không ít công phu.

Mễ Lai Khắc thì bận việc ở trong sân, đầu tiên là hắn đặt hai cái lò tạm thời ở trong sân, ở phía dưới phóng vào một chút nhánh cây, tiếp theo lại chạy vào phòng bếp lấy ra hai khối đá dẹt/ mỏng, đem chúng nó tẩy trừ sạch sẽ rồi đặt phía trên cái lò, đây xem như là vỹ nướng.

Về phần vì cái gì nướng/chiên đồ mà còn phải chuẩn bị đá phiến? Đây là bởi vì Lục Văn Thụy, y cảm thấy so với nướng trực tiếp trên lửa thì đem tôm cá tươi đặt ở mặt trên phiến đá mà nướng thì càng thêm mỹ vị, cho nên y mới nói Mễ Lai Khắc làm riêng cho y hai phiến đá đặt trên bếp lò như thế.

Tưởng tượng một chút, đầu tiên là ở mặt trên phiến đá trán  một lớp dầu, tiếp theo đem hà trai ngọc, tôm trứng đều phóng đi lên, cầm trong tay một cây cọ trúc, tinh tế quét một lớp tương trên bề mặt tôm cá tươi,  sau đó đợi cho chúng nó phát ra âm thanh “Tư tư” thì đem chúng nó vớt lên, bỏ vào trong miệng chậm rãi nhấm nháp, nhất định rất là đậm đà hương vị, thơm ngon vô cùng .[Y-H: so với chiên, mình vẫn thích đồ nướng hơn. Tôm nướng, sò nướng… quá thơm, quá ngon… quá thèm..chẹp chẹp]

Mà lúc này Lục Văn Thụy một người đang bận rộn trong phòng bếp, tuy rằng hôm nay chủ yếu là ăn đồ nướng, nhưng chỉ ăn chút tôm cá tươi nhất định là không đủ, vì trong sáu người bọn họ thì có ba thú nhân có sức ăn rất lớn rồi. Bởi vậy đầu tiên y bắt tay vào làm vài loại tương có mùi vị khác nhau, kỳ thật nói là các loại mùi vị, thật ra cũng chính là ba loại:vị cay, vị mặn cùng vị ngọt mà thôi, thật sự là bởi vì nơi này nguyên liệu quá ít. Bất quá có ba loại mùi vị cũng tốt lắm rồi, trước kia khi y sống tại Hắc Chiểu rừng rậm, suốt  10 năm toàn ăn thức ăn có vị mặn đó thôi, những hương vị căn bản này đối với y chính là xa xỉ, cho nên hiện tại y đã thực thỏa mãn.

Sau  khi làm xong tương, y lại yêm chế một ít thịt phiến cùng thịt thăn, như vậy lúc nướng cũng sẽ có cá có thịt. Trừ bỏ mấy thứ này, y  còn làm thêm một ít bánh bột ngô, nếu kết hợp với thịt nướng thì có thể làm thành thịt cuốn rất là ngon miệng. Bất quá trừ bỏ thịt để ăn, y còn làm thêm món rau trộn thịt mã xỉ kiển cùng một món rau trộn măng, đợi lát nữa ăn cùng với thịt nướng cũng sẽ ngon miệng hơn. Kế tiếp y lại làm một món canh đầu cá, dù sao hôm nay bọn họ cũng bắt được rất nhiều cá. Lục Văn Thụy một bên suy nghĩ, một bên động thủ làm việc.

Sau  khi  Mễ Lai Khắc làm xong hai cái bếp nướng thì đi vào phòng bếp, hắn muốn giúp Lục Văn Thụy một tay. Lục Văn Thụy thấy thế bèn nói hắn đi rót  nước trái cây, bởi vì chắc chắn lúc  mọi người ăn đồ nướng nhất định sẽ bị khát nước.

Đương nhiên trừ bỏ hai người bọn họ, bốn người còn lại cũng không thể ngồi mát ăn bát vàng. Lúc này Ngải Tư Đặc, Pháp Lan, Lý Na cùng Tư Nặc đang ở trong viện bận việc. Lý Na cùng Tư Nặc phụ trách đem cá, con cua cùng tôm trứng đều rửa sạch sẽ, thuận tiện đem chúng nó thiết hảo đặt ở một bên.

Mà Pháp Lan cùng Ngải Tư Đặc đang vội vàng xử lý con mồi hôm nay mang về, một người trong bọn họ bắt tay vào lột da lóc xương mấy con mồi, người kia thì phụ trách tẩy trừ. Trong toàn bộ quá trình, hai người bọn họ đều phối hợp khăng khít, cảm giác rất ấm áp cùng ngọt ngào.

Vì thế sáu người bọn họ, chia thành ba tổ liền như vậy phối hợp với nhau, bọn họ phát triễn đầy đủ câu nói “Nhiều người lực lượng đại”, chỉ chốc lát sau đã đem công tác chuẩn bị đồ nướng đều làm tốt.

Tiếp theo bọn họ lấy ra vài cái ghế, sáu người cùng nhau ngồi vây quanh bên cạnh bếp lò,  vẫn là ba người một bên. Bên Lục Văn Thụy đương nhiên là y đến động thủ, bên kia thì người phụ trách chiên nướng là Pháp Lan, trù nghệ của hai người bọn họ xem như là tốt nhất trong số mấy người ở đây.

Lần này Lục Văn Thụy chuẩn bị chén gỗ đựng dầu như cũ, chỉ thấy y lấy ra một cái cọ trúc, nhúng một chút dầu trong cái chén gỗ kia, sau đó quét một lớp lên bề mặt phiến đá, bởi vì lửa dưới lò đủ lớn cho nên gần như trong nháy mắt tiếp theo, một cỗ mùi dầu rán liền bay vào trong mũi bọn họ.

Tiếp theo y đổi cọ trúc sang tay trái, tay phải thì cầm lấy đôi đũa ở bên cạnh, bắt đầu gắp con cua cùng tôm trứng trên bàn, sau đó xếp vào mặt trên phiến đá, tiếp theo y lại dùng cọ trúc quét lên một lớp tương, y bắt đầu lần lược trở mặt [lật qua lật lại ấy (^_^)] cho chúng nó, toàn bộ quá trình rất đơn giản mà lại lưu sướng. Trừ bỏ Pháp Lan cùng Lục Văn Thụy, mấy người còn lại đều bị từng trận mùi thơm khiêu khích đến không thể kìm lòng.

Đợi cho nhóm tôm cá tươi đầu tiên rốt cục được nướng tốt, bọn họ liền khẩn cấp đem mấy con gần mình nhất gắp hết vào trong bát, bắt đầu ăn liều mạng mà ăn. Bởi vì tương dùng để nướng đều là tương thịt nướng cơ bản, cho nên sau khi bọn họ đem tôm cá tươi đều bỏ vào trong bát, còn có thể dựa vào khẩu vị của chính mình mà thêm vào tương có vị cay hoặc ngọt. Như vậy là có thể chiếu cố đến khẩu vị của tất cả mọi người.

Mọi người hiện tại đều rất là rối ren, phỏng chừng hôm nay có rất nhiều món ăn, vì thế bọn họ cứ một chốc thì uống nước trái cây một chốc thì đổi ăn đồ nướng, thỉnh thoảng còn có thể cắn một ngụm thịt cuốn hoặc là uống một ngụm canh đầu cá, khí thế ăn uống thật ngất trời.

Đương nhiên trong quá trình ăn uống, đề tài luôn không phải ít, bọn họ vừa ăn vừa không quên tán gẫu với nhau, mà nhân vật trong đề tài của bọn họ lần này chính là Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc.

Đột nhiên Tư Nặc ngẩng đầu lên, hắn vừa mới ăn xong nửa con cua, đột nhiên mở miệng nói:

”Mễ Lai Khắc, nghe nói tối hôm qua ngươi không có về nhà nga, có phải thật hay không?” Nói xong, hắn còn trừng mắt nhìn Mễ Lai Khắc.

Nghe được câu hỏi của hắn, Mễ Lai Khắc và Lục Văn Thụy không hẹn mà cùng sửng sốt một lát, mà phản ứng này của bọn họ cũng làm cho bọn Lý Na ở bên cạnh đều tò mò nhìn lại. Mễ Lai Khắc thấy thế đầu tiên là liếc liếc nhìn Lục Văn Thụy bên cạnh một cái, thấy y tựa hồ không có phản ứng gì đặc biệt, thế này mới mở miệng trả lời:

”Ân, ta tối hôm qua xác thực không có về nhà.”

“Vậy tối hôm qua ngươi ngủ ở chỗ nào a?”

Lý Na hỏi tiếp, hắn vừa nói vừa nhìn về hướng Lục Văn Thụy vài lần, ánh mắt rất là ái muội.

“Ta…… Ta tối hôm qua……”

Mễ Lai Khắc đột nhiên nhớ tới một ít hình ảnh lửa nóng tối hôm qua, nhịn không được mặt có chút đỏ, phản xạ tiếp theo của hắn là nhìn về phía Lục Văn Thụy, mà lúc này Lục Văn Thụy ở một bên cũng vừa lúc nhìn lại, vì thế tầm mắt hai người liền như vậy giao nhau, tiếp theo bắt đầu chậm rãi giằng co, trong nháy mắt bốn phía xung quanh bọn họ tựa hồ dâng lên vô số bong bóng màu hồng.

Ngải Tư Đặc, Tư Nặc, Pháp Lan cùng Lý Na ở một bên thấy thế đều đã hiểu rõ, xem ra tối hôm qua Mễ Lai Khắc nhất định là ngủ lại, nhìn nhìn phản ứng không tự nhiên của hai người, nhất định tối hôm qua bọn họ đã có phát sinh một ít chuyện tình phấn khích, nghĩ như vậy, trong lòng bốn người bắt đầu sôi nổi tưởng tượng đủ thứ. Lúc này, một người vẫn luôn trực lai trực vãng;Tư Nặc; đánh vỡ bầu không khí giữa bọn họ, đầu tiên hắn giả vờ ho nhẹ một tiếng, tiếp theo  biết rõ còn cố hỏi:

”Như vậy tối hôm qua ngươi ở  cùng một chỗ với Thụy à? Suốt một đêm?”

Nghe được câu hỏi của hắn, Mễ Lai Khắc cảm giác độ ấm trên mặt của mình tựa hồ lại lên cao, hắn yên lặng gật đầu một cái, cũng không nói ra cái gì, bộ dáng nhìn có chút ngượng ngùng cùng xấu hổ.

Lục Văn Thụy ở một bên nhìn Tư Nặc đang khi dễ Đại Thước, đột nhiên có chút không đành lòng nhìn Mễ Lai Khắc như vậy, y nhưng là có tiếng bao che khuyết điểm, vì thế y liền ngắt lời nói:

”Tối hôm qua chúng ta quả thật cả đêm đều ở cùng một chỗ, các ngươi có ý kiến gì sao?”

Ngữ khí của y rất là đương nhiên, sau khi nói xong còn liếc mắt nhìn mấy người còn lại một cái, Ngải Tư Đặc bọn họ không hiểu sao cảm giác thấy phía sau lưng chợt lạnh, đột nhiên đều có chút nột nột nói không ra lời, ngay cả người tò mò nhất như Tư Nặc cũng nhắm miệng lại, trực giác nói cho hắn, lúc này không dễ chọc Lục Văn Thụy.

Cho nên lần này Lục Văn Thụy chống lại bốn người Ngải Tư Đặc, Tư Nặc, Lý Na cùng Pháp Lan, tuy rằng là 1 so với 4, nhưng là cuối cùng vẫn là Lục Văn Thụy khí tràng khá lớn lấy được thắng lợi cuối cùng, vì Mễ Lai Khắc kết luận, xem ra có người yêu cường thế cũng không tệ. Ít nhất hiện tại rõ ràng cảm nhận được Lục Văn Thụy đang cố bảo hộ mình,  trong lòng Đại Thước đồng học thực là ngọt ngào, không thấy hắn cười đến ánh mắt đều nheo lại hết đó sao? Ha ha!(^_^)

Tư Nặc bọn họ vì không thể làm được gì mà ngầm đối với Mễ Lai Khắc lóe lên vài ánh mắt sắc như  đao để trả thù, đương nhiên động tác nhỏ này của bọn họ đều bị Lục Văn Thụy thấy được, bất quá y cũng chỉ cười cười, dù sao mọi người cũng chỉ đùa giỡn mà thôi, không cần quá mức làm thiệt tình.

Tóm lại, bữa tối này mọi người ăn thật sự tận hứng, cuối cùng dưới sự hợp lực của sáu người bọn họ, mặc kệ là tôm cá tươi hay là thịt nướng thậm chí là canh đầu cá cũng đều trở thành hư không, hơn nữa ba người Mễ Lai Khắc, Ngải Tư Đặc cùng Tư Nặc hình như vẫn còn chưa đủ no.

Vì thế Lục Văn Thụy không thể không lại đi tới phòng bếp, y lấy ra một ít tôm cá tươi vốn tính để dành ngày mai ăn bỏ vào trong nồi, thêm nước nấu thành một nồi canh rau đơn giản. Tiếp theo y lại lấy ra một ít tiểu mạch phấn, nhanh chóng cán ra làm thành một ít mì, đợi cho canh sôi thì đem mì thả vào trong nồi, sau một lát công phu, sáu bát mì thơm ngào ngạt đã được làm xong.

Mễ Lai Khắc bọn họ đều rất vừa lòng tiếp nhận bát mì của mình, cúi đầu vù vù ăn, ân, mì mà bỏ thêm tôm cá tươi thì hương vị so với mì nước bình thường thật sự ngon hơn rất nhiều, vì thế mấy người đều tận lực ăn, ngay cả Lý Na cùng Pháp Lan vốn đã no cũng ăn đến cơ hồ không còn lại bao nhiêu.

Sau  khi đem một chén mì lớn giải quyết hết, tất cả mọi người rất là thỏa mãn buông bát, Tư Nặc ăn no đến nổi nất một cái, xem ra mọi người đều ăn thật sự là vừa lòng. Lục Văn Thụy thấy thế trong lòng rất cao hứng, tay nghề của mình có thể được bọn họ thưởng thức cùng yêu thích, loại cảm giác này thật sự rất là tân kỳ và tốt đẹp.

Kế tiếp mọi người bắt đầu giúp đỡ dọn dẹp này nọ, bọn họ một nửa phụ trách tẩy trừ, một nửa còn lại phụ trách sửa sang lại bếp lò, sáu người cùng nhau đồng tâm hiệp lực, sau một lát công phu đã đem hết thảy dọn dẹp đâu vào đó. Lúc này trăng đã lên cao, Ngải Tư Đặc bọn họ nhìn sắc trời thật sự đã khuya, liền cùng Lục Văn Thụy nói lời tạm biệt. Đương nhiên Mễ Lai Khắc vẫn là ở lại, hắn cùng Lục Văn Thụy  đi bộ cạnh bờ sông để tiêu thực. Dưới ánh trăng sáng tỏ, hai người bọn họ tay nắm tay, vừa nói chuyện phiếm vừa chậm rãi tiêu sái.

Loại cảm giác mà hai người ở cùng nhau thật sự rất tốt đẹp, hai người bọn họ tựa hồ đều chìm đắm trong loại cảm giác này, tựa hồ có chút hồn nhiên vong ngã. Khi bọn họ lại phục hồi tinh thần, thời gian đã khuya, Mễ Lai Khắc lúc này mới chuẩn bị ly khai, dù sao Lục Văn Thụy còn chưa có trưởng thành, nếu hắn vẫn ngủ lại cũng không phải rất tốt. Vì thế hắn liền mở miệng nói cùng đối phương, đang lúc hắn chuẩn bị xoay người rời đi, Lục Văn Thụy đột nhiên gọi hắn lại, Mễ Lai Khắc có chút hưng phấn quay đầu, chẳng lẽ Thụy muốn lưu chính mình qua đêm sao? Hay là……

Nghĩ như vậy, trong lòng hắn rất là nhảy nhót, đáng tiếc tưởng tượng của hắn cuối cùng cũng  không có trở thành sự thật, vô số chuyện nói cho chúng ta biết: Tưởng tượng là tốt đẹp, mà sự thật là tàn khốc, cho nên đáp lại Đại Thước đồng học là một câu “Chờ một chút” của đối phương cùng bóng dáng rời đi rất nhanh của Lục Văn Thụy.

Nguyên lai là Lục Văn Thụy đột nhiên nhớ tới việc hôm nay y phát hiện muối, cho nên y gọi Mễ Lai Khắc lại, sau đó trở về trong nhà mình, từ bên trong chiếc ba lô để ở phòng bếp lấy ra một ít khối muối chính mình mang về, đem chúng nó giao cho Mễ Lai Khắc, để cho hắn trở về nói chuyện này cho Tạp Lạc Tư nghe. Suy nghĩ xem về sau có thể an bài các thú nhân đi vào bên trong rừng rậm thu thập muối  hay không, như vậy về sau bọn họ có lẽ sẽ không cần dùng rất nhiều đồ vật đi đến Hải tộc bộ lạc trao đổi muối nữa.

Mễ Lai Khắc nghe lời Lục Văn Thụy nói xong, lập tức thu hồi một chút mất mát vừa nổi lên kia, ngược lại lộ ra một nụ cười sáng lạn. Hắn thật cao hứng, Thụy thật sự dung nhập vào bộ lạc này của bọn họ, hơn nữa y càng ngày càng suy nghĩ cho bộ lạc.

Đại Thước đồng học cảm động cùng vui mừng rất nhiều, đột nhiên ý nghĩ nóng lên, rất nhanh hôn một cái lên môi đối phương, tiếp theo y liền cười chạy đi, bộ dáng kia y hệt một con mèo tinh làm chuyện xấu, bất quá hắn xác thực cũng là động vật họ mèo a.

Mà Lục Văn Thụy bị đánh lén thành công thì có chút buồn cười nhìn bóng dáng đối phương rời đi, kỳ thật y rất muốn nói cho Đại Thước, bọn họ hiện tại đã chính thức kết giao, chính là hôn một chút mà thôi, y sẽ không tức giận, không cần vội vã chạy trốn như vậy.(^_^). Đương nhiên mấy chuyện này Mễ Lai Khắc tự nhiên là không biết, bằng không còn không  hắn sẽ đấm ngực dậm chân (tức tối) bao nhiêu lần đâu.

Sau khi Mễ Lai Khắc chạy về nhà mình, đầu tiên hắn đi tìm Tạp Lạc Tư, đem chuyện về muối báo cho đối phương biết, quả nhiên tộc trưởng đại nhân “Long tâm đại duyệt”.

Tạp Lạc Tư từ trong tay Mễ Lai Khắc lấy ra một khối muối, bẻ/ ngắt ra một chút bỏ vào trong miệng nếm thử, cảm giác hương vị loại muối này thế nhưng so với muối từ Hải tộc bộ lạc còn muốn thuần chất hơn một ít, nhịn không được cảm khái nói: Xem ra Lục Văn Thụy thật là phúc tinh của bộ lạc bọn họ.

Người này bất quá mới đến bộ lạc bọn họ không đến ba tháng đi, những đã mang đến những biến hóa nghiêng trời lệch đất,  cũng vì bọn họ sáng tạo rất nhiều kỳ tích. Đầu tiên, y dạy các tộc nhân gieo trồng các loại thực vật cùng lương thực có thể ăn, tiếp theo lại dạy cho thầy thuốc ở trong bộ lạc một ít tri thức cùng công hiệu của thảo dược, sau đó y tạo ra  đường mía, mà hiện tại y lại phát hiện ra muối. Có thể nói mỗi một hành động của y đều mang đến cho các tộc nhân ở trong bộ lạc thật lớn thu hoạch, càng miễn bàn y còn dạy các giống cái luyện Thái Cực, nói là để cải thiện thể chất của bọn họ, làm cho bọn họ trở nên khỏe mạnh hơn một chút. Mà thân mình của y cùng năng lực đặc thù và cường hãn vũ lực cũng làm cho các giống cái thậm chí là các thú nhân đều theo không kịp. Đem mấy linh linh này đó tổng kết lại, cống hiến Lục Văn Thụy  đối với Thái Cách bộ lạc là không thể chối bỏ, trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt Tạp Lạc Tư nhìn tiểu nhi tử nhà mình cũng cực nóng lên, ha ha, Mễ Lai Khắc thật có phúc khí, có thể tìm về một giống cái khó lường như vậy. Hắn đưa tay vỗ vỗ bả vai tiểu nhi tử nhà mình, tiếp theo mở miệng nói:

”Mễ Lai Khắc, hảo dạng, ngươi thật không hổ là con của Tạp Lạc Tư ta đâu! Về sau tiếp tục cố gắng, tranh thủ sớm một chút đem Thụy bắt đến đây đi!” (^_^).

Dứt lời hắn còn ha ha nở nụ cười, tiếng cười sang sảng kia dĩ nhiên là trước nay chưa có. Mễ Lai Khắc rất kinh ngạc nhìn Tạp Lạc Tư trước mắt mình, đây là phụ thân mặt than của mình hay sao? Nguyên lai hắn cũng có thể cười đến sáng lạn như vậy? Hắn vẫn nghĩ rằng phụ thân nhà mình chỉ biết cười lạnh, cười châm biếm mà thôi, hôm nay hắn thật sự là mở rộng tầm mắt a.