Chương 55: Vô danh
(nguoinaodo.wordpress.com)
(Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ)
.
Tết âm lịch năm nay, trong nhà lại nhiều thêm một hộ Tây Minh Vũ, thành ra Tây Minh Văn không để lão Nhị tự mình chuẩn bị, mà trực tiếp bảo gia đình hắn qua nhà mình ăn cơm.
Vì vậy sau khi ăn sáng xong, Tây Minh Vũ liền dẫn mấy đứa nhỏ đi trang trí đại môn và chính phòng. Mỗi cánh cửa đều được bọn nhỏ dán câu đối xuân và giấy nhiều màu, nhìn qua vô cùng sặc sỡ, nghe nói làm vậy có thể khiến cho năm mới càng thêm phát tài, ngoài ra, trên kính cửa sổ còn được dán thêm một ít đồ án chim khách và hoa mai này nọ, nhìn qua trông chẳng khác gì những năm trước, nhưng không khí lại nhộn nhịp hơn rất nhiều.
Nhị thẩm cũng không rảnh rỗi, ngoài việc dọn dẹp nhà cửa bên viện nhà mình ra, còn qua giúp đỡ đại tẩu và lão thái thái làm cơm tất niên, nhanh tay nhanh chân vô cùng.
Đợi đến khi Tây Minh Vũ bận bịu với việc trang trí nhà cửa xong, đồ ăn cũng đã được dọn lên bàn, Tây Viễn vào phòng bê bình rượu cao lương mới mua ở trên trấn ra, rót cho gia gia, cha và Nhị thúc mỗi người một chén, về phần nãi nãi, nương, nhị thẩm và lũ nhỏ thì đã có rượu trái cây do y ủ rồi, cho nên mọi người ăn tới vô cùng cao hứng.
Bên này cả nhà còn chưa dùng bữa xong, bên kia ngoài viện lũ nhóc hàng xóm đã qua chơi rồi, Tây Viễn đem hết hạt dưa đậu phộng và đường viên ra, chia cho mỗi đứa một túi đầy tràn. Bọn nhỏ vẫn còn hiếm lạ với mấy thứ quả vặt đắt đỏ này, nên rất ngoan ngoãn ngồi ăn ở một góc, cũng tại điều kiện hiện giờ của Tây gia đã tốt hơn nhiều rồi nên có cảm giác mấy món đồ ăn này khá là tầm thường, nhưng đối với những tiểu tử nhà nghèo trong thôn thì lại vô cùng quý giá, có lẽ suốt cả năm trời bọn nó cũng chỉ được nhấm nháp đường viên có một lần thôi, nên đứa nào cũng ăn rất chậm rãi, chỉ sợ ăn nhanh sẽ không còn.
Thu Dương sau khi ăn xong cơm sáng xong cũng chạy sang nhà Tây Viễn, để rủ y ra ngoài đường. Tây Viễn rót cho Thu Dương một chén rượu trái cây để hắn ngồi uống cạnh mình, cũng bốc đầy hết hạt dưa, đậu phộng và đường viên vào túi của hắn. Gia đình Thu Dương cũng không hề giàu có gì, nên chắc đầu năm cũng chẳng sắm sửa gì mấy.
Dùng bữa xong, lũ nhỏ trong nhà đều chạy hết ra ngoài đường chơi, Tây Viễn dặn dò bọn chúng trước lúc trời tối nhất định phải trở về nhà, nếu không sẽ bị sói hoang bắt mất. Cũng bởi sự tình lần trước, cho nên đợt này các hộ trong thôn đều không cho con mình đi chơi quá khuya, chỉ cần bầu trời hơi tối một chút là đã ra đường lùa bọn nó về hết, nên có là năm mới thì vẫn phải tuân thủ nghiêm ngặt chuyện này.
Thấy mọi người đều đã rời đi, Tây Viễn liền bước ra khỏi phòng, đào từ đống tuyết ra một cái chậu, bên trong đã có sẵn kem đá do Tây Viễn làm ra từ đợt trước, kỳ thật nó cũng chỉ được chế biến từ sữa dê và đường thôi, nhưng lại có dạng đông đặc. Tây Viễn học theo cách làm ở hiện đại, không chỉ tạo ra cây kem có hình chữ nhật, mà còn gắn một phiến gỗ mỏng ở bên dưới để dễ cầm hơn, tuy nhìn qua không khác là mấy nhưng hương vị lại kém hơn rất nhiều.
Tuy là vậy, nhưng so với mấy món ăn vặt ở đây thì thứ kem cây này cũng thuộc dạng khá đặc biệt rồi. Tây Viễn rút ra mười mấy que kem đem trước vào nhà, số còn lại vẫn để ngoài chờ bọn nhỏ trở về ăn.
Nhà chính hiện giờ ngoài người Tây gia ra, còn có thêm cả Thu Dương nữa. Bởi mọi người mới dùng bữa xong nên trong phòng khá nóng, vừa lúc thích hợp để thưởng thức kem que do y làm, đúng lý mà nói thì ăn vào mùa hè sẽ tốt hơn, nhưng mùa hè ở đây lại không có băng để làm, nên Tây Viễn chỉ đành chế biến vào mùa đông thôi, tuy nhiên, ăn kem mùa đông cũng có cái thú riêng của nó mà.
Bởi gia gia nãi nãi sợ kem lạnh sẽ gây ê buốt răng, nên Tây Viễn đã cho kem của hai người bọn họ vào chén, chờ tan hết rồi mới để hai ông bà dùng.
Thu Dương cầm cây kem trên tay chậm rãi nhấm nháp. Hắn hiện tại đã chơi rất thân với Viễn rồi, nên đã không còn khách khí như lúc đầu nữa, hơn nữa, cách đây mấy hôm Tây Viễn còn dẫn theo hai đệ đệ sang nhà hắn ăn cháo ngô và cải chấm tương. Tiểu Viễn còn ăn đến tận ba bát lận, một chút khách khí cũng không có, khiến Thu Dương cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Sau khi nếm thử món kem que xong, nương Tây Viễn và nhị thẩm lại vội vội vàng vàng làm bánh chẻo. Nãi nãi ngổi một mình trong phòng chơi bài, còn Tây Minh Văn và Tây Minh Vũ theo gia gia qua nhà khác tán gẫu. Tây Viễn ngồi trong phòng mình, đem bộ cờ nhảy mới tinh của Vệ Thành ra ngồi chơi với Thu Dương, một bên nhấm nháp đồ ăn vặt, một bên vui vẻ hạ cờ.
Chẳng được bao lâu, trời liền tối đen, Tây Minh Văn và Tây Minh Vũ cũng dẫn bọn nhỏ trở về.
Tây Minh Vũ đi thắp hết tất cả đèn lồng trong nhà lên, từ cổng tới viện đều sáng rực rỡ. Nửa năm trước Tây Viễn đã sắm 4 chiếc đèn lồng để treo trong nhà, tới gần Tết lại mua thêm 4 cái nữa, sau khi đem cho nhà Nhị thúc 2 cái, thì hiện giờ trong nhà đã có tổng 6 cái.
Lũ nhỏ hôm nay cũng không vồn vã như những ngày bình thường, chúng ngẩng cao đầu lên ngắm đèn lồng một chốc sau đó mới rủ nhau đi đốt pháo bông cho năm mới thêm rực rỡ. Tây Viễn cũng lấy mấy cây đưa cho Thu Dương, rồi cùng hắn ngồi trong sân đốt pháo với bọn nhỏ.
Bởi vì năm nay đã trả hết nợ, nên Tây Viễn cũng thoải mái hơn khá nhiều, y vừa vung tay một cái đã mua liền một lúc hai mươi cây pháo bông, đợi tới khi ăn bánh chẻo xong rồi lại rủ lũ nhỏ ra sân đốt tiếp, cũng không quên mời Thu Dương chơi chung, khiến hắn vui vẻ vô cùng.
Sau khi đốt hết pháo hoa rồi, Tây Viễn lại dẫn Thu Dương, lũ nhỏ và Nhị thúc sang nhà khác chơi. Vì là năm mới nên hộ nào trong thôn cũng mở rộng cửa để người lớn hài tử nhà khác thuận tiện ra vào, bọn họ ngồi ở nhà này một lúc, tâm sự trong chốc lát rồi lại chuyển sang nhà kia.
Bọn nhị thúc thì ngồi tám chuyện trong sân với nhau, còn nhóm trẻ con thì chơi rước đèn, thí điên thí dại chạy hết từ chỗ này sang chỗ khác, trong đó mấy tiểu tử của Tây gia là nổi bật nhất, tuy đèn lồng Tây Vi và Vệ Thành cầm trên tay chỉ là đồ chơi của năm trước, nhưng năm nay bọn nó đã có thêm một ngoạn ý mới, chính là mấy chiếc mặt nạ hình động vật Tây Viễn mới mua từ Ngạn Tuy thành về, ngoài ra, bên trên đèn lồng còn được gắn thêm một chiếc chong chóng giấy, mỗi lần gặp gió sẽ không ngừng quay tròn khiến lũ nhóc trong thôn ngạc nhiên đến mức không ngừng mở to hai mắt.
Tây Viễn và Thu Dương đi theo bọn nhỏ hết từ chỗ này sang chỗ kia. Trên đường có thấy vài người ghé về phía này, Tây Viễn còn chưa kịp nhận ra ai với ai, thì Vệ Thanh đã như một cơn gió chạy vội tới bên cạnh hắn, ánh mắt chăm chăm nhìn bọn họ đầy cảnh giác. Cũng bởi khoảng cách ngày một gần, nên cuối cùng Tây Viễn cũng nhìn rõ nhóm người đi tới gồm: Lý Đào, Triệu Minh, Triệu Khánh và vài tên du côn khác trong thôn. Y ngược lại không hề khẩn trương khi thấy bọn họ, ở đây đông người như vậy, chỉ có kẻ điên mới dám tìm y gây chuyện.
Tây Viễn cười vui vẻ, mở miệng tiếp đón Lý Đào: "Tiểu Đào ca, năm mới an lành!"
Lý Đào thấy Tây Viễn đi về phía này liền không tình nguyện gật đầu một cái. Lúc đi qua, Triệu Minh Triệu Khánh còn khẽ liếc mắt nhìn y, ý là: Ngươi cứ chờ đó cho ta.
"Cái loại giả vờ giả vịt này thực là chướng mắt." Đợi đến khi đã đi xa rồi, Tây Viễn còn nghe thấy Triệu Minh cố ý nói lớn một câu như vậy.
Có lẽ Thu Dương cũng đã nhận ra điểm không thích hợp, nên liền nghi hoặc quay sang quan sát Tây Viễn. Tây Viễn hướng hắn cười cười, dẫn vài hài tử tiếp tục đi thẳng về phía trước, còn Vệ Thành sau khi mấy bọn họ đã đi xa , mới chạy lại tiếp tục chơi với nhóm Tây Vi.
Cũng sắp đến giờ phải đốt pháo hoa rồi, Tây Viễn liền đi qua gọi bọn nhỏ về, mấy hài tử khác trong thôn đã nghe Tây Vi Vệ Thành kể về mấy loại pháo mới năm nay, liền nhịn không nổi phải sang Tây gia xem thử một chuyến. Thế là đoàn người lại chậm rãi đi về Tây gia.
Trên nhà chính, Tây Minh Văn và Tây Minh Vũ cũng đã trở lại được một lúc, hiện đang ngồi xem thử đống pháo bông năm nay Tây Viễn mới mua. Bởi điều kiện nhà họ đã tốt hơn nhiều rồi, nên năm nay Tiểu Viễn chi tiêu rất ác liệt.
Đợi đến khi lũ nhỏ đã trở lại rồi, mọi người liền cùng nhau ra ngoài sân đốt pháo. Tiếng 'bùm bùm' vang lên không ngừng, từng chùm pháo bông xinh đẹp được bắn thẳng lên bầu trời, nở rộ thành từng đóa hoa giữa màn đêm đen sâu thẳm, không chỉ vô cùng sặc sỡ mà còn sáng chói cả một góc trời.
Bọn nhỏ cứ thế ngưỡng cổ nhìn lên không hề chớp mắt, khuôn mặt tràn ngập ngạc nhiên, bởi đây là lần đầu tiên bọn nó được thấy pháo hoa thực sự, cảm giác thật quá thần kỳ! Đêm hôm nay, không biết pháo hoa đã đi vào giấc mộng của bao nhiêu đứa trẻ rồi, nó đã mở ra rất nhiều hồi ức đẹp cho lũ nhóc vùng thôn quê.
Bắn pháo hoa xong rồi, có hài tử muốn đi lựa xem còn pháo chưa cháy hết hay không, để cầm về nhà mình đốt tiếp. Tây Viễn sợ bọn nó bị lạnh, nên đã đáp ứng sẽ giữ lại hết số pháo này, ngày mai đứa nào đến sớm sẽ được chọn trước mang về, lúc này lúc nhóc cực kỳ không tình nguyện mà dừng tay.
Tới giờ cơm chiều rồi, lũ hài tử lập tức giải tán, Thu Dương cũng theo bọn họ trở về, nhưng lại bị Tây Viễn ngăn lại, y lo lắng cho thân thể Thu Dương không được tốt, lá gan cũng nhỏ, nhà lại ở tận đầu Đông, nên muốn tự mình đưa hắn về, nhưng lại liên tiếp bị Thu Dương từ chối, hắn sợ Tây Viễn đi qua bên đó sẽ đụng phải nhóm người Triệu Minh, nên cứ đùn đẩy qua lại một hồi. Tây Minh Vũ thấy vậy liền cầm mũ đứng lên, nói là sẽ cùng Tây Viễn đưa Thu Dương trở về, bọn họ vừa ra tới viện đã đụng phải Vương Lão Ngũ đang đứng trước cửa Tây gia, có cha tới đón rồi hai người bọn họ liền không phải đưa về nữa.
Tháng giêng tới, hài tử nhà lão Tam cũng vừa tròn mười lăm tuổi rồi. Nãi nãi sang nhà Tây Minh Toàn chơi, thấy khuôn mặt tiểu nha đầu đã nảy nở hơn nhiều, tuy khá giống bên ngoại nhà nàng, nhưng thực khiến cho người ta cảm thấy yêu thích.
Hôm qua, bà mới ngồi bên nhà lão Tam một lát, hai mẹ con nhà kia đã bắt đầu nói gần nói xa, ý là trong nhà hiện giờ đã hết trứng gà và đường đỏ rồi, nương không có sữa nên đứa nhỏ thường hay quậy phá. Lão thái thái một tiếng cũng không đáp lại, im lặng ngồi trong chốc lát rồi đứng lên đi về nhà mình. Bà cảm thấy đau đầu vô cùng, nhưng lại không đem chuyện này ra kể với ai.
Ai mà ngờ được đến sáng hôm sau, mẹ vợ lão Tam – tức Triệu bà tử liền lúc lắc lúc lắc sang nhà Tây Viễn chơi. Người sống ở đây ai mà chẳng biết tháng giêng là tháng kiêng kị, làm gì có ai lại qua thăm non thân thích bao giờ. Nhưng người đàn bà kia lại không nghĩ nhiều như vậy, cứ thoải mái ngồi chơi cả buổi như chưa có chuyện gì xảy ra. Trong lòng nãi nãi có chút mất tự nhiên, lại phản cảm với hành động vô duyên của mụ đàn bà này, nên chỉ mời bà ta vào nhà chính ngồi, chứ không dẫn đi thăm buồng trong.
Nhưng người ta nào có tự giác được như ý mình, tự thân đứng dậy đi thăm thú hết từ phòng này qua phòng khác, không ngừng 'Ai nha, ai nha, bà thông gia à, bà mau nhìn xem căn phòng này thực đẹp biết mấy, nếu mà tôi cũng được sống ở trong này thì có chết sớm một chút cũng vừa lòng!" Một bên mở miệng nói một bên còn không ngừng khoa chân múa tay.
"Đấy là do ngươi chỉ biết ăn thịt heo, chứ chưa từng nuôi heo bao giờ. Để có được một căn phòng như này, chúng ta đã phải vất vả kiếm tiền, nhịn đói nhịn khát dành dụm từng tí từng tí một mới xây được lên. Người khác vừa tới mùa đông liền ngồi ôm chăn trên giường tám chuyện với nhau, trong khi đó, lão Đại nhà ta lại phải vất vả chạy đi đưa hàng, mặc kệ gió lạnh, tuyết rơi, đường trơn cũng chưa từng lười biếng." Lão thái thái thấy Triệu bà tử kia cứ lẩm bà lẩm bẩm trong mồm, liền mở miệng nói thẳng để chẹn họng mụ ta.
"Ai nha, mới có chút chuyện như vậy thì có gì mà mệt chứ, chúng ta hiện giờ có muốn mệt như bọn họ cũng chẳng được đâu." Triệu bà tử dùng tay vuốt ve hai câu đối sơn son thiếp vàng mà Tôn Diệp đưa tới, ánh mắt còn chăm chú nhìn từng chi tiết một như kiểu muốn soi xem trên đó có nở hoa hay không.
"Cái loại chưa từng phải ăn khổ bao giờ thì làm sao biết khổ là gì." Lão thái thái cũng lười lằng nhằng với mụ ta, liền nghiến răng nói một câu như vậy.
"Ngươi mau coi thử này, lão Đại nhà ngươi ăn ở cái gì cũng là đồ thượng đẳng cả, chỉ khổ cho khuê nữ đáng thương nhà ta không có mệnh phú mệnh quý, lấy chồng rồi vẫn phải chui rúc trong một căn nhà cỏ, đẻ con xong cũng không được ai quan tâm, đêm nào cũng bị hài tử khóc nháo quấy rầy tới tận sáng, thực là đáng thương a." Lời nói của mụ ta không chỉ mang theo ý tứ khuê nữ nhà mình bị thiệt, mà còn có ý nhà chồng không cho con dâu được sống trong điều kiện tốt.
"Muốn hưởng nhiều phúc thì phải chịu nhiều tội, làm gì có ai từ lúc sinh ra đã được ngồi mát ăn bát vàng." Lão thái thái thấy mụ ta ăn nói khó nghe như vậy liền có chút bực mình.
"Ai nha, bà thông gia này, bà xem bà đang nói gì kìa, lòng bàn tay hay mu bàn tay thì cũng là thịt cả, lão Đại nhà ngươi đã sống tốt vậy rồi, sao ngươi có thể nhẫn tâm nhìn tiểu nhi tử sống trong căn nhà rách kia?"
"Bà đây là đang trách ta sao, bà nói chuyện buồn cười thật đấy, nhà lão Đại được như bây giờ là do bọn họ tự mình đi sớm về khuya kiếm tiền xây dựng lên, lúc thành thân bọn họ còn sống chung với chúng ta ở gian nhà cũ, lão Nhị vì không có chỗ ở đã phải sang tận Dương gia trang ở rể, chỉ có mình lão Tam là được xây nhà mới thôi, so với hai người ca ca của hắn đã là hơn rất nhiều rồi." Lão thái thái thật sinh khí.
"Ai, thì ta đây cũng chỉ đau lòng cho con rể mình thôi mà, bà xem nhà đại ca nó nhiều phòng như vậy, nhà chính không có chỗ thì còn có thể tạm thời bỏ qua, chứ phòng ngủ quá là thừa thãi. Bà nhìn căn nhà của lão Tam mà xem, buổi tối nằm ngủ mà lạnh cóng cả da dầu, cho dù không để tâm tới đại nhân thì cũng nên quan tâm tới tiểu nhân chứ!" Triệu bà tử vẫn chưa chịu ngừng lại.
"Quan tâm sao? Quan tâm cũng vậy cả thôi. Đầu xuân năm trước, lão Tam nằng nặc đòi nuôi vịt nuôi ngỗng như mấy hộ khác trong thôn, nhận về hơn một trăm quả trứng, thử hỏi tới cuối thu còn được bao nhiêu con? Chưa tới ba mươi con! Cứ nằm chơi trên giường cả ngày mà đòi sống giàu sống sướng như người khác, thì ai mà đáp ứng nổi? Đã tách ra ở riêng lâu như vậy rồi, giờ thấy người ta có của lại muốn trở về sao, ở đâu ra cái chuyện tốt như vậy? Các ngươi không sợ hàng xóm láng giềng chê cười, thì ta cũng ngượng mặt thay! Tới nước này rồi các ngươi thích sống kiểu gì thì sống, không sống được thì lên rừng treo cổ tự tử đi!" Lão thái thái mắng chửi cực kỳ khó nghe. Bà chưa từng gặp ả đàn bà nào không biết xấu hổ như vậy, nếu có bản lĩnh thì tự đi mà giúp khuê nữ nhà mình, gả con gái đi ngần ấy năm mà tới một sợi lông gà cũng chẳng thèm cho nó, hiện giờ lại qua đây bênh vực cái gì không biết!
"Ai nha, bà thông gia à, lời này của bà thực khó nghe quá, ta cũng chỉ muốn nói vài câu công bằng thôi mà, lòng bàn tay hay mu bàn tay thì cũng là thịt cả, sao bà chỉ thiên vị mỗi hai đứa con lớn của mình."
"Ừ, thiên vị! Thiên vị đó! Bởi thiên vị nên phân nhà mới đem mọi thứ cho lão Tam hết, để lão Đại và lão Nhị phải chịu khổ suốt bao lâu nay! Hiện giờ ăn nằm đủ rồi, lại quay sang muốn huynh đệ mình nuôi báo cô à? Không kiếm sống được thì tự vẫn đi cho khỏi chật đất!" Thanh âm lão thái thái đã trở nên cao vút.
Vốn nương Tây Viễn thấy Triệu bà tử cũng chỉ đi ra chào hỏi một câu, rồi liền trở về nằm trong phòng, nhưng sau khi nghe được động tĩnh của lão thái thái, liền vội vàng chạy ra kéo lão nhân gia vào buồng.
Triệu bà tử thấy lão thái thái đã tức đến đỏ mặt, nhìn sắc trời cũng cũng không còn sớm nữa, sắp đến giờ ăn cơm, phỏng chừng người của Tây gia cũng gần về tới nhà rồi liền vội vàng mở cửa rời đi. Nương Tây Viễn thấy mụ ta bỏ chạy như có quỷ đuổi phía sau vậy, cũng không đi ra ngoài mà ngồi trong phòng khuyên giải lão thái thái.
Buổi tối, lão nhân gia tới một thìa cơm cũng không chịu ăn, ngay từ đầu mọi người trong nhà còn tưởng sức khỏe của bà không tốt, chắc lại giận dỗi với lão gia tử, nhưng sau khi nghe nương Tây Viễn vụng trộm kể lại mọi chuyện, thì đều tức tới phát điên.
Sau ngày hôm đó, nãi nãi liền ngã bệnh nằm im một chỗ trên giường.
Tây Viễn cũng không mời thầy Lý qua nhà mình khám bệnh, mà tự đi sang bên đó, đem trạng huống của lão thái thái nói lại một lượt cho ông nghe. Thầy Lý vung tay bốc cho lão nhân gia hai toa thuốc, bảo Tây Viễn đem về sắc cho bà uống để hạ hỏa.
Với hành động trước kia của gia đình tam thúc, bên nhà Tây Viễn đã có thể cắt hẳn quan hệ với gã ta, không qua lại cũng chẳng sao cả. Nhưng đứng ở góc độ của gia gia nãi nãi, thì người làm cha làm nương nào mà chẳng thương con, con không hiểu thì dạy dỗ lại, có đôi khi giận quá thì đánh cho vài cái, sau đấy lại thương yêu như bình thường. Trên đời chỉ có 'độc nhất lòng dạ đàn bà', chứ lấy đâu ra cha mẹ nhẫn tâm.
Bởi vậy Tây Viễn vẫn luôn áp dụng thái độ không thèm để tâm đối với một nhà Tây Minh Toàn, huống hồ sự tình lúc trước đâu thể đem ra kể lại cho những người khác biết, vì trong mắt bọn họ hiện giờ, Tây Viễn không chỉ 'còn sống' mà còn 'sống' tốt hơn những hộ khác rất nhiều, có đem ra kể cũng chỉ tăng thêm phiền não cho người khác mà thôi.
Chính là 'cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng', ngươi càng không muốn để tâm tới hắn, thì hắn lại càng phải xuất hiện trước mặt ngươi, kiếm chuyện, gây sự khiến ngươi phải đau đầu.
Sau khi nghe tức phụ mình thuật lại mọi