Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa

Chương 4: Thực khách không mời…




Xen kẻ đám cây cối trong Hắc Chiểu rừng rậm   thường thường có thể thấy một đạo bóng đen xẹt qua, tốc độ cực kì mau, còn chưa để  cho người ta nhìn rõ ràng thì  đã muốn biến mất vô tung.  Đạo bóng đen này đúng là Lục Văn Thụy . Lúc này hắn đang  đuổi theo một con *kì lạp lạp thú*, con  kì lạp lạp thú này cao khoản  10 m, hình thể to mọng, nhưng  tốc độ cũng  không chậm,  trong quá trình chạy  trốn còn  dùng cái đuôi  thô to dài chừng 2 m của nó   công kích tới phía sau Lục Văn Thụy.

Độc thoại của kì lạp lạp thú  : Nó bất quá là rời đi tộc quần đến bờ sông uống nước mà thôi, như thế nào sinh vật  kỳ quái này  liền tấn công nó? Tuy rằng sinh vật này  nhìn thực thấp bé, nhưng  lại không biết vì cái gì cấp nó một loại cảm giác rất nguy hiểm,  cho nên  phản ứng đầu tiên của nó chính là chạy. Nhưng là vì cái gì  tốc độ của hắn nhanh như vậy đâu? Vẫn gắt gao bám  theo phía sau nó, như thế nào cũng dứt không ra. Thật đáng ghét a!]

Cứ  như vậy ngươi truy ta đuổi đã  liên tục  nhiều giờ, Lục Văn Thụy  thoải mái thi triển Xoắn ốc cửu ảnh, mũi chân điểm nhẹ, di chuyển liên tục giửa những nhánh cây,  dáng người cao ngất lưu lại vài đạo tàn ảnh  trong không khí.

Lục Văn Thụy  nhìn kì lạp lạp thú phía trước  nghĩ: Hôm nay vận khí thật sự là không tệ, không nghĩ tới kì lạp lạp thú luôn luôn đều là quần cư, không bao giờ hoạt động đơn độc   thế nhưng cũng có lúc lạc đàn,  hơn nữa con phía trước này  hẳn là vừa trưởng thành đi, chạy trốn thật là nhanh a, đều một giờ, tốc độ thế nhưng không có chút giảm bớt, không tệ không tệ.

Bất quá chính mình cũng chính là đuổi theo nó ngoạn thôi, bằng không đã sớm rút ra Phong Tàn một roi giải quyết nó, ai biểu cuộc sống trong   rừng rậm   thật sự  nhàm chán đâu. Từ khi chính mình luyện thành Cửu âm chân kinh, mỗi ngày liền lặp đi lặp lại cuộc sống đơn điệu: một mình  ăn ngủ săn thú luyện công , đã không còn    lo lắng đề phòng như trước, tâm tình lập tức trầm tĩnh lại, ngày qua tự nhiên là thực nhàm chán.

Mắt thấy thời gian  cơm trưa sắp đến, Lục Văn Thụy  vừa định đi lên  giải quyết nó, đột nhiên kì lạp lạp thú phía trước   lảo đảo một cái, lập tức liền  ngã quỵ thật mạnh ở trên đất, bốn vó  chổng lên trời, ha ha, rất thú vị!  kì lạp lạp thú sau một chút  sửng sốt, lập tức bò lên, cảnh giác nhìn chằm chằm  Lục Văn Thụy, hầu gian còn phát ra tiếng gầm gừ   cảnh cáo.

Lục Văn Thụy  ngẩng đầu,liếc  mắt một cái đã thấy mặt trời lên cao, chậm rãi rút Phong Tàn  bên hông ra, bay lên không, nhất roi trừu hạ, kì lạp lạp thú hét lên rồi ngã gục, trên mặt đất run rẩy vài cái liền không có động tĩnh,ánh  mắt chứa đầy bất khả tư nghị cùng nghi hoặc còn chưa kịp khép lại , đại khái là như thế nào cũng không có nghĩ đến chính  mình bị hạ chỉ bởi một kích đi.

Khiêng lên kì lạp lạp thú so với chính mình lớn hơn vài lần, Lục Văn Thụy  một đường hừ hừ  tiểu khúc, chậm rãi  bước đi, đột nhiên cảm giác có một đạo tầm mắt đang theo dõi mình, tuy rằng loại cảm giác này chính là chợt lóe lên rồi biến mất, nhưng vẫn  làm cho hắn đề cao cảnh giác, bất động thanh sắc đánh giá chung quanh  nhưng  lại không có phát hiện  gì. Chung quanh chỉ có thanh âm bão cát , quên đi, vẫn là trước hết  đem đại gia hỏa trên lưng  mang về rồi nói sau.

Vừa đi, một bên không dấu vết liếc liếc mắt một cái về phía sau  mình, tuy rằng không có thấy thân ảnh  đối phương, bất quá Lục Văn Thụy  khẳng định   chủ nhân tầm mắt  kia  hẳn là còn tại phụ cận, vì không biết đối phương là địch hay là bạn nên trước mắt  chỉ có thể  âm thầm đề cao cảnh giác.

Trở lại sơn động, rất nhanh dùng trúc đao đem kì lạp lạp thú xử lý hảo, thuận tay đem miếng da thú lớn  ra tảng đá phía ngoài động khẩu   phơi nắng.

Từ chỗ đất  trồng rau ở ngoài động,  hái được một mớ rau dại cùng hành lá, lại ở bên cạnh đào chút khoai tây cùng khoai lang. Trở lại táo thai, trước tiên xử lí một  khối thịt có vẻ nhiều thịt, đặt ở trên phiến đá, cắt thành từng khối, đặt ở một bên, sau lấy ra một khối ít thịt một chút, cắt thành lát. Tại hai bồn thịt để thêm vào  khoai lang xây thành phấn, phóng thêm một chút   gia vị tự chế vào sau đó trộn đều.

Bên dưới lò lửa cháy tốt,  thuận tiện phóng vài củ khoai lang vào bên trong  , trong  nồi đá để thêm một chút   mỡ động vật, sau lại vải lên một ít hành lá, vài miếng gừng, bỏ thêm chút  gia vị liêu, để vào khối thịt  bạo sao.  Tiếp theo  lấy ra  khoai tây, tẩy sạch, dùng hà trai ngọc gọt vỏ  , cắt thành khối, để vào trong nồi chung với thịt khối rồi tiếp tục  sao vài cái, tại trong nồi đổ thêm một chén nước lớn.

Từ trong hầm  tìm ra hai cái măng, cắt khối tẩy sạch, lấy  một cái  nồi đá, sau đó đổ vào một chén nước lớn, cho 1 ít hành lá, vài miếng gừng vào nồi nước, chờ nước sôi liền cho thêm măng và thịt đã xào trước đó, sau đó thêm gia vị rồi hạ lửa nhỏ.

Đang trong quá trình đợi đồ ăn nấu tốt, Lục Văn Thụy  từ bên dưới lò,  dùng nhánh cây bới  vài củ khoai lang  đã muốn khét  ra. Chỉ chốc lát, khoai tây đôn thịt cùng măng thịt phiến canh liền nấu tốt lắm, múc ra chén gỗ để phân biệt , đặt ở  trên  bàn đá, ngữi một chút, ân, hương vị rất thơm, nhìn  đồ ăn này Lục Văn Thụy  trong lòng   thực cảm động, ở tại đây đã mười năm,có đến vô số lần  thất bại, cuối cùng cũng làm cho chính mình luyện thành một thân trù nghệ không tồi, không cần tái bạc đãi khẩu vị của mình . Tuy rằng vẫn là không có tìm được món chính là gạo/ cơm, nhưng là có khoai lang và  khoai tây tạm thời có thể thay thế được,  cuộc sống vẫn là quá ư dễ chịu.

“Phanh”  thanh âm một vật nặng   rơi xuống đất  đánh gãy suy nghĩ của Lục Văn Thụy . Nghe  thanh âm này tựa hồ là ngay tại bên  ngoài  sơn động của chính mình, vội vàng buông bát, bay nhanh ra động khẩu, hướng ra phía ngoài nhìn, chỉ thấy cách  động khẩu không xa   nằm úp sấp một đại lão hổ có hai cánh  toàn thân tuyết trắng  , nhìn xa xa, thân hổ  thật lớn kia  dường như là một tòa núi nhỏ. Nhưng mà đại lão hổ kia bình thường hẳn là uy phong lẵm liệt,hiện tại thoạt nhìn hình như  là có chút kém linh hoạt.

Chỉ thấy  bạch hổ kia nhấp nhô cái đầu, hô hấp dồn dập, đầu đặt trên chi trước, con ngươi màu lam hơi híp lại, trên chiếc  lưng dài khoản  1 m có nhiều miệng vết thương hiện rõ lên trên nền da lông  màu trắng   , chân sau đang cuộn lại hình như cũng có nhiều điểm hồng ngân cùng với một chỗ gấp khúc không bình thường phỏng chừng là gãy xương đi. [Y-H: anh xuất hiện thật thê thảm]

Lục Văn Thụy  trầm mặc nhìn  bạch mao lão hổ đối diện, hắn cũng không cho rằng đó là một dã thú, hẳn là thú nhân của một  bộ lạc khác  đi. bộ lạc trước kia của An  đều là sư tử,  không hề  có lão hổ nào. Tuy rằng bạch  hổ nhìn rất đẹp  nhưng  chính mình lại không biết đối phương, vẫn là nên đề cao chút cảnh giác đi, ai biết thú nhân  này  chạy tới sơn động của chính mình  là vì cái gì?

Bạch hổ ở đối diện  cảm giác được ánh mắt đánh giá của Lục Văn Thụy  đặt trên người   mình, liền  nâng lên hổ mâu [Y-H: chắc là mi mắt hổ nhỉ], đồng tử màu lam  bình tĩnh nhìn  giống cái đối diện, thần sắc không hiểu.

Bạch hổ này chính là Mễ Lai Khắc,  hiện tại trong lòng hắn đang suy nghĩ:  bộ dạng  giống cái này thật là đẹp mắt a, không giống với   dáng người có chút tiêm nhược  của giống cái bình thường , dáng người gầy gò  cao ngất  kia  thoạt nhìn có  một  lực hấp dẫn rất khác a, nhìn nhìn đôi mắt màu lam   thâm thúy  kia, mái tóc dài màu bạc mềm mại  , khóe miệng  tựa tiếu phi tiếu tươi cười kia, thực mê người a! Vừa rồi nấp trong bụi rậm    hắn thấy người này trong nháy mắt giết chết một đầu kì lạp lạp thú, lúc ấy bộ dáng đó  cũng rất hấp dẫn  mình,  giống  cái này thật mạnh, hảo đặc biệt a!

Hắn từ bộ lạc rất xa cố tình đi Hắc chiểu rừng rậm để săn mấy con *đạt cổ thú*, muốn tặng cho phụ thân lấy da dể may quần áo. Nhưng  đạt cổ thú chỉ có ở  hắc chiểu rừng rậm, tuy rằng da lông chúng nó  phi thường mềm mại, cái đầu cũng nhỏ, nhưng  nghe nói chúng nó hành động rất nhanh, rất khó bắt được.  Kết quả là hắn tìm cả một  buổi sáng đều không có tìm được, đang chuẩn bị buông tha thì liền nhìn thấy một con kì lạp lạp thú té trên mặt đất, mà phía sau chính là  giống cái trước mắt này đây. Tiếp theo hắn liền thấy toàn bộ quá trình giống cái này  một chiêu đánh gục đối phương. Điều này làm cho Mễ Lai Khắc thực kinh ngạc. Hắn không nghĩ tới  giống cái này cư nhiên có thể đánh bại một con kì lạp lạp thú cao 10 m  , hơn nữa tóc cùng màu mắt  giống cái  này  rất được, đều giống phụ thân hắn có màu mắt và màu tóc không trùng nhau.  Hơn nữa, giống cái này như thế nào lại chỉ có một mình  ở giửa hắc chiểu rừng rậm  đâu?

Không nghĩ tới hắn mới liếc mắt nhìn đối phương  một cái, đối phương liền lập tức quay đầu nhìn chằm chằm nơi hắn ẩn thân, xem ra đối phương thực cảnh giác a. Hoàn hảo hắn ngay lập tức ẩn nấp thân hình tốt lắm, thiếu chút nữa đã bị phát hiện, nhìn giống cái kia  kéo kì lạp lạp thú đi xa,  hắn liền đi theo phía sau.

Chỉ chốc lát, hắn liền đi theo  tới sơn động này , đã biết nơi giống cái, Mễ Lai Khắc không dám  dừng lại lâu liền xoay người đi tìm thực vật cho bữa trưa  hôm nay của  mình  .

Đáng tiếc hôm nay xuất sư bất lợi, bởi vì trong quá trình đi săn, hắn lại bị phân tâm khi nghĩ về giống cái vừa mới gặp nên bị hai con *đạt đạt thú*  đánh lén. Lúc hắn cắn chết đối phương thì bản thân cũng bị thương ở lưng và chân sau.

Đem hai con đạt đạt thú kéo vào sơn động mà hắn  vừa tìm được sau đó đi ra ngoài, chuẩn bị đi tìm chút  nhánh cây  gì đó để đốt lửa, nhưng là không nghĩ tới hắn có chút bất tri bất giác bước đến phía trước sơn động của   giống cái này   . Lúc hắn đứng nẩn người cách  động khẩu không xa    liền không cẩn thận bị một  tảng đá lớn sụp xuống vào  chân bị thương  phía sau, vừa ngã xuống đất liền thấy giống cái xuất hiện trước mắt . Hiện tại làm sao bây giờ? Mặc kệ như thế nào, trước cần tỏ vẻ hắn không có ác ý mới được.

Sau khi miên man suy nghĩ một trận  trong đầu  , Mễ Lai Khắc kéo cái chân bị thương vào, chậm rãi nâng đầu lên, dùng ánh mắt thực vô tội  nhìn đối phương.

Tiếp xúc đến ánh mắt vô tội kia của đối phương  , Lục Văn Thụy  sửng sốt. Đây là cái gì ý tứ? Nhìn đối phương liên tục nâng  đầu lên hướng đến trước mặt  mình , đây là tỏ vẻ hắn không có ác ý đúng không?  Đem hình dáng  không có phòng bị đưa ra đặt  trong phạm vi  công kích của  đối phương, chắc là  ý tứ như vậy đi? Còn không có chờ hắn nghĩ xong,  bạch hổ đối diện tựa hồ chờ đợi có chút không kiên nhẫn, xem bộ dáng còn  trầm tư của đối phương , tiếp tục tiến lên, đi đến  trước người đối phương, dùng chính cái đầu lông xù của mình cọ cọ  trên người đối phương , lại cọ cọ, sau đó tiếp tục ngẩng đầu dùng ánh mắt đáng thương hề hề  nhìn đối phương.

Lục Văn Thụy  bị  một loạt động tác của bạch mao lão hổ làm cho ngơ ngẫn, đây là đang làm gì? Bán manh sao?  ngươi  to con như vậy  cư nhiên còn làm ra động tác  giồng hệt một sủng vật họ cẩu đi, có phải hay không có chút quá a? Bất quá, vẫn là thực đáng yêu.  (^_^). Lục Văn Thuỵ kiên quyết không thừa nhận là chính mình kỳ thật  bị bạch hổ thu hút.

Chuyên chú nhìn chằm chằm bạch mao lão hổ  một hồi, khẳng định đối phương hẳn là không có  ác ý, cho dù là có, nghĩ đến bằng thân thủ của  mình  hẳn là cũng có thể ứng phó  đi. Nghĩ như vậy Văn Thụy xoay người đi vào  sơn động, mà đang đi phía sau chính là một cự hổ màu trắng kia.  Xa xa nhìn  hình ảnh một người một thú này cảm thấy  thực hài hòa.

Đi vào sơn động, Lục Văn Thụy  nhìn lại bạch mao lão hổ phía sau đã chiếm cứ  1 phần rất lớn trong  sơn động, vẫn là cảm thấy bất khả tư nghị. Mình tại sao lại mang hắn vào đây?  Quên đi quên đi, không nghĩ, vẫn là tiếp tục ăn cơm đi. Không để ý tới tầm mắt của đối phương nhìn mình, Lục Văn Thụy xoay người ngồi xuống cái bàn bên cạnh. Vừa cầm lấy bát, chợt nghe đến một thanh âm nuốt nước miếng   . Hướng về phía phát ra  âm thanh kia thì thấy  bạch mao lão hổ cứ nhìn  Lục Văn Thụy  rồi  nhìn lại  thức ăn trên bàn thạch, sau đó gian nan nuốt  nước miếng, thỉnh thoảng còn  dùng ánh mắt khát vọng  nhìn  mình.

Bị nhìn đến ngượng ngùng, Lục Văn Thụy đành  buông bát, nhìn nhìn bạch mao lão hổ, nghĩ nghĩ, đối phương hẳn là đói bụng đi. Nếu chính mình đã   mang người về đến đây, kia tiếp tục cấp đối phương một chút thực vật  cũng không có gì đi. Xoay người đi vào  trước lò, đem khoai tây đôn thịt  cùng măng thịt phiến canh còn lại  trong nồi   múc ra  hai cái chén lớn, đặt ở  trên bàn thạch, quay đầu nhìn bạch mao lão hổ.

“Ngươi hẳn là không cần ta đến uy ngươi đi, nếu đói bụng thì hãy biến thân ngồi xuống đi. Hai chén này là cho  ngươi, bên cạnh là hai   chiếc đũa, tự ngươi ăn đi.”

Mễ Lai Khắc nhìn chén lớn trên bàn, rồi gật gật đầu với Lục Văn Thụy . Đã đi ra một ngày, hắn quả thật đói bụng. Chỉ thấy bạch quang chợt lóe  qua,  lão hổ không thấy bóng dáng, bên cạnh đang đứng một  nam nhân thân cao 2 mễ .