Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa

Chương 46: Hội trao đổi giữa mấy tộc [ ngũ ]




Bởi vì mọi người đều là thú hình, cho nên tốc độ của bọn họ tiến lên phi thường mau, chỉ trong  một lát, đã  có thể nhìn thấy bên ngoài  Áo Tái rừng rậm. Nếu so sánh với rừng rậm ở  phụ cận bộ lạc mà nhóm người  Mễ Lai Khắc  thường xuyên đi săn thú thì Áo Tái rừng rậm rõ ràng là  nguy hiểm hơn rất nhiều. Bình thường mọi người cũng không đi  tới nơi này săn thú. Chỉ có vào Hội trao đồi hàng năm thì mọi người mới tới nơi này khiêu chiến một chút. Dù sao sống bên trong Áo Tái rừng rậm đa số đều là  đại hình [hình thể lớn] dã thú. Lực sát thương cùng công kích của chúng nó  đều phi thường cường. Mỗi một con dã thú đều cần 5 đến 10 thú nhân cùng nhau vây bắt mới có thể  thành công. Hơn nữa, năng lực khôi phục của chúng nó cũng rất mạnh. Nếu không nhân lúc chúng bị thương mà bắt thì có lẽ trong nháy mắt kế tiếp, người chết sẽ là   thú nhân bắt chúng nó.

Hiện tại ba mươi  thú nhân ở đây đều là hảo thủ  mà từng  bộ lạc chọn  ra. Hơn nữa trong những lần Hội trao đổi trước đó, bọn họ  cũng từng  tham gia qua mấy lần hạng mục khiêu chiến, đã tới Áo Tái rừng rậm. Cho nên đối với địa hình  nơi  này,  mọi người cũng có chút  hiểu biết.

Tuy rằng không phải thú hình của tất cả  mọi người đều có cánh, nhưng  điểm này  không có ảnh hưởng đến tốc độ của bọn họ. Mới qua nửa giờ, bọn họ đã  đến gần  Áo Tái rừng rậm.

Hôm nay mục tiêu của bọn họ là rồng nước thú. Đây là một loại thú cao chừng 20  m, hình thể giống như  khủng long tiền sử.  Răng nanh cùng móng vuốt của chúng nó  đều phi thường cứng rắn và sắc bén. Càng đáng sợ là phía sau chúng nó  còn  có một cái đuôi phi thường thô to. Trước kia có thú nhân không cẩn thận lưu lạc đến Áo Tái rừng rậm, đa số đều  bị chúng nó dùng cái đuôi cuốn chết  hoặc là trực tiếp đập  chết. Bởi vậy có thể thấy được cái đuôi dài khoảng 2 m này của bọn chúng có lực sát thương rất lớn.

Bọn họ một hàng ba mươi người ở ngay lối vào rừng rậm mà chia làm năm tổ nhỏ, mỗi tổ có sáu người,  vẫn giống như cũ là từng bộ lạc một tổ nhỏ. Tiếp theo bọn họ bắt đầu hướng về phương hướng khác nhau mà xuất phát.

Nhóm Mễ Lai Khắc vẫn như cũ là đi sau cùng. Trong  sáu người bọn họ rõ ràng Ngải Tư Đặc chiếm vị trí chủ đạo.  Bọn họ không dám tùy tiện đi tới, mà trước tiên dừng tại chỗ để thương lượng.

Đầu tiên Ngải Tư Đặc nói ra kế hoạch của mình, năm người còn lại nghe xong cũng gật đầu. Kế hoạch cụ thể của hắn là như thế này: bởi vì hiện tại đã là cuối mùa xuân, cho nên đàn rồng nước thú hẳn là đã qua thời kì động dục. Trong đoạn thời gian này, năng lực của giống cái rồng nước thú sẽ yếu đi, hơn nữa đây cũng là thời gian chúng nó đã rời khỏi giống đực rồng nước thú của mình để tìm một sơn động trú ngụ, chuẩn bị sang năm sinh hạ ấu tể. Cho nên mục tiêu của bọn họ lần này là giống cái rồng nước thú. Dù sao so với giống đực rồng nước thú rất cuồng bạo, thì lực sát thương của giống cái tương đối thấp hơn rất nhiều, hơn nữa chúng nó phải vội vàng sản tể. Vì thế để gia tăng xác xuất thành công nên việc  xuống tay với chúng nó là lựa chọn tốt nhất. Dù sao bọn họ chỉ muốn lấy hai cái răng mà thôi, cũng sẽ không cố ý thương tổn chúng nó.

Sau khi mấy người thương nghị tốt lắm,  sáu người bọn họ lại chia thành ba tổ, hai người một tổ. Một tổ trước đi điều tra tình huống, nếu phát hiện giống cái rồng nước thú lạc đàn thì để một người lưu thủ tại chỗ, còn người kia thì nhanh chóng trở về thông tri cho mọi người. Mà trong thời gian này, bốn người còn lại cũng sẽ hành động. Hai người trong số đó đi đến khu vực phụ cận tìm một loại dã quả mà rồng nước thú thích ăn nhất, đến lúc đó có thể dùng nó dẫn dụ rồng nước trong động. Hai người còn lại thì phụ trách đề phòng bốn phía. Nếu phát hiện ở phụ cận có hai con giống đực rồng nước thú xuất hiện thì sẽ nghĩ cách thông tri cho mấy người còn lại. Mọi người sẽ cùng nhau hợp sức. Dù sao so với hoàn thành tỷ thí thì an toàn vẫn là quan trọng nhất. Phải biết rằng cho dù sáu người bọn họ hợp lực nhiều nhất cũng chỉ có thể bắt một con rồng nước thú, hoặc là may mắn thuận lợi thoát khỏi hai con rồng nước thú.  Nếu đến lúc đó thật sự gặp được hai con rồng nước thú, như vậy bọn họ thật sự không có cách nào, chỉ có thể ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách. Đương nhiên bọn họ không biết binh pháp gì hết, nhưng trực giác của dã thú là tối linh mẫn, đặc biệt là đối với những nguy hiểm liên quan đến sinh mệnh của mình.

Vì thế sáu người bắt đầu phân công hành động. Hai thú nhân trong bộ lạc bị phái đi làm công tác điều tra, mà Tư Nặc  cùng một thú nhân còn lại là đi phụ cận tìm dã quả mà rồng nước thú thích ăn. Về phần Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc, bọn họ đương nhiên ở tại chỗ đề phòng, dù sao nguy cơ tùy thời đều có thể xuất hiện, bọn họ chính là muốn phòng ngừa vạn nhất.

Lần này,  sáu thú nhân được chọn có thực lực cũng không kém, bọn họ ở trong bộ lạc đều được xếp hạng cao, cho nên hành động đều thực lưu loát. Sau một lát công phu, Tư Nặc  cùng một thú nhân khác liền cầm một gói dã quả trở lại, tiếp theo là một trong hai thú nhân được phái đi điều tra kia. Hắn trở về nói rằng đã phát hiện chỗ của giống cái rồng nước thú.  Đó là sơn động cách đó không xa.  Vì thế sau khi xác định ở phụ cận thật sự không có giống đực rồng nước thú thường lui tới, bọn họ liền tiến về sơn động mà đi. Đi được một lát, bọn họ thấy được thú nhân còn lại đang nấp trong một lùm cây.

Sau khi sáu người hội hợp, tại bụi cây bắt đầu nhỏ giọng thảo luận xem sẽ hành động như thế nào. Trao đổi ngắn gọn ý kiến lẫn nhau một chút,  bọn họ quyết định từ cử người có thực lực cường hãn nhất trong nhóm; Ngải Tư Đặc; xuất mã trước.

Đối với quyết định này, Ngải Tư Đặc đương nhiên không có ý kiến. Chỉ thấy hắn tiếp nhận dã quả mà Tư Nặc đưa qua, lại thu liễm hơi thở chính mình, tận lực phóng nhanh cước bộ, chậm rãi tới gần cửa động. Tiếp theo hắn lấy ra dã quả ở trong gói ra, đem chúng nó đặt thành từng nhúm ở ngay cửa động.  Sau đó hắn tiếp tục hướng tới địa phương cách sơn động xa hơn một chút rồi để thêm một ít dã quả, sau tiếp tục đi xa một chút, lại buông thêm một ít. Cứ như vậy,  đi một chút rồi để một chút dã quả. Hiện tại có thể thấy dã quả cơ hồ phủ kín con đường từ cửa sơn động đến bụi cây mà họ ẩn thân. Đương nhiên vì an toàn, Ngải Tư Đặc đem dã quả đặt xuống có vẻ phân tán

Sau đó hắn lại trở về tiếp tục trốn.  Mấy người bắt đầu yên lặng ở phía sau cây cối chờ đợi. Mọi người đều cố ý phóng nhẹ hô hấp của chính mình, chuẩn bị một chiêu dẫn xà xuất động cùng ôm cây đợi thỏ.

Cứ như vậy sau một lúc lâu, bọn họ đột nhiên nghe được từ trong sơn động truyền đến tiếng bước chân nặng nề, xem ra rồng nước thú đang di chuyển. Quả nhiên, chỉ một lát sau liền thấy một con giống cái rồng nước thú xuất hiện ở tại cửa sơn động.

Thân của nó thấp hơn giống đực rồng nước thú một ít, đại khái là cao khoảng 20m, bất quá hình thể cũng khổng lồ như nhau. Lúc này chỉ thấy nó nghi hoặc nhìn dã quả ở cửa động.  Nguyên bản là nó đang ở bên trong động nghỉ ngơi, nhưng lại ẩn ẩn ngửi được mùi dã quả mà chính mình thích ăn nhất.  Hơn nữa hương vị này ngay tại phụ cận của cửa động. Nó tò mò nên  liền đi ra nhìn xem.

Sau khi thấy được dã quả,  đầu tiên nó nhìn trái nhìn phải, tựa hồ như đang xác định chung quanh có dã thú hay không.  Sau một lúc quan sát,  nó dường như xác định nơi này trừ bỏ chính mình thì  không có sinh vật khác, vì thế nó ngồi xuống, đem dã quả cầm vào trong tay mình, cẩn thận ngửi, tiếp theo đưa vào miệng mình. Ngay lúc nó sắp cắn xuống,  đột nhiên khóe mắt của nó nhìn thấy một thứ khác thường, tựa hồ cách đó không xa còn có một ít dã quả. Nó không chắc lắm nên hướng ra phía ngoài đi vài bước, quả nhiên lại nhìn thấy một ít dã quả trên đất, bên ngoài của dã quả còn mang theo giọt sương, rõ ràng là vừa bị ngắt xuống.  Nó tiếp tục nghi hoặc đánh giá mọi nơi, nhưng giống như trước không có phát hiện những người khác hoặc là bóng dáng dã thú khác. Vì thế nó mở miệng rộng của mình, thật cao hứng đem dã quả đều tập trung bỏ vào trong lòng, sau đó nó nhìn chằm chằm mớ dã quả nửa ngày, tiếp theo nó đột nhiên hướng về địa phương xa hơn một chút đi hai bước, tựa hồ có chút tò mò, rốt cuộc không biết ở chỗ khác có dã quả chờ mình đến lấy không? Đi trong chốc lát, quả nhiên thấy được rất nhiều dã quả chất đống trên mặt đất, nó hưng phấn phát ra một tiếng gầm nhẹ, tiếp theo nhặt toàn bộ dã quả trên mặt đất lên, sau đó nó liền vui vẻ chuẩn bị đi trở về sơn động của chính mình.

Đương nhiên nhóm Mễ Lai Khắc sẽ không để cho nó cứ như vậy trở về, nếu con mồi đã  mắc câu, lại không hề phòng bị đứng gần như thế, bọn họ làm sao có thể buông tha. Vì thế đầu tiên là Tư Nặc  đánh tới. Không nghĩ tới con rồng nước thú này có tính cảnh giác thực cao, khi cảm thấy có cái gì từ bên cạnh nhảy ra khi, nó lập tức thối lui về phía sau, tiếp theo liền nhìn thấy năm lão hổ từ phía sau bụi cây đi ra, nó tức giận hướng về đối phương rít gào, bởi vì nơi này là địa bàn của nó,  những người này thế nhưng còn muốn bắt được nó, hừ.

Sáu người nghe được tiếng nó gầm gừ, biết rằng bọn họ đã chọc đối phương tức giận, xem ra cần tốc chiến tốc thắng. Vì thế bọn họ đơn giản dùng ánh mắt trao đổi một lát, bởi vì sau người đều từng hợp tác với nhau cho nên rất ăn ý.  Ngay sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi,  bọn họ đã đạt thành nhận thức chung. Tư Nặc  cùng một thú nhân đi trước xung phong, hai thú nhân khác quấy rối rồng nước thú bằng cách công kích từ phía sau, mà Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc thì đánh từ bên trái và bên phải.

Giống cái rồng nước thú nhìn sáu lão hổ bao xung quanh mình, cảm thấy hình thể của đối phương nhỏ hơn mình vài lần nên khinh thường mà “Hừ” một tiếng, tiếp theo liền hướng về phía  Tư Nặc  ở đối diện mà xông đến, đồng thời  cái đuôi của nó cũng bắt đầu hướng về bốn phía càn quét.

Cứ như vậy, lục lão hổ mang màu sắc khác nhau cùng một con  giống cái rồng nước thú cao lớn triển khai một trận ác đấu, song phương đánh tới đánh lui đến nổi  trên người đều là vết thương.  Bất quá dù sao cũng là số lượng nhiều chênh lệch,  hơn nữa tựa hồ rồng nước thú còn có chút cố kỵ, cho nên cuối cùng nó bị nhóm  Mễ Lai Khắc  ấn ngã xuống đất. Ngay lúc phát hiện chính mình bị đối phương chế trụ, nó liền  phát ra một tiếng rống tuyệt vọng. Mà nhóm Mễ Lai Khắc vì còn đắm chìm trong vui sướng nên chỉ  nghĩ rằng tiếng   rống đó là do  nó  thua nhưng không cam lòng, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều. Bọn họ chỉ muốn nhanh chóng nhổ răng của nó để hoàn  thành nhiệm vụ mà thôi.

Ai ngờ sau tiếng rống đó,  trong sơn động ở phía  sau  liền truyền đến rất nhiều tiếng bước chân nặng nề. Sau đó, ngay khi mọi người còn chưa kịp  phản ứng lại thì ba thú nhân đã bị tập kích, máu tươi từ  miệng vết thương sau lưng  không ngừng chảy xuống dưới.

Mà  Tư Nặc, Ngải Tư Đặc cùng Mễ Lai Khắc ở bên cạnh tuy rằng  phản ứng  so với  ba người kia nhanh hơn một chút,  nhưng vẫn không có tránh khỏi  bị thương. Trên   lưng Tư Nặc cũng có một vết thương  rất sâu , Ngải Tư Đặc thì bị  thương ở bên chân phải, Mễ Lai Khắc là bên chân trái.

Sáu người bất chấp miệng vết thương đau đớn, vội vàng quay đầu, nhìn thấy  bốn con  giống đực rồng nước thú trưởng thành, lúc này chúng nó nhất tề nhìn về phía  giống cái rồng nước thú, tựa hồ trong mắt  chúng nó  có một ít bi thương cùng phẫn nộ.

Tiếp theo, một con trong số chúng nó kéo  giống cái rồng nước thú   đứng lên, bảo hộ ngay tại  trong lòng  mình, mà ba con rồng nước thú còn lại thì dùng  ánh mắt phẫn nộ nhìn sáu người đang bị thương ở đối diện.

Ba con  giống đực rồng nước thú kia không hẹn mà cùng hướng về nhóm Mễ Lai Khắc  vọt tới. Một con giống đực rồng nước thú công kích hai  lão hổ, thực lực này chênh lệch thật sự là quá lớn, vì thế vừa mới  giao phong  thì đã có ba thú nhân bị  bại hạ trận. Mà ba người Mễ Lai Khắc, Ngải Tư Đặc cùng Tư Nặc  thực lực so với bọn họ  cao hơn  một ít, cho nên tuy rằng   trên người bọn họ cũng là vô số vết thương lớn nhỏ, nhưng đều tận lực tránh được những  bộ vị quan trọng, bất quá hiện tại  tình thế của bọn họ cũng vô cùng chật vật.

Mang theo tư thế sét đánh không kịp bưng tai,  hai con rồng nước thú đem ba lão hổ bị  trọng thương đang nằm trên mặt  đất xé  thành mảnh nhỏ [ trời] , tiếp theo chúng nó liền cùng một con giống đực rồng nước thú còn lại  bắt đầu công kích ba người Mễ Lai Khắc đang chạy trốn  chung quanh.

Hiện tại tình thế trở nên rất  ác liệt, ba  lão hổ chống lại ba con giống đực rồng nước thú. Nhóm Mễ Lai Khắc  cảm giác  ba con  rồng nước thú trước mặt này giống như là ba hòn núi lớn, tựa hồ tùy thời đều có thể đè chết  bọn họ.  Càng miễn bàn bên cạnh còn có một con rồng nước thú cao lớn đang  như hổ rình mồi nhìn bọn hắn chằm chằm, không biết nó  khi nào thì sẽ buông giống cái rồng nước thú xuống mà nhào vô tấn công bọn họ. Cho nên lúc này, thần kinh nhóm  Mễ Lai Khắc  đều xiết chặt,  tình huống thật vô cùng không ổn. Bọn họ như thế nào cũng không  nghĩ đến con giống cái rồng nước thú kia lại cùng bốn đầu giống đực rồng nước thú ở cùng một chỗ, lần này thật là do bọn họ thất sách, xem ra hôm nay bọn họ thật sự là gặp nguy hiểm.

Muốn từ chỗ  bốn con giống đực rồng nước thú mà chạy trốn xem ra là không có khả năng,  vì thế trong tình huống không có sự lựa chọn nào khác,  ba người bọn họ chỉ có thể cố kiên trì. Đương nhiên lúc này thực lực của bọn họ cũng đã giảm sút. Người đầu tiên bị đánh ngã là Tư Nặc. Lưng cùng bụng của hắn đều bị toét ra  một lỗ lớn, hắn cảm giác thấy  máu tươi đang  không ngừng trào ra   ngoài. Mà lúc này, hai con  giống đực rồng nước thú cảm giác đối phương  đã không có sức  đứng lên nên định xé nát y cho hả giận,  không nghĩ tới trước mắt đột nhiên hiện lên một đạo kim quang, ngay sau đó là  tiếng một vật nặng ngã xuống đất.

Nguyên lai là Ngải Tư Đặc nhìn thấy Tư Nặc sắp gặp nguy hiểm, dưới tình thế cấp bách liền bay  qua, tiếp theo hắn lập tức trở thành mục tiêu công kích của hai đầu rồng nước thú, trên  bụng bị xé toạt tạo ra hai vết thương sâu đến tận xương, sau đó hắn  thẳng tắp ngã xuống đất. Mà Tư Nặc được hắn cứu cũng bởi vì  mất quá nhiều máu cùng thoát lực mà hôn mê bất tỉnh.

Mà Mễ Lai Khắc vốn cũng muốn hành động như Ngải Tư Đặc nhưng  hắn vẫn chậm một  bước so với ca ca mình. Mắt thấy ca ca nhà mình  ngã xuống trong vũng máu, bởi vì  bộ vị trọng yếu bị  thương tới hai lần nên chảy máu rất nhiều,   hiện tại nhìn đối phương tựa hồ đã muốn  hấp hối, lại  nhìn  bốn phía rãi đầy thi thể  của ba tộc nhân bị xé cùng Tư Nặc không biết thương thế như thế nào,  Mễ Lai Khắc nhịn không được phát ra một tiếng tê rống mang theo đầy  phẫn nộ cùng tuyệt vọng. Tiếng rống ở trong rừng rậm  truyền  đi rất xa rất xa. Nguyên bản  bởi vì không  thể cứu được ba cái tộc nhân trước đó, hắn đã cảm giác rất là phẫn nộ cùng tiếc nuối, không nghĩ tới hiện tại ca ca nhà mình  cũng ngã xuống, xem ra hôm nay bọn họ có thể sẽ bỏ mạng tại đây.

Một khi đã như vậy, hắn cũng muốn vì mọi người  báo thù, giết chết một con đỡ một con. Vì thế Mễ Lai Khắc bắt đầu phát cuồng,  công kích vào ba con giống đực rồng nước thú   trước mặt, dùng thân thể va chạm, dùng móng vuốt xé rách, dùng răng nanh cắn cắn, hắn thế công phi thường mãnh liệt, hoàn toàn lộ ra bộ dáng  không muốn sống.

Ba con  giống đực rồng nước thú ở đối diện  tựa hồ cũng bị  đấu pháp của  hắn gây kinh hãi, nhất thời ứng phó có chút rối ren, vì thế  ở mặt ngoài xem ra tựa hồ song phương đều có thế lực ngang nhau, Mễ Lai Khắc có thể một mình chống đỡ được công kích của 3 đầu rồng nước thú.

Ngay trong quá trình  vô số lần bị đánh ngả rồi lại  tiếp tục đứng lên,  toàn thân hắn cơ hồ không có một khối  thịt lành lặn, một thân da lông tuyết trắng  cũng  biến thành màu đỏ xinh đẹp. [Y-H: giờ này mà còn dùng từ xinh đẹp, bó tay với tác giả]. Hắn cảm giác bởi vì mất máu quá nhiều nên thần trí của hắn tựa hồ không còn rõ nữa, thân ảnh của ba con rồng nước thú  ở  trước mắt cũng dần dần mờ nhạt. Mễ Lai Khắc biết chính mình  đã tới cực hạn. Khi ý thức bắt đầu càng ngày càng mơ hồ, trước mắt hắn bổng xuất hiện khuôn mặt tinh xảo của Lục Văn Thụy.   Lúc này đối phương hình như   đang vì lo lắng  mà nói cái gì đó với hắn, nhưng   hắn  nghe không được. Thuỵ của hắn a, về sau hắn  sẽ không thể  nhìn thấy y, chuyện  này thật sự thật đáng tiếc. Tiếp theo hắn liền lâm vào trong bóng đêm.

Mà ngay tại thời điểm Mễ Lai Khắc rốt cục  ngã xuống,   kỳ thật  ba con  giống đực rồng nước thú kia cũng có  vết thương khắp nơi. Chúng nó ngay từ đầu  có chút khinh địch, bởi vì ngay tại lúc đầu giao thủ, bọn chúng hết sức dễ dàng xé nát  ba  thú nhân kia cho nên  chúng nó liền nghĩ ba người  còn lại  cũng sẽ có thực lực tương tự. Thật không ngờ đầu tiên là Tư Nặc  cùng bọn họ chống đỡ được thật lâu, ngay tại lúc hắn rốt cục bị đánh bại, khi chúng nó muốn tiến lên xé nát  hắn  lại bị Ngải Tư Đặc ngăn  cản, mặc dù vậy chúng nó vẫn có thể hạ thủ cả hai người bọn họ. Nhưng ngoài dự liệu của chúng nó chính là khi chỉ còn một mình  Mễ Lai Khắc,   bởi vì Ngải Tư Đặc bị thương ngã xuống đất đã kích thích tiềm năng của y, ngay tại lúc y   phát cuồng, ba  giống đực rồng nước thú bị đánh một cái trở tay không kịp. Hiện tại tuy rằng bạch mao lão hổ khó chơi này  đã  bị chúng nó  đánh ngã, nhưng thể lực chúng nó  cũng đã  có chút  cạn kiệt.

Ngay khi  chúng nó nghỉ ngơi một lát, khôi phục một ít tinh thần, sau đó chúng nó do dự có nên đánh thêm một kích trí mạng vào Mễ Lai Khắc hay không,  dù sao  thú nhân này thật sự rất lợi hại, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của chúng nó,   mà cũng trong lúc  chúng nó đang do dự,  Kiệt Lạp Đặc cùng các tộc nhân của các bộ lạc còn lại đã chạy tới.

Bọn họ đều là nghe được tiếng tê rống rất lớn của Mễ Lai Khắc   mới đã nhận ra tình huống không ổn, cho nên cũng không hẹn mà cùng  hướng về bên này chạy tới. Ai ngờ khi  bọn họ đuổi tới là lúc nhìn thấy một thảm kịch nhân gian như vậy. Mọi người thấy trên đất là thi thể tan nát của ba lão hổ,  còn có Tư Nặc đang ngã vào một bên không biết sinh tử và Ngải Tư Đặc với toàn thân chảy máu  đầm đìa. Bọn họ đều là một trận kinh hô.

Sau đó bọn họ lại thấy Mễ Lai Khắc  toàn thân đều bê bết máu tươi, bộ dáng  tựa hồ sắp chết, kiệt Lạp Đặc quyết định thật nhanh.  Hắn cảm thấy hiện tại làm vụ không gấp bằng việc  đem Mễ Lai Khắc còn nửa hơi thở và Ngải Tư Đặc cùng Tư Nặc không biết  còn sống  hay không trở về,  chậm sẽ không kịp.

Vì thế hắn cùng thú nhân của ba bộ lạc nhanh chóng thảo luận, mọi người cùng nhau tấn công vào ba con giống đực rồng nước thú không biết vì sao có chút sững sờ. Sau đó hai mươi bốn thú nhân hợp lực, trải qua một phen đánh nhau kịch liệt, rốt cục đem ba con rồng nước thú còn chưa hoàn toàn khôi phục đánh ngã. Tiếp theo bọn họ lại nhìn về phía con giống đực rồng nước thú luôn luôn đứng một bên quan sát cuộc chiến.  Trong lòng nó vẫn như trước ôm giống cái rồng nước thú bị nhóm Mễ Lai Khắc đả thương lúc trước. Nhóm Kiệt Lạp Đặc phát hiện nó tựa hồ không có ý muốn gia nhập chiến đấu. Vì thế mọi người nhìn nhau, cảm thấy để an toàn vẫn là không cần xuống  tay lần nữa. Cho nên bọn họ cũng sẽ không tiếp tục đánh với rồng nước thú nữa mà trực đi đến đem ba người Mễ Lai Khắc cõng lên, cảm giác Tư Nặc  cùng Ngải Tư Đặc đều còn hơi thở. Trong lòng mọi người nhẹ nhõm thở ra một hơi. Tiếp theo bọn họ lại nhìn ba thi thể không toàn vẹn của ba thứ nhân kia, mọi người đều có chút bi ai. Rõ ràng vừa rồi bọn họ còn cùng nhau tỷ thí qua, cùng nhau hành động, không nghĩ tới chỉ một lát sau, bọn họ đã biến thành bộ dáng như thế này.  Vì thế mọi người lại cùng nhau gom nhặt thi thể của họ, ai nấy cũng đều muốn đưa bọn họ trở về bộ lạc.

Sau khi xử lý hết thảy mọi thứ, mấy người Kiệt Lạp Đặc lại cảnh giác nhìn con rồng nước thú đang đứng, cảm giác nó vẫn không có ý định xuất thủ, lúc này mới cùng nhau dìu dắt nhau chậm rãi rời khỏi tầm mắt của đối phương. Thẳng đến khi đã rời rất xa sơn động,  bọn họ mới yên lòng một chút, dù sao thì giống đực rồng nước thú có sức chiến đấu thật sự quá mức cường hãn, hơn nữa vừa rồi có tới bốn con lận.

Tiếp theo bọn họ tìm đến một ít dây, đem ba người Mễ Lai Khắc cùng kia ba cổ thi thể kia cùng nhau cố định trên lưng một vài thú nhân có thể phi hành, sau đó bọn họ bắt đầu vội vàng bay về bộ lạc.  Trong lòng mọi người đều yên lặng cầu nguyện, thần thú phù hộ, hy vọng Mễ Lai Khắc, Ngải Tư Đặc còn có Tư Nặc  bọn họ có thể kiên trì, hy vọng bọn họ đều có thể về bộ lạc kịp.

Mà lúc này đang ngồi đợi ở trong nhà,  Lục Văn Thụy cùng Lý Na  còn có Pháp Lan đều có cảm giác là trong lòng đau xót, tiếp theo chén trúc trong tay hắn liền rớt xuống đất. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua thượng cái chén, bắt đầu nhíu mày, tiếp theo hắn lại ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, lấy nhãn lực kinh người của hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy một mảnh thâm lục rất xa, nơi đó hẳn là Áo Tái rừng rậm, nhìn nhìn, cảm giác bất hảo trong lòng hắn càng ngày càng khuếch tán rộng hơn.

Lý Na  cùng Pháp Lan ở một bên nhìn hắn,  sắc mặt cũng đều có chút ngưng trọng.  Bất đồng cho Lục Văn Thụy  vừa mới vừa tới Thái Cách bộ lạc, bọn họ từ nhỏ là lớn lên ở trong này, cho nên đối với cho Hội trao đổi giữa mấy tộc hàng năm rất hiểu biết. Trong suốt năm năm trước, Ngải Tư Đặc cùng Tư Nặc đều tham gia các cuộc tỷ thí này, mà Mễ Lai Khắc chỉ mới tham gia vào năm trước khi hắn tròn 18 tuổi.  Mỗi lần sau các hạng mục tỷ thí buổi sáng,  bọn họ đều chịu chút vết thương nhẹ, chân chính khiến người ta lo lắng chính là hạng mục khiêu chiến vào buổi chiều.  Đề mục hàng năm đều không giống nhau, tuy rằng cuối cùng mọi người đều có thể hoàn thành, hơn nữa nhóm Ngải Tư Đặc lại đạt được vài lần thắng lợi, nhưng mỗi lần bọn họ trở về đều là bị trọng thương, tuy rằng không biết bọn họ đã trải qua chuyện gì bên trong Áo Tái rừng rậm, nhưng Pháp Lan cùng Lý Na  đều biết nhiệm vụ này là rất nguy hiểm và khó khăn.

Kỳ thật trong lòng bọn họ đều thực lo lắng, nhưng là vì không cho muốn cho Lục Văn Thụy  bị ảnh hưởng theo, cho nên bọn họ đều tận lực nói nói cười cười giống như trước đây. Nhưng hiện tại nhìn Lục Văn Thụy  bình thường đều mang vẻ mặt thản nhiên thế nhưng thay đổi sắc mặt, bọn họ cũng không dằn nổi mà càng lo lắng.  Dù sao mọi người đều biết cảm giác của hắn là thực sâu sắc, hy vọng không có chuyện gì xấu xảy ra.