Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa

Chương 52: Nghi thức trưởng thành của đại thước




Ân, nếu đã đoán được, hắn cũng sẽ không tiếp tục truy cứu, Lục Văn Thụy bắt đầu công việc như thường lệ vào mỗi buổi sáng: rửa mặt — luyện công — tắm, ăn điểm tâm, bởi vì Mễ Lai Khắc bề bộn nhiều việc, cho nên gần đây, hắn đều ăn điểm tâm một mình, bất quá hôm nay thức trể, buổi ăn này có thể xem như buổi trà chiều. Sau  khi ăn xong, hắn thấy gần tới giờ cử hành nghi thức, vì thế đi đến phòng bếp, chuẩn bị làm bánh ngọt sinh nhật cho Mễ Lai Khắc.

Lần này hắn dùng bột  ngô cùng bột tiểu mạch trộn lại với nhau, bên trong để thêm chút đường mía, sau đó vo lại thành viên, đặt ở trong nồi chưng cách thủy một chút, sau  khi lấy ra sẽ để thêm lên phía trên mặt chút hoa quả, nhìn thấy chính là một cái bánh ngọt hình tròn, hương vị cũng không tệ lắm.

Lục Văn Thụy nghĩ nên để bánh ngọt ở nhà, chờ đến buổi tối khi Đại Thước trở về thì ăn sẽ ngon hơn, vì thế hắn lại đem bánh ngọt đặt ở trong nồi mà giữ ấm.

Đợi cho làm xong hết mọi thứ, sắc trời cũng không còn sớm, phỏng chừng một hồi nữa sẽ cử hành nghi thức, vì thế Lục Văn Thụy lại thu thập một chút, lưu loát đeo Phong Tàn vào bên hông, sau đó  liền xuất môn, hôm nay Ngải Tư Đặc bọn họ hẳn là đi hỗ trợ rồi.

Hắn một đường đi tới, nhìn con sông phụ cận, cây cối xanh um tươi tốt ở một bên, còn có những nhóm  người đang cười vui nói chuyện với nhau, Lục Văn Thụy cảm giác cuộc sống nơi này thật sự yên bình cũng thực hài hoà . Nơi này không có ô nhiễm, không có kiến trúc cao lớn, không có âm thanh máy móc ồn ào, không có hoàn cảnh gì phá hư tự nhiên, thật tốt.

Tính tính thời gian hắn đi theo Mễ Lai Khắc vào Thái Cách bộ lạc đã được ba tháng, thời gian tuy rằng không phải rất dài, nhưng đã xảy ra không ít chuyện tình, hiện tại hắn đã bằng hữu, có người quan tâm hắn, mà hắn cũng có người để quan tâm, có cảm giác vướng bận loại này thật tốt lắm, đặc biệt đối với một người từ một thời không khác đến như hắn,  hắn cảm giác tựa hồ bản thân rốt cục đã tìm ra được lí do tồn tại ở thế giới thú nhân này.

Hắn cứ vừa đi vừa nghĩ như thế, sau một lúc lâu thì đến thần điện tọa lạc ở vị trí trung tâm của bộ lạc. Mặc kệ là ở trong bộ lạc cử hành nghi thức gì, thì đều cử hành bên trong thần điện. Trách không được ở trong bộ lạc, hiến tế lại có địa vị cao như vậy, hiện tại ngẫm lại, từng tộc nhân ở trong bộ lạc, bọn họ từ lúc sinh ra đến trưởng thành rồi đến kết thành bạn lữ cho đến cuối cùng là tử vong, tất cả các nghi thức đó đều được cử hành ở trong thần điện, có thể nói nơi này chứng kiến từng sinh mệnh bắt đầu, trưởng thành cùng tử vong.

Lục Văn Thụy vừa nghĩ vừa đi vào thần điện, bên trong trừ bỏ phòng thí nghiệm năng lực, cũng chỉ có một đại sảnh rất rộng, nơi này chính là địa phương cử hành nghi thức.

Không biết có phải hay không vì để thuận tiện cùng thần thú câu thông, nơi này được thiết kế là không có nóc nhà, chỉ là một quảng trường lộ thiên, miễn cưỡng có thể cất chứa toàn bộ thú nhân cùng giống cái trong bộ lạc, mà nghi thức hoả táng hôm trước bởi vì có hơn mấy ngàn tộc nhân của năm bộ lạc nên một số phải đứng ở bên  ngoài điện.

Hiện tại đã có vài người đứng trên thần đàn, bọn họ chính là hiến tế Phỉ Nhĩ, tộc trưởng Tạp Lạc Tư, y sư Khoa Lan, Ngải Tư Đặc cùng nhân vật chính của ngày hôm nay: Mễ Lai Khắc.

Lúc này năm người bọn họ cùng đứng chung với nhau, thấp giọng thảo luận cái gì đó, lấy thính lực tuyệt hảo của Lục Văn Thụy cũng chỉ có thể nghe được vài từ ngữ ngắn gọn, trong đó rõ ràng nhất là “Răng nanh”,”Giác”,”Rừng rậm” cùng “Nghi thức”.

Đại khái chắc là ở thảo luận mấy việc liên quan đến nghi thức đi, Lục Văn Thụy nghe xong còn chưa tính, tiếp theo hắn đem ánh mắt đặt ở trên người Mễ Lai Khắc. Vừa rồi hắn chỉ nhìn lướt qua năm người bọn họ, hiện tại nhìn kỹ, quả nhiên hôm nay Mễ Lai Khắc không có quang nửa người trên [chắc là: cởi trần] đâu. Lúc này Đại Thước đồng học đang mặc trên người chính là bộ đồ mà Lục Văn Thụy bị mất trộm ngày hôm nay.

Chuyện là thế này. Sáng sớm hôm nay khi Mễ Lai Khắc vừa chuẩn đi vào nhà Lục Văn Thụy báo danh (^_^), hắn cầm chút hoa quả tươi trong tay, quen thuộc trèo tường đẩy cửa (^_^), tiếp theo tới gần bên giường, đây là động tác hắn đã quen trong ba tháng này.

Khi hắn buông hoa quả trong tay xuống, khi ngồi vào bên giường, nhìn thấy gương mặt ngủ say ngọt ngào của Lục Văn Thụy, lúc này đối phương có vẻ nhu thuận lại nhu hòa. Mễ Lai Khắc nhịn không được hôn lên mặt đối phương một cái, tiếp theo sẽ chờ đối phương tỉnh lại, không nghĩ tới hôm nay Lục Văn Thụy không có lập tức tỉnh lại.

Đại Thước đồng học rất là tò mò nhìn ra ngoài một hồi, dưới nắng sớm, có thể nhìn thấy sắc mặt của Lục Văn Thụy có chút xanh xao, hơn nữa lông mi lại hơi hơi nhăn lại, không khó nhìn ra đối phương hiện tại rất là mỏi mệt, xem ra tối hôm qua hẳn là không có nghỉ ngơi tốt.

Mễ Lai Khắc yêu thương vuốt ve hai má đối phương, nhìn thấy đối phương tựa hồ cảm ứng lại nên cọ vài cái trên tay mình, hắn mỉm cười, muốn giúp đối phương sửa lại tấm chăn da thú, không nghĩ tới đột nhiên nhìn thấy quần áo mà Lục Văn Thụy ôm trong lòng, một đen một trắng ló ra khỏi tấm chăn da thú.

Mễ Lai Khắc tò mò tìm hiểu, chẳng lẽ Thụy không có nghỉ ngơi tốt là vì cái này? trước kia hắn không có nhìn thấy qua mấy bộ quần áo này, cho nên đây là mới làm? Vì cái gì mà Thụy lại không chịu ngủ để vội vàng làm cái này đâu?

Mang theo tràn đầy nghi hoặc, hắn nhẹ nhàng lôi quần áo từ trong lòng đối phương ra, không nghĩ tới sau  khi kéo ra mới phát hiện nguyên lai không chỉ là một kiện quần áo,  phía dưới còn có thêm hai chiếc quần lót cùng một áo lót, hắn nhớ rõ trước kia Thụy có nói qua hai cái tên này.

Hắn trước tiên đắp chăn cho  Lục Văn Thụy,  nhìn thấy đối phương bị hắn lắc cái thân cũng không có tỉnh lại, an vị ở một bên, hắn bắt đầu đánh giá quần áo trước mặt, quần áo này là Thụy may cho hắn sao? Như thế nào hắn nhìn có chút kỳ quái vậy? Cũng là không phải bộ quần áo đầu tiên quá mức kỳ quái, mà là bộ quần áo nhỏ có chút kỳ quái. [ha ha]

Đại Thước đồng học nhìn một lát, cầm quần áo lật tới lật lui mấy lần, đột nhiên phúc chí tâm linh [chắc là giống như: bừng tỉnh,thông suốt], hắn lấy ra chiếc áo T-shirt kia dài tay màu trắng, khoác vào trên người khoa tay múa chân một chút, cảm giác……  rất vừa nga. Tiếp theo hắn lại xuất ra cái quần dài màu đen, lại làm tương tự, ân có thể xỏ chân nga. ân? Thật vừa a!

Lúc này trên mặt hắn đã lộ ra một nụ cười sáng lạn, nụ cười kia thực đơn thuần cũng thực thỏa mãn, giống như là một tiểu hài tử vừa được cho kẹo. Hắn tiếp tục lấy ra áo lót cùng quần lót khoa tay múa chân một chút, thật sự đều là hơi nhỏ so với hắn nha! Ha ha!

Tiếp theo hắn quay đầu, bình tĩnh nhìn chăm chú vào Lục Văn Thụy vẫn ngủ say nằm ở trên giường, nguyên lai Thụy là vì làm quần áo cho mình nên mới mệt như vậy. Hơn nữa xem tình hình này, Thụy  tựa hồ còn không có ăn cơm tối đâu, tối hôm qua hắn không có đến, cho nên cũng không biết đối phương  rốt cuộc nhịn bao lâu. Hắn nhớ rõ Thụy cũng không phải thực am hiểu thủ công, xem ra mấy món quần áo này nhất định đã lấy của y rất nhiều thời gian đi.

Trong nháy mắt, hắn cảm giác trong lòng mình bắt đầu trở nên tràn đầy, một dòng nước ấm dũng mãnh tràn vào trong đó, làm cho toàn bộ thân thể của hắn đều có chút tê dại mềm mại, đây là cảm giác hạnh phúc đi. Hắn cúi đầu hôn vào trán đối phương, tiếp theo lấy mấy kiện quần áo mang đi, hắn quyết định hôm nay sẽ mặc bộ quần áo mà Thụy đã làm cho hắn khi cử nghi thức trưởng thành của mình.

Cho nên lúc này Lục Văn Thụy nhìn thấy chính là Mễ Lai Khắc đang mặc áo trắng quần đen, bất đồng cho dáng vẻ dã tính anh tuấn bình thường khi quấn một khối da thú quanh hông, hắn hiện tại nhìn nhã nhặn mà lại tuấn lãng, hôm nay,  hắn còn khác thường đem mái tóc vốn rối tung cột lại chỉnh tề ở sau đầu, nhìn bộ dáng rất là nhẹ nhàng khoan khoái và rất có tinh thần. Nếu hiện tại nhìn Mễ Lai Khắc,  đại khái không có người có thể tưởng tượng đến đây là một thú nhân sống ở thế giới thú nhân đi, nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy hắn là một đứa con lai rất tuấn tú mà thôi. Không nghĩ tới Đại Thước mặc vào quần áo này thật sự rất dễ nhìn, Lục Văn Thụy ở một bên vừa lòng gật gật đầu, xem ra một đêm thức trắng của hắn thật sự là đáng giá.

Tựa hồ cảm nhận được có tầm mắt chú mục trên người mình, Mễ Lai Khắc ngẩng đầu lên, phát hiện chủ nhân của tầm mắt đó thế nhưng chính là người mà hắn tâm tâm niệm niệm Lục Văn Thụy, hắn cao hứng nở nụ cười, tiếp theo bước xuống thần đàn, hướng về đối phương đi đến.

Lục Văn Thụy nhìn thấy Mễ Lai Khắc đang đi về phía mình, trong nháy mắt tựa hồ mất đi cảm giác về không gian, hắn giống như đã quên nơi này vẫn là thần điện, chung quanh còn có rất nhiều người khác, hắn chính là bị hấp dẫn vô thức đi về phía trước, khi khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, hắn vươn tay ôm lấy đối phương.

Mà Mễ Lai Khắc bị ôm cổ, đầu tiên là sửng sốt một chút, tiếp theo lập tức vươn hai tay bế đối phương, khó có được Thụy chủ động như vậy, lại là đang ở bên ngoài, ngay tại trước mặt rất nhiều tộc nhân nữa. Hắn cười hì hì hưởng thụ ôm ấp lẫn nhau, thỏa mãn cùng ngọt ngào tựa hồ bao trùm lấy hắn, thật tốt.

Đang lúc chung quanh hai người tựa hồ xuất hiện rất nhiều rất nhiều bong bóng màu hồng, một tiếng cười to truyền tới, tiếp theo là tiếng thứ hai, tiếng thứ ba, cuối cùng tiếng cười tựa hồ càng ngày càng nhiều. Lục Văn Thụy cả người cứng đờ, đột nhiên nhớ tới chính mình vừa rồi làm cái gì, trời ạ, hắn thế nhưng tại trước mặt công chúng chủ động ôm lấy Mễ Lai Khắc, thật là mất mặt quá. Nghĩ đến đây, trong nháy mắt mặt hắn liền đỏ lên, Mễ Lai Khắc thì hung hăng trừng mắt liếc người khởi xướng một cái, tiếp theo hắn tặng cho đối phương một ánh mắt cảnh cáo, ý tứ là:

“Ngươi chờ đó!”

Mà đối tượng bị ánh mắt cảnh cáo ấy; Tư Nặc; chỉ vô tội nhún vai, ai bảo bọn họ quá mức lộ liễu làm chi, dám ngay tại thần điện mà khanh khanh ta ta, chính hắn khi phát hiện ra Lục Văn Thụy thế nhưng cũng sẽ làm ra loại chuyện này mới giựt mình mà cười ra tiếng, sau đó người chung quanh cũng phụ họa nở nụ cười, thật sự không liên quan đến hắn a!

Lục Văn Thụy hồng hai gò má, nhẹ nhàng đem Mễ Lai Khắc đẩy ra, tiếp theo hắn làm bộ dường như không có việc gì tiêu sái đến bên cạnh nhóm người Pháp Lan, Lý Na cùng Tư Nặc, thản nhiên nói một tiếng:

”Các ngươi đến đây a!”

Pháp Lan cùng Lý Na thấy thế đành phải ngừng cười, bọn họ cũng đều biết da mặt Lục Văn Thụy rất mỏng, mà Tư Nặc ở bên cạnh Lý Na đang cười đến “Đoạt mệnh hồi hồn kháp” cũng dừng lại, tiếp theo hắn nhanh chóng thu liễm tươi cười trên mặt mình, gật đầu với Lục Văn Thụy.

Mà trên thần đàn,  Tạp Lạc Tư, Khoa Lan cùng Ngải Tư Đặc nhìn thấy cảm tình của Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc tốt như vậy, đều rất là vui mừng, dù sao bọn họ đối với việc lựa chọn bạn lữ này của tiểu nhi tử / đệ đệ nhà mình này là vừa lòng từ đầu đến chân, hơn nữa hôm nay, bọn họ đều chú ý tới quần áo mới trên người Mễ Lai Khắc, kiểu dáng đặc biệt như vậy nhất định là do Lục Văn Thụy tự tay làm. Đối với chuyện này, trong ba người bọn họ, Khoa Lan có cảm xúc nhiều nhất, trước kia đều là chính mình làm quần áo cho hai đứa con, hiện tại Mễ Lai Khắc đã có thể mặc quần áo do giống cái mình làm cho, Khoa Lan thật sự vì tiểu nhi tử nhà mình mà cao hứng, cao hứng vì y có thể tìm được một giống cái quan tâm y chiếu cố y như vậy. Bởi vậy, sau này Pháp Lan đối xử với Lục Văn Thụy ngày càng tốt, có khi còn vượt qua hai đứa con nhà mình, điều này làm cho Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc thường xuyên oán giận, kỳ thật hai huynh đệ bọn họ nghi ngờ rằng bản thân chính là do phụ thân nhà mình nhặt về đi, Thụy mới là con ruột của bọn họ. (^_^).

Bất quá hiện tại bọn họ còn phải vội vàng cử hành nghi thức, hôm nay Mễ Lai Khắc chuẩn bị răng nanh cùng giác[sừng] của ba khố thú, đây là một loại dã thú gần giống với rồng nước thú, chúng nó sinh hoạt ở rừng rậm và khu vực núi  phía sau bộ lạc, bình thường cũng không gặp nhiều, lần này cũng do Mễ Lai Khắc có vận khí tốt, trong mấy ngày qua khi hắn lắc lư chung quanh thì phát hiện được.

Răng nanh ba khố thú đều dài và sắc nhọn, nhưng nếu đem chúng nó xếp cùng nhau cũng rất xinh đẹp, một viên khỏa trong suốt trong sáng, Mễ Lai Khắc đem chúng nó xuyến thành một chuỗi vòng cổ. Mà trên đầu ba khố thú có hai cái sừng, chúng nó dài chừng 40 li, đại khái có đường kính khoảng 5 li, toàn bộ là màu đen, tính chất rất cứng rắn, nghe nói thực thích hợp dùng để làm thành vũ khí.

Vừa rồi Mễ Lai Khắc bọn họ thảo luận chính là tại lễ trưởng thành thì sẽ dâng lên món nào, bởi vì hai cái đều tốt, cho nên mọi người đều có chút do dự, bất quá hiện tại thấy được Lục Văn Thụy, trong lòng Mễ Lai Khắc đã có quyết định.

Lại qua nửa ngày, hiến tế Phỉ Nhĩ ở trên thần đàn dùng trượng gõ mạnh xuống sàn [sàn thần đàn] ba cái ” thùng thùng đông”,   tất cả mọi người trong thần điện đều im lặng, ánh mắt mọi người đều hướng về phía thần đàn.

Lúc này trên thần đàn, hiến tế Phỉ Nhĩ đứng bên cạnh dàn tế đặt ngay chính giữa, đứng hai bên trái phải của hắn là Tạp Lạc Tư, Khoa Lan cùng Mễ Lai Khắc. Chỉ nghe Phỉ Nhĩ mở miệng nói:

”Mọi người đều biết, hôm nay là một ngày thần thánh, thú nhân Mễ Lai Khắc của bộ lạc chúng ta sắp sửa cử hành nghi thức trưởng thành của mình, hắn sẽ cho chúng ta xem hắn dâng cái gì lên cho thần thú?”

Theo lời Phỉ Nhĩ nói, mọi người đều nhìn về phía dàn tế, chỉ thấy trên bàn bày ra hai vật thể thô thô màu đen, Phỉ Nhĩ đem sừng ba khố thú giơ lên, nói tiếp:

”Mọi người xem, đây là sừng trên đầu ba khố thú. Mọi người đều biết ba khố thú là một loại dã thú hung mãnh cỡ nào, mà nay, Mễ Lai Khắc dũng cảm của chúng ta đã một mình đi khiêu chiến với chúng, lại còn có thể mang về sừng của chúng. Đây là một lễ vật cỡ nào tốt đẹp, chúng ta hãy vì dũng sĩ Mễ Lai Khắc của bộ lạc chúng ta mà hoan hô đi!”

Phỉ Nhĩ vừa nói ra, dưới đài liền vang lên từng trận tiếng hoan hô, Lục Văn Thụy bọn họ đã ở dưới đài nhìn chăm chú vào Mễ Lai Khắc, mọi người cùng nhau hoan hô vỗ tay, không khí trong thần điện lập tức tăng vọt lên. Qua nửa ngày sau, Phỉ Nhĩ lại dùng gậy chống trên mặt đất gõ vài cái, ngay khi mọi người một lần nữa an tĩnh lại, hắn tiếp tục mở miệng nói:

”Hiện tại chúng ta hãy vì Mễ Lai Khắc; dũng sĩ của chúng ta; mà cử hành lễ trưởng thành của hắn đi!”

Nói xong câu đó, Phỉ Nhĩ lấy ra một chén nước, đem nó giao cho Tạp Lạc Tư. Tạp Lạc Tư tiếp nhận cái chén, sau đó hắn cùng Khoa Lan cắt một chút trên ngón tay của mình, tiếp theo nhỏ một giọt máu vào bên trong cái chén,  hai giọt máu rất nhanh hòa tan trong nước.

Đợi cho hai giọt máu của bọn họ đều hoàn tan hết vào nhau, Mễ Lai Khắc đi đến trước mặt bọn họ, hai đầu gối quỳ xuống đất, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào hai người. Tạp Lạc Tư cầm cái chén trong tay đưa cho Mễ Lai Khắc, sau  khi đối phương tiếp nhận rồi một hơi uống cạn, hắn vỗ vỗ bả vai đối phương, rất vui mừng mở miệng nói:

”Mễ Lai Khắc, con ta, chúc mừng ngươi trưởng thành!”

Khoa Lan ở một bên cũng tiến lên sờ sờ đầu tiểu nhi tử nhà mình:

”Đúng vậy, tiểu Mễ Lai Khắc nhà chúng ta cũng trưởng thành, thật tốt a!”

Mễ Lai Khắc nghe được lời nói hai phụ thân nhà mình cũng rất là cao hứng gật gật đầu. Tiếp theo hắn đứng lên, nói với mọi người dưới đài:

”Các vị, hôm nay ta trưởng thành, đối với chuyện này ta thật cao hứng, kỳ thật lễ trưởng thành lần này ta mang về đây hai lễ vật, trừ bỏ một cái đã hiến cho thần thú, ta còn lưu lại một cái khác, ta nghĩ đem nó tặng cho người mà ta yêu sâu sắc, mọi người thấy được không?”

Sau câu hỏi của hắn, mọi người lại sôi trào lên, kêu “được, được ” không ngừng, mà Lục Văn Thụy lại cảm thấy có chút bối rối, không biết vì cái gì hắn cảm giác được chuyện tình kế tiếp sẽ rất trọng yếu đối với mình.

Sau âm thanh mọi người trầm trồ khen ngợi, Mễ Lai Khắc đem tầm mắt của hắn chú mục vào trên người Lục Văn Thụy ở dưới đài, hắn chậm rãi mở miệng nói:

”Mọi người nhất định đều nhìn thấy bộ quần áo hôm nay ta mặc, nó chính là do người mà ta rất yêu suốt đêm không ngủ làm ra”.

Nói đến đây, ngữ khí của hắn rất là ôn nhu, nhìn trong mắt các thú nhân dưới đài đầy thần sắc hâm mộ, hắn mỉm cười, tiếp tục nói:

”Mà hiện tại ta cũng muốn đem một lễ vật trưởng thành của ta— là xuyến vòng cổ này đưa cho hắn, đây là dùng răng nanh ba khố thú làm, hy vọng hắn có thể thích!”

Tiếp theo Mễ Lai Khắc lại tạm dừng một chút, sau đó hai mắt bình tĩnh nhìn Lục Văn Thụy dưới đài, mở miệng nói:

”Thụy, ngươi nguyện ý nhận xuyến vòng cổ này không?” [Y-H: úi úi.. romantic nha (*_*)]

Dưới đài,  tất cả mọi người đều nhìn về phía Lục Văn Thụy, bọn họ đều ở một bên ồn ào nói:

”Nhận đi, nhận đi!”

Mà người đang là tiêu điểm của mọi tầm mắt, Lục Văn Thụy cảm giác từ hai má của mình chạy dài xuống cổ đều nóng hừng hực, phỏng chừng hiện tại chính hắn thật sự là “Đỏ mặt tía tai”, không nghĩ tới Đại Thước còn có thể lãng mạn như thế.

Bất quá là một người địa cầu hiện đại, chính hắn cũng không thể bại bởi đối phương a! Nghĩ như vậy, hắn ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với ánh mắt chân thành mà lại chờ mong của Mễ Lai Khắc, hắn nhịn không được mỉm cười, tiếp theo tung người tiến lên đài, trong tiếng kinh hô của mọi người, hắn đi lại gần Mễ Lai Khắc.