Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ

Chương 60: Chân tướng




Chương 60: Chân tướng

(nguoinaodo.wordpress.com)

(Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ)

.

Có thể nói, tuy Tây Minh Văn là người thành thật, nhưng đối với mọi chuyện đều có cái nhìn riêng, đặc biệt là trong việc lĩnh hội tâm tư của Tây Viễn. Nên hắn khá rõ ràng địa vị của Vệ Thành trong lòng y là không ai có thể lay chuyển, điều này đã được triệt để chứng thực ở rất nhiều năm về sau.

Sau khi nghe xong mọi chuyện, trong lòng Tây Viễn ngược lại không hề sinh khí chút nào. Y một tay nuôi dạy tiểu tử kia được như bây giờ, chẳng lẽ còn không rõ tính cách của hắn sao? Vệ Thành đâu phải một đứa nhỏ không phân biệt rõ trắng đen, làm việc vô chủ đích, cho nên sự tình lần này chắc chắn phải có nguyên nhân của nó.

"Cha, ta biết rồi, có gì cứ để ngày mai ta hỏi Thành Tử xem sao, người cũng đừng suy nghĩ nhiều quá." Tây Viễn an ủi lão cha.

"Ai, cha biết rồi, Tiểu Viễn à, có gì ngươi cứ chậm rãi nói chuyện cùng Thành Tử, đừng to tiếng kẻo làm đứa nhỏ cảm thấy sợ hãi." Tây Minh Văn còn không quên dặn Tây Viễn một câu.

"Vâng."

Ngày hôm sau, Tây Viễn liền chú tâm quan sát tình hình, hiện tại thời tiết còn chưa quá nóng, nên vẫn là ba ngày giao hàng một lần, thức ăn đương nhiên cũng sẽ là ba ngày làm một lần.

Bình thường mọi thứ sẽ được chuẩn bị vào đêm trước ngày giao hàng, đồ ăn sẽ được nấu kĩ trong nồi nguyên cả một đêm, sau khi gần chín gia gia sẽ chỉnh lửa về mức nhỏ nhất để thức ăn không bị hỏng. Sáng sớm hôm sau, cha Tây Viễn và gia gia y chỉ việc đổ đồ ăn ra chậu nước lạnh cho bớt nhiệt là được, sau đó Tây Minh Văn sẽ đi rửa mặt, ăn cơm, đóng xe rồi mới đưa hàng.

Vệ Thành nếu muốn trộm gì đó mang ra, thì chỉ có thể tận dụng khoảng thời gian lúc Tây Minh Văn đang rửa mặt ăn cơm, cho nên hôm nay Tây Viễn cũng không hề làm biếng như mọi ngày, mà từ rất sớm đã trộm theo dõi Vệ Thành.

Quả nhiên nhìn thấy Vệ Thành thừa dịp mọi người đang không chú ý, trộm vào phòng bếp trong chốc lát rồi mang ra một bọc giấy dầu nho nhỏ, phỏng chừng bên trong chính là đồ ăn, cũng không nhiều lắm, nhìn qua vừa bằng một một chén cơm thường ngày của người trong nhà, sau đó lại chạy vào chuồng của Đậu Hà Lan nằm ở phía sau hậu viện, đặt bọc giấy vào một chiếc túi vải nhỏ, chính là cái lúc trước Tây Viễn tự tay làm cho hắn và Tây Vi, dùng để nhặt đậu tương ngoài đồng. Sau đó, hắn liền đem túi vải nhét vào một khe tường.

Tây Viễn có chút nghi hoặc, lẽ ra trong nhà có nhiều đồ ăn như vậy, Vệ Thành nếu đói chỉ cần nói một tiếng là sẽ có thức ăn ngay, còn là loại vừa nóng vừa giòn. Đây hắn lại đem giấu ở khe tường làm gì, nếu chẳng may có người ngửi thấy, không phải mọi chuyện sẽ bại lộ ra sao. Đã vậy, chuồng lừa còn chẳng phải nơi sạch sẽ gì cả, tuy ngày nào cũng được gia gia thu thập đâu vào đấy, nhưng vẫn còn ẩn ẩn mùi phân của Đậu Hà Lan. Tây Viễn bỗng chợt nghĩ, có lẽ là tại mùi hương đặc biệt này, nên gia gia mới không phát hiện được đồ ăn Vệ Thành giấu ở đây.

Tây Viễn bất động thanh sắc, lúc ăn cơm cũng không biểu hiện ra dị thường gì cả. Chờ đến khi dạy học cho bọn nhỏ xong, y lại len lén đứng ở phía xa theo dõi Vệ Thành, xem thử hắn rốt cuộc muốn mang mấy thứ đó đi đâu. Theo lý giải của y, thì có khả năng cao Vệ Thành sẽ mang chúng cho một tiểu hài tử nào đó trong thôn, nhưng hiện giờ làm gì có gia đình nào lại đói kém đến mức không có thức ăn nhỉ? Đã vậy, không phải Vệ Thành nên lấy trộm mấy thứ linh tinh như cơm, bánh bao này nọ thì tốt hơn sao, lấy trộm đồ nhắm của Tụ Đức lâu thì sao giải quyết được vấn đề no bụng? Rốt cuộc thì hắn đưa cho ai đây?

Tây Viễn trộm đi theo hắn về phía đầu Đông, nơi đó có một mảnh đất trống trồng toàn đa và liễu. Bởi những cây đã ở đây đều có tán rất rộng và cao, nên vào đầu hè - thời điểm cái nắng vẫn còn chưa gay gắt, các thôn dân rất thích tụ tập ở đây hóng mát, nói chuyện phiếm.

Vệ Thành vừa đến nơi liền nâng cao tay huýt một tiếng sáo, lúc này, từ phía sau rừng cây bỗng xuất hiện hai người.

Hảo, mấy người các ngươi thế mà còn có ám hiệu riêng cơ đấy.

Bởi khoảng cách khá xa nên Tây Viễn không thấy rõ được khuôn mặt hai người kia, bất quá chắc chắn không phải tiểu hài tử. Tây Viễn quan sát xung quanh một chút, sau khi nhìn thấy một đống củi, liền thừa dịp Vệ Thành cùng hai người kia nói chuyện không để ý, hạ thấp thắt lưng chạy qua.

Sau khi đã an toàn trốn ở phía sau bó củi rồi, Tây Viễn mới cẩn thận ngó mặt ra thăm dò tình hình bên ngoài, chưa nhìn thì không sao, mới nhìn đã lập tức khiến y cảm thấy cả kính. Kia không phải là huynh đệ Triệu Minh và Triệu Khánh sao? Sao Vệ Thành có thể chơi cùng với hạng người này? Hơn nữa nhìn qua còn có vẻ vô cùng thân thiết nữa? Rốt cuộc là mấy người họ đã chơi với nhau từ bao giờ?

Trong lòng Tây Viễn tràn đầy nghi vấn, bất quá, y vẫn không đi ra ngoài mà tiếp tục ở đây quan sát bọn họ.

Triệu Minh và Triệu Khánh nhận lấy bọc thức ăn Vệ Thành đưa, rồi thoải mái ngồi xuống tàng cây bắt đầu ăn. Vệ Thành cũng ngồi xuống đối diện nói chuyện với hai người bọn họ, bởi Tây Viễn ngồi cách đó một khoảng khá xa nên không nghe rõ đôi bên nói gì. Thẳng đến khi hai người kia đã ăn xong, Vệ Thành mới đem xương cốt thu dọn sạch sẽ, hẹn lần sau gặp lại, rồi thoải mái quay về trong thôn, giống như đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, hắn còn nhàn nhã đến mức bẻ một cành liễu trên tay, không ngừng phất qua phất lại. Lúc tới gần đống củi Tây Viễn đang trốn còn đập cho nó hai quyền, đánh mạnh đến mức làm đống củi nhà người ta lắc la lắc lư, khiến Tây Viễn không ngừng buồn cười, nếu Thành Tử mà đá đổ hết, không phải Tây gia bọn họ còn phải cho người qua đây xếp lại sao.

Tây Viễn chờ Vệ Thành và hai tiểu tử Triệu gia đi rồi, mới ra gốc đại thụ bọn họ vừa ngồi quan sát, ân, thu dọn thực sạch sẽ, đến một tí xương cốt dư lại cũng không có mà xem.

Đứng lặng dưới tàng cây một chốc, Tây Viễn vẫn băn khoăn không rõ vì sao Vệ Thành lại trộm thức ăn cho hai người kia, là bọn họ bắt nạt Vệ Thành, uy hiếp Vệ Thành phải lấy đồ ăn cho bọn họ sao?

Trăm tư không giải, càng nghĩ càng phiền, Tây Viễn liền không rối rắm nữa, quyết định về nhà trực tiếp hỏi Vệ Thành. Nếu hai người kia thật sự dám bắt nạt Vệ Thành, y sẽ cho bọn họ biết thế nào là lễ độ!

"Thành tử, đến đây ngồi với ca." Ăn cơm chiều xong, Tây Viễn liền nghĩ biện pháp đuổi Tây Vi ra chỗ khác chơi, rồi gọi Vệ Thành ra nói chuyện với mình. Vệ Thành đang ngồi nghịch chiếc cung nhỏ của mình, vừa nghe thấy ca ca gọi liền vội ôm cung chạy tới, ngồi xuống ngay cạnh ca ca.

"Thành Tử, ca hỏi ngươi chuyện này, ngươi nhất định phải nói thật cho ca nghe. Nếu mà nói dối thì ca nhất định sẽ sinh khí đấy, biết chưa?" Tây Viễn nhìn Vệ Thành nói.

"Vâng, ta biết rồi." Vệ Thành chưa từng thấy Tây Viễn nghiêm túc như vậy bao giờ liền có chút khẩn trương.

"Vậy ngươi mau nói cho ca biết, vì sao phải lấy đồ ăn trong nhà đưa cho Triệu Minh và Triệu Khánh?" Ánh mắt Tây Viễn vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào Vệ Thành, không hề cho hắn cơ hội suy xét.

"A?! Ca, sao ngươi lại biết chuyện này?" Trong mắt Vệ Thành tràn đầy kinh ngạc, ca ca quả đúng là có hỏa nhãn kim tinh, hắn còn cứ nghĩ là mình đã giấu chuyện này tốt lắm rồi. Mấu chốt là gia đình hắn làm ăn sổ sách rõ ràng, đừng nói chỉ mình Tây Minh Văn phát hiện ra, ngay đến cả Trương Tài bên kia cũng biết bọn họ giao thiếu, lúc này mới nói cho Tây Viễn nghe để y chú ý đệ đệ mình hơn, dù sao Vệ Thành năm nay mới có mười tuổi, suy xét sự tình còn chưa đủ chu toàn.

"Mau nói cho ca nghe đi, đừng có giả bộ ngớ ngẩn." Tây Viễn thúc dục Vệ Thành.

"A, còn không phải do bọn họ vẫn muốn đánh ngươi sao." Vệ Thành chăm chú nhìn sắc mặt Tây Viễn. Hắn vốn không định nói chuyện này cho ca ca nghe, sợ sẽ làm y phiền não, dù sao chỉ cần ca ca muốn đi nơi nào hắn liền chạy theo là được, sẽ không để cho hai người kia có cơ hội làm phiền y.

"Vậy sao phải lấy đồ ăn cho bọn họ? Bọn họ dùng ta để uy hiếp ngươi sao?" Tây Viễn có chút lo lắng, dựa theo tính cách của Vệ Thành, thì phỏng chừng không ai có thể uy hiếp hắn được, nhưng nếu lấy y ra thì khó mà nói.

"Không, ca ca, ngươi đừng lo lắng, không phải vậy đâu." Vệ Thành vội vàng an ủi Tây Viễn.

"Vậy thì là chuyện gì? Mau nói với ca ca đi." Tây Viễn sốt ruột .

Nguyên lai là chuyện mùa đông năm trước, tuy Tây Viễn là người trong cuộc nhưng lại chẳng mấy quan tâm, còn Vệ Thành thì luôn luôn lo lắng cho ca ca nhà mình, hắn chỉ sợ vạn nhất Tây Viễn phải chịu tổn thương nên đã nhờ Triệu Lâm thường xuyên đi thám thính tình hình.

Sau rồi đến một ngày, một trong hai huynh đệ Triệu gia – là Triệu Khánh đang đùa giỡn trên đường, liền bị Vệ Thành khiêu khích đấu tay đôi với nhau. Tuy năm nay Triệu Khánh đã mười bảy tuổi rồi, nhưng không ngờ lại bại dưới tay một đứa nhóc mới mười tuổi như Vệ Thành. Nói đi cũng phải nói lại, một phần là do Vệ Thành năm nay đã cao lớn lên không ít, đã vậy còn thực chăm chỉ học võ cùng Trình Nghĩa, nên đánh bại được hắn cũng là chuyện dễ hiểu thôi.

Triệu Khánh vừa bị Vệ Thành dễ dàng đánh bại như vậy liền cảm thấy không phục, bắt hắn tiếp tục đại chiến với mình hai hiệp, nhưng vẫn không thắng nổi trận nào. Triệu Khánh cũng là người tính tình hào sảng, dám đánh dám chịu, nên về sau còn lén lút trở thành hảo hữu của Vệ Thành nữa. Vệ Thành cũng khá tốt với hắn, thỉnh thoảng rảnh rỗi còn trộm ít điểm tâm trong nhà cho hắn ăn, Triệu Khánh liền trở về khuyên nhủ đại ca nhà mình, từ giờ về sau sẽ không giúp đỡ Lý Đào thu thập Tây Viễn nữa. Lý Đào lúc trước còn nói sẽ mời bọn họ lên Vạn Đức trấn ăn cơm, đến giờ còn chưa thực hiện đâu, không bằng Vệ Thành, thỉnh thoảng sẽ trộm điểm tâm ra cho bọn họ đỡ thèm.

Triệu Minh vừa nghe đệ mình nói vậy liền chấp thuận không giúp Lý Đào nữa, hắn cũng không thân thiết gì với tên Lý Đào kia, năm trước muốn chỉnh Tây Viễn cũng là do Lý Đào nói sẽ mời hai huynh đệ bọn họ lên Vạn Đức trấn ăn thật nhiều đồ ngon.

Bất quá Triệu Minh cũng khá thông thạo tin tức trong thành, hắn biết Tây gia phải thường xuyên giao đồ cho Tụ Đức lâu, loại thức ăn mà chỉ những người giàu có mới dám nghĩ tới, cho nên hắn đã nói nhỏ với Triệu Khánh, bảo Vệ Thành trộm đồ ăn cho bọn họ mười lần, về sau bọn họ sẽ không quan mấy chuyện giữa Tây Viễn và Lý Đào nữa. Sau khi Vệ Thành biết chuyện liền cò kè mặc cả với bọn họ một phen, cuối cùng rút xuống còn tám lần.

Đó chính là lý do vì sao Vệ Thành trộm thức ăn trong nhà. Chuyện giữa Tây Viễn và huynh đệ Triệu gia, chỉ có hắn và Tây Viễn biết thôi.

Hắn không định đem chuyện này kể cho Tây Viễn nghe, định cứ thế lén lút giải quyết một mình. Bản năng của Vệ Thành cho hắn biết ca ca và hai huynh đệ kia không thuộc một dạng người, càng ít tiếp xúc sẽ càng tốt cho ca ca hơn.

"Vậy ngươi đã mang cho bọn họ mấy lần rồi?" Sau khi Tây Viễn nghe Vệ Thành kể hết đầu đuôi sự tình xong, liền vui mừng dùng mặt cọ xát hai má đệ đệ nhà mình, quả là không uổng công y yêu thương hắn.

"Hôm nay vừa tròn lần thứ tám rồi ạ." Vệ Thành vừa thấy phản ứng của Tây Viễn, liền biết ca ca không còn tức giận nữa rồi, hắn thoải mái dựa vào lòng ca ca, giơ tám ngón tay cho Tây Viễn xem.

"Vậy bọn họ còn bắt lần tới ngươi phải trộm thêm nữa không?" Tây Viễn thực lo Triệu gia huynh đệ nói không giữ lời.

"Bọn họ mà dám! Nếu còn bắt ta lấy trộm thì lần này ta nhất định sẽ thu thập bọn họ, dù sao bọn họ cũng chẳng đánh lại được ra." Vệ Thành còn diễn cực kỳ khoa trương, đầu tiên hắn đứng thẳng dậy, ưỡn cao bộ ngực của mình, bàn tay nắm thật chặt, khoa tay múa chân mấy cái vậy mà cũng ra được mấy chiêu quyền cước.

"Uy uy, giỏi chưa kìa! Không biết hài tử nhà ai mà giỏi thế không biết?" Tây Viễn nâng tay xoa mặt Vệ Thành cười nói.

"Đến chuyện này mà ca cũng không biết sao? Ta đây chính là đệ đệ 'đại bảo bối' của Tiểu Viễn Tây gia nha." Vệ Thành cũng vươn tay nhu mặt ca ca, hắn còn dùng sức kéo mặt y sang hai bên, nhìn qua trông chẳng khác gì cái mỏ con vịt, sau đó ha ha bật cười.

"Ai nha, mặt ngươi cũng thực là dày, lại còn đệ đệ 'đại bảo bối' nữa chứ! Ta có bảo bối lớn như vậy từ lúc nào? Không ổn, không ổn, nếu đã là đồ tốt như vậy thì mai phải mang ra chợ bán lấy tiền mới được."

"Vậy ca tính bán bao nhiêu tiền thế?" Vệ Thành cứ véo miệng ca ca một cái, sau đó lại buông ra.

"Ngươi nói thử xem?"

"Một trăm lượng bạc?"

"Ôi trời, lại còn tưởng mình đáng giá lắm đấy, ta thấy bán được một hai văn tiền đã là tốt lắm rồi, có khi còn phải tặng thêm cả Tây Vi 'tiểu bảo bối' nữa, bằng không chắc gì đã có người mua."

"A? Vậy chẳng phải ca sẽ chịu thiệt sao? Làm gì có ai tốt bằng đại bảo bối của ca chứ!"

"Chịu thiệt à?"

"Vâng."

"Vậy ngươi nói ta nên làm gì cho ổn?"

"Thì ca đừng mang ta đi bán nữa."

"Không bán lại càng thiệt hơn. Bằng không, ngày mai các ngươi làm thay công việc của Đậu Hà Lan đi. Đeo dây lên người rồi đi giao hàng cùng cha!"

"Để bọn đệ mệt, ca không luyến tiếc sao?"

"Luyến tiếc? Ân, thật đúng là có chút luyến tiếc nha, ai bảo đại bảo bối của ta lại ngoan như vậy chứ!"

Bên ngoài, hoàng hôn đã nhiễm đỏ nửa bầu trời, khiến khuôn mặt Vệ Thành cũng ánh lên một tầng kim sắc mỏng. Tây Viễn thực không hiểu hôm nay mình uống lộn thuốc gì, mà một người trưởng thành như y lại đi nói mấy chuyện tào lao kiểu này với một đứa nhỏ mới mười tuổi, lại còn nói đến hưng trí bừng bừng nữa chứ.

Huynh đệ hai người ngồi trên kháng thượng cười đùa một lúc, bỗng Vệ Thành chợt nhớ ra việc gì đó.

"Ca ơi, hôm nay Triệu Minh và Triệu Khánh kể chuyện Tiểu Đào cho ta nghe."

"Chuyện gì vậy? Chắc lại chuyện gã không muốn để ta theo cha mình học y đúng không?" Tây Viễn suy đoán hỏi.

"Ân, bọn họ nói Tiểu Đào vốn không thích học dược, cứ mỗi lần cha gã mở miệng dạy bảo là gã lại đau đầu, căn bản không hề muốn theo nghề gia truyền chút nào."

"Ừ, bởi vậy nên thầy Lý mới không dạy bảo nhi tử nhà mình, đem kiến thức truyền lại cho một ngoại nhân như ca ca." Chuyện này Tây Viễn cũng đã sớm biết rồi.

"Bọn họ nói, Tiểu Đào không thích ca ca là bởi gã coi trọng khuê nữ nhà lão Trình ở đầu Đông." Ánh mắt Vệ Thành khẽ lóe sáng trong lúc kể lại chuyện này cho Tây Viễn nghe.

"Vậy thì liên quan gì đến ta?" Tây Viễn có chút hồ đồ mở miệng hỏi.

"Tại khuê nữ kia có bảo, nhà nàng muốn mười lượng bạc làm tiền sính lễ, nếu không sẽ không đồng ý cưới!" Vệ Thành vươn ra một cái bàn tay, sau đó lại khoa tay múa chân một lúc trước mặt ca ca. Mười lượng bạc đối với người trong thôn quả là một con số không hề nhỏ, thường thì, chỉ cần khoảng hai lượng bạc là đã có thể thú tức phụ vào cửa rồi.

"A? Khuê nữ nhà ông ta cao giá vậy sao?"

"Là bởi gia đình nhà ông ý nghèo, muốn dùng tiền gả khuê nữ để cho nhi tử cưới vợ." Vệ Thành bĩu môi, trong lòng thực khinh thường.

"A! Thế nên gã Tiểu Đào kia mới muốn moi tiền từ chỗ ca ca à?" Trong đầu Tây Viễn lập tức hiểu ra vấn đề .

"Vâng, Tiểu Đào nói ca theo thầy Lý học y mà keo kiệt bủn xỉn. Nhà riêng thì phòng to phòng lớn, mà chẳng thèm quan tâm tới nhà họ chút nào." Vệ Thành nói đến đây lại càng tức giận. Gã Tiểu Đào kia còn lớn tuổi hơn cả Tiểu Viễn ca ca mình, vậy mà còn bắt ca ca lo chuyện cưới vợ cho gã!

"Nếu chỉ có vậy thì không việc gì phải lo cả. Thành Tử nhà ta đúng là đã giúp ca ca một đại ân, nào, mau nói cho ca nghe đệ muốn thưởng gì nào?" Tây Viễn cao hứng hôn chụt một cái lên mặt Vệ Thành.

"Ca ca, vậy ngươi có thể mua cho ta..." Vệ Thành hơi do dự không biết có nên nói ra không. Ca ca còn phải lo chuyện cưới vợ cho gã Tiểu Đào kia, hiện giờ hắn lại muốn này nọ không biết có làm ca ca khó xử không?

"Không sao cả, Thành Tử muốn gì cứ việc nói thẳng với ca, ca sẽ kiếm một cái cho ngươi." Tây Viễn nhìn bộ dạng rối rắm của Vệ Thành, liền vui vẻ cười nói. Có lẽ y đã đoán được Vệ Thành muốn thứ gì rồi.

"Ca ca, cái gì ta cũng không cần, ca nấu một bữa ăn ngon cho ta là được rồi." Vệ Thành cuối cùng vẫn không nói ra thứ mình mong muốn. Hắn đã từng hỏi thăm Trình Nghĩa giá cả của thứ kia, nên không muốn gây thêm phiền toái cho ca ca mình. Thôi thì đành chờ đến lúc hắn trưởng thành rồi tự mình mua vậy.

"Được, ngày mai ta sẽ đích thân nấu một bàn tiệc lớn cho Thành Tử nhé." Tây Viễn cũng không vạch trần tâm tư của Vệ Thành. Y bắt đầu tính toán đến những khoản thu chi