Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ

Chương 48: Làm biếng 1




Chương 48: Làm biếng 1

(nguoinaodo.wordpress.com)

(Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ)

.

Ngày trôi qua thực nhanh, vừa mới nghỉ ngơi chưa được mấy ngày, đã lại bắt đầu bận rộn rồi. Đầu tiên là vấn đề kiếm tiền của gia đình Nhị thúc, Tây Viễn nghĩ Nhị thúc đã quen làm đậu phụ rồi, thì cứ bắt đầu từ đậu phụ đi.

Đậu phụ nơi này được chia làm hai loại, gồm đậu phụ nước và đậu phụ khô. Tây Viễn sẽ dạy Nhị thúc cách làm đậu phụ khô, đậu phụ rán, đậu phụ lụa, và váng đậu. Kỳ thật, Tây Viễn cũng không mấy rõ ràng từng thao tác một, nhưng vẫn nói đại khái cho vợ chồng Nhị thúc nghe, sau khi hai người đã cân nhắc kỹ càng rồi mới bắt tay vào thực hiện.

Ngoài ra, Tây Viễn còn dạy cho bọn họ cách làm đậu phụ ngũ hương và đậu phụ giòn cay, hai loại này không chỉ dễ làm mà còn ngon hơn đậu phụ bình thường rất nhiều, ngoài ra, người bán cũng có thể dễ dàng tăng giảm lượng nguyên vật liệu thích hợp tùy theo khẩu vị của mỗi khách.

Số lượng đậu làm ra sẽ được chuyển thẳng tới bán ở Tây Ký quầy, mặc kệ là lỗ hay lãi đều phải bắt tay vào làm thử thì mới biết được. Ngoài ra, nếu Tụ Đức lâu muốn có đậu thì cũng phải đi mua như những người khác, đương nhiên giá cả sẽ được linh động hơn.

Tây Viễn đã sớm đem chuyện này nói trước với Tôn Diệp rồi, về sau nếu Tụ Đức lâu cần buôn đậu phụ thì có thể trực tiếp đặt hàng của Tây gia, Tôn Diệp nghe y nói xong liền không chút do dự đáp ứng.

Số lượng đậu mỗi ngày Tụ Đức lâu cần dùng tương đối lớn, ngoài đậu phụ nước không thể để lâu ra, còn lại đậu phụ khô, đậu phụ rán, đậu phụ lụa, và váng đậu đều là do Tây gia cung cấp, cứ cách một ngày Tây Minh Văn sẽ đánh xe lừa mang hàng lên Ngạn Tuy thành giao một lần, sau đó người của Tụ Đức lâu sẽ tự lo phần chuyển phát tới những chi nhánh còn lại.

Bởi vậy, Tây Viễn lại tặng miễn phí cho Tôn Diệp vài công thức chế biến đậu phụ, khiến vị Tôn đông gia kia vui vẻ tới nỗi vừa cầm bí phương trên tay, vừa cười đến không khép miệng lại nổi, hắn thầm nghĩ trong lòng 'cái này nào phải bí phương, mà là tiền bạc sắp sửa thu về của hắn a'.

Bởi số lượng đậu phụ Tụ Đực lâu cần dùng ngày một lớn, thành ra vợ chồng Nhị thúc cũng chỉ rảnh rỗi được mấy ngày đầu, hiện giờ đã bận đến mức phải vắt chân lên cổ mà chạy, đấy là bọn họ còn không phải tự mình đi giao hàng đó.

Sau mấy ngày bận tới tối mắt tối mũi, Tây Minh Vũ liền quyết định thương lượng cùng lão gia tử và đại ca, xem thử có thể mời cả đại cữu ca nhà mình qua đây cùng làm đậu phụ không, kỳ thật chính là muốn dò hỏi ý kiến của Tây Viễn, vì dù sao mấy chủ ý này cũng là y nghĩ ra, bọn họ không thể cứ thích làm gì là làm được.

Nhị thẩm có vẻ khẩn trương quay sang nhìn y, từ lúc chuyển về Tây gia tới giờ nàng cũng chưa có nhiều cơ hội được tiếp xúc với người chất tử này nên trong lòng vẫn luôn lo lắng, chỉ sợ quyết định của vợ chồng mình sẽ khiến y không vừa mắt, nghĩ nàng chỉ biết lo cho bên ngoại. Từ trước tới giờ, vợ chồng nàng vẫn luôn thực lòng cảm kích ca ca vì đã ra tay giúp đỡ khi hai người bọn họ rơi vào khoảng thời gian khốn khó nhất, mà đã làm người thì không thể vong ân bội nghĩa, lúc trước ca ca đã cho bọn họ nơi ăn chốn ở, kiếm kế sinh nhai thì giờ họ cũng muốn báo đáp lại.

"Đúng lý hợp tình thì các ngươi mời đại cữu ca qua đây giúp đỡ là rất phải, vợ chồng ngươi cũng đã làm phiền người ta suốt bao tháng ngày rồi." Lão gia tử chỉ nói duy nhất một câu như vậy, rồi lập tức im lặng không nhận xét thêm gì nữa, tuy ánh mắt không nhìn thẳng về phía Tây Viên, nhưng vẫn mang theo ý tứ rõ ràng là ông sẽ nghe theo quyết định của y. Ông vốn không hiểu mấy chuyện làm ăn như này, nên không thể tự tiện quyết định được, lại nói tới chuyện, dù sao đây cũng là bí phương gia truyền, Lý đại cữu có thân thế nào cũng là người ngoài, nên...

Tây Minh Văn cũng khá băn khoăn về chuyện này, không phải hắn ngại giúp đỡ người ta, mà là sợ sau khi người ta đã học được bí phương rồi sẽ bỏ đi nơi khác tự làm một mình, như vậy chẳng phải sẽ khiến nhị đệ bị thiệt thòi sao, sinh ý chưa thu về được đã bị mất mối rồi.

"Vậy cứ để Lý đại cữu qua đây giúp đỡ Nhị thúc đi." Tây Viễn hiểu rõ những gì gia gia và cha đang nghĩ trong đầu, phỏng chừng cũng bởi lo lắng cho hai vợ chồng Nhị thúc cả thôi, nhưng nếu đã có ân thì nhất định phải trả, băn khoăn gì đó nên gạt hết sang một bên thì mới thành tâm được.

Kỹ thuật chế biến đậu phụ vốn không khó, tiền vốn bỏ ra cũng không cao, nhưng lại chẳng có mấy ai hiểu rõ chuyện này. Cũng chỉ có mình váng đậu là cần tới công thức điều phối, hơn nữa chế biến thế nào cũng chỉ mình Tây Viễn biết mà thôi, ngay tới cả vợ chồng Tây Minh Văn cũng không rõ bên trong có thêm những loại gì, thành phần mỗi loại là bao nhiêu, nên cũng chẳng lo sẽ bị lộ tẩy, chỉ cần mọi người đều hiểu rõ chuyện này thì sẽ không phải rối rắm nhiều nữa.

"Tiểu Viễn à, ngươi thật sự cho phép đại cữu qua đây sao?" Nhị thẩm sợ mình nghe nhầm, phải mở miệng hỏi lại lần nữa.

"Nhị thẩm, sao ta có thể lừa dối mọi người được chứ, ngày mai người cứ về nhà mẹ đẻ một chuyến đi, nếu đại cữu đồng ý thì cứ để người qua đây." Tây Viễn chốt câu cuối cùng.

"Ai, hảo, hảo, ngày mai ta sẽ trở về một chuyến." Nhị thẩm kích động tới mức bắt đầu nói năng lộn xộn. Lúc trước thiếu thốn đủ kiểu, hai vợ chồng nàng phải về bên ngoại xin ở nhờ, đã khiến mọi người ở Dương gia trang không ngừng chê cười, cảm thấy cô nương vừa mới xuất giá mà đã phải quay về nhà mình là không có tiền đồ, tính tình không tốt nên mới bị cha mẹ chồng ghét bỏ.

Nhưng là ai bảo lúc trước, thời điểm thân cận, nàng vừa nhìn trộm được khuôn mặt Tây Minh Vũ qua khe cửa liền nhất kiến chung tình, chết sống cũng phải gả được cho hắn, làm hại cha nương và đại ca suốt bao năm trời không thể ngẩng mặt nổi trong thôn. Hàng xóm láng giềng luôn miệng bảo cha nương nàng không biết dạy con, gả khuê nữ cho một người đàn ông không trong sạch, đã không có nơi ăn chốn ở, lại còn bắt bên nhà vợ phải tìm việc cho, nhất là đại tẩu, luôn luôn nói chuyện kiểu như muốn tống cổ vợ chồng nàng ra khỏi nhà vậy. Tuy tính tình Tây Minh Vũ khá nóng nảy, nhưng vẫn phải cố nhẫn nhục chịu đựng cho yên chuyện.

Hiện giờ thì tốt hơn nhiều rồi, nhà nàng chẳng những kiếm được ra tiền, mà còn có thể phụ giúp cho cha nương và đại ca nữa, trở về Dương gia trang cũng có thể ưỡn ngực, ngẩng cao đầu được rồi.

Chờ vợ chồng Nhị thúc đi rồi, lão gia tử mới đem nỗi băn khoăn trong lòng nói ra, tuy ông rất tin tưởng vào nhân phẩm của vị đại cữu bên Lý gia, nhưng dù sao hắn cũng đã lăn lộn được ở bên ngoài một thời gian rồi, ai mà đoán được liệu hắn có tâm tư gì khác không?

"Không sao đâu gia gia, nhà Nhị thúc chỉ chuyên phụ trách chế biến đậu phụ thôi, còn phần đem bán sẽ để người ta thực hiện. Còn nếu về sau vị đại cữu kia muốn tách ra làm riêng, thì ta sẽ dạy lại cho họ bí phương một món, để còn có cái mà kiếm tiền. Về phần Nhị thúc nhị thẩm cũng đỡ phải vất vả đi sớm về tối hơn, chỉ cần chuyên tâm chế biến đậu phụ là được rồi." Tây Viễn mở miệng giải thích. Kỳ thật cũng sẽ ảnh hưởng tới khoản thu vào, nhưng để lão gia tử được an lòng thì y chỉ có thể nói được như vậy.

"Đúng rồi đó cha. Ngoài ra, chúng ta còn một mối lớn bên Tụ Đức lâu nữa. Cho dù bọn họ có tách ra làm riêng thì Nhị đệ vẫn sẽ kiếm được một khoản kha khá từ nơi này." Bởi, dường như hôm nào cũng phải đi giao hàng, nên Tây Minh Văn hiểu khá rõ sự thân thiết giữa nhà mình và Tụ Đức lâu.

"Đúng vậy, cái quan trọng không phải là bọn họ có làm được không, mà có kiếm được nơi để bán không." Trong lòng Tây Viễn thầm khen ngợi Tây Minh Văn, xem ra thường xuyên qua lại Tụ Đức lâu đã khiến tầm mắt của lão cha y được mở mang hơn nhiều rồi.

Sáng hôm sau, Nhị thẩm từ sớm đã thúc giục Tây Minh Vũ đánh xe lừa đưa nàng về Dương gia trang. Nhị thẩm vốn là một người có tính cách hào sảng, nên đã có dự định gì thì phải hấp tấp làm ngay.

Sau khi thấy gia đình Nhị thúc phải thường xuyên đi bán đậu, Tây Viễn liền tính sẽ để hai người mượn tạm con Đậu Hà Lan, nhưng có nói thế nào thì Nhị thúc cũng nhất quyết không chịu dùng, đã thế gia gia còn luyến tiếc bảo bối của ông sẽ bị mệt nữa, thành ra Tây Minh Vũ đã chạy lên Ngạn Tuy thành mua thêm một con lừa khác về nhà. Từ lúc hai vợ chồng Tây Minh Vũ thành thân tới giờ, tính toán tỉ mỉ ra cũng chỉ tiết kiệm được hai lượng bạc, số tiền này mới được đại ca đem trả vào năm ngoái. Cách đây hai năm, Tiểu Viễn từng sinh bệnh nặng tới mức tưởng chừng như không sống nổi, sau khi bọn họ biết tin liền vội vàng cầm hết tiền tiết kiệm qua cho hài tử mua thuốc, đợi đến khi đại ca về nhà rồi mới mang trả.

Vợ chồng Tây Minh Văn lại cho họ vay thêm hai lượng bạc, vậy là vừa đủ bốn lượng bạc để mua một con lừa khác về nhà. Dương Dương và Tiểu Dũng cũng học theo Tây Vi Vệ Thành, đặt tên cho con lừa nhà mình. Bọn nhỏ phải đau đầu suy nghĩ suốt bao ngày trời, cảm thấy mấy cái tên Đậu Tương Giác (đây là tên thật của con chó Tiểu Đậu nhé cả nhà), Đậu Hà Lan khá dễ nghe đều bị gia đình đại bá dùng hết rồi, bọn nó biết kiếm cái tên gì hay hay một chút cho con lừa nhà mình đây?

Cuối cùng vẫn nhờ Tây Viễn đưa ra chủ ý cho hai đứa nhỏ, thay vì dùng tên của các loại Đậu, thì bọn nó có thể lấy tên từ các loại trái cây, tỷ như quả dưa hấu đợt hè vừa rồi y mới cho bọn nó ăn chẳng hạn, từ đấy có thể lấy tên là Dương Giác hay gì đó. Hai tiểu tử kia vừa nghe y gợi ý xong liền cảm thấy đây cũng là một chủ ý không tồi, cuối cùng vẫn là Tiểu Viễn ca ca thông minh nhất, vậy là con lừa của gia đình Nhị thúc cứ thế bị gọi là Dương Giác.

Nhị thúc đem xe kéo buộc vào người Dương Giác, chiếc xe bây giờ đã không còn phải là xe ba gác trước đây. Đầu thu vừa rồi, Tây Viễn đã đặt làm một chiếc thùng xe mới ở chỗ lão Mộc, bên ngoài có bộ dạng giống hệt với chiếc xe ngựa của Tôn Diệp, nhưng thùng xe nhỏ hơn một chút, còn bên trong thì khá xa hoa, ấm áp và thoải mái.

Nhị thẩm làm việc lanh lẹ, vừa mới nói đi là đi liền, mang luôn cả hai tiểu tử nhà mình đi theo. Cha nương nàng nuôi nấng hai đứa từ lúc còn nhỏ, lâu rồi không thấy mặt, chắc hẳn hai ông bà cũng nhớ bọn nó lắm rồi.

Lão gia tử và lão thái thái gói ít điểm tâm cho hai người mang sang bên đó, số điểm tâm này là Tôn Diệp đặc biệt chuẩn bị cho hai lão nhân bọn họ, nhưng hai ông bà từ đó đến giờ vẫn chưa nỡ ăn. Nhưng hiện giờ lão Nhị sang đó không chỉ vì công việc, mà còn trở về thăm người thân, nên không thể nào tùy tiện được.

Nhìn vợ chồng hai người dẫn bọn nhỏ rời đi, lão thái thái một bên híp mắt, một bên khẽ gật đầu. Bà cảm thấy cuộc đời mình hiện giờ là quá đầy đủ rồi, không chỉ được sống trong một căn nhà mái ngói đầy đủ tiện nghi, mà con cháu cũng đã có cơ hội được trở về bên cạnh mình, hơn nữa, chất lượng cuộc sống cũng ngày một tăng lên. Trong lòng lão thái thái thật cao hứng, một bên ngồi khâu áo ở ngay đầu giường, một bên còn không ngừng lẩm nhẩm vài câu hát dân gian đã có tuổi đời khá lâu rồi.

Sau khi Nhị thúc rời đi, bầu không khí trong viện Tây gia bỗng trở nên thanh tịnh hơn ngày thường. Tây Viễn lúc này còn chưa bắt bọn nhỏ đi học lại, bởi chứng làm biếng của y lại trỗi dậy rồi. Từ lúc y xuyên không tới đây, tính ra cũng đã được hơn 2 năm rưỡi, tâm tình y từ đó đến giờ vẫn luôn bị buộc chặt, vẫn luôn trong trạng thái phải tìm đủ mọi cách để thay đổi hiện trạng cho gia đình mình.

Có lẽ hết thảy đều là ý trời cả, đời trước y bị kẻ xấu và bạn tốt lừa gạt, trộm sạch giấy tờ rồi thẳng tay bán luôn quán vịt nướng mà y tự mở đi, khiến công sức suốt tám năm trời của y cứ thế đổ sông đổ bể, đến ngay cả số tiền tiết kiệm trong tủ cũng bị hắn ta cuỗm sạch không còn đồng nào, sau đó lập tức cao chạy xa bay, đến một chút tin tức cũng không hề có. Sau khi bạn gái thấy y đã không còn nhà, không còn tiền thì trở nên ghét bỏ, vừa được mấy ngày đã quay sang yêu người ta. Đồng sự cùng bạn bè tuy ngoài mặt an ủi, nhưng trên thực tế lại không ngừng cười nhạo sau lưng y, sợ y sẽ chạy tới vay tiền liền âm thầm kiếm cớ để đôi bên không còn thân thiết nữa. Vì lo sợ sẽ khiến người nhà phải lo lắng, y đành giấu giếm mọi chuyện không nói ra, tự mình chịu đựng tất cả, kết quả là đệ đệ muốn mua nhà mới, cảm thấy đi vay ngân hàng sẽ phải trả lãi rất cao, nên đã nhờ cha mẹ gọi điện tới vay tiền y.

Tây Viễn thấy mình không giấu nổi nữa, mới đem chuyện này nói với người trong nhà. Tuy chẳng trông mong bọn họ có thể giúp đỡ gì cho mình, nhưng ai mà ngờ cha mẹ lại mắng y là đồ ngu dốt, đọc sách suốt bao năm trời mà còn bị chúng nó lừa hết sạch tiền, hơn ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn chẳng khôn ra tí nào cả.

Không chỉ vậy, đến đệ đệ ruột cũng lo y không có tiền sẽ quay sang mượn hắn, bình thường đôi bên đã chẳng mấy khi thăm hỏi nhau, nay đến số di động cũng đổi qua cái mới mà chẳng hề nói với y một tiếng, khiến y cảm thấy chạnh lòng vô cùng, dần dần mất hẳn niềm tin vào tình thân trên cõi đời này. Và đây cũng chính là nguyên do, khiến y chưa từng muốn nhớ về chuyện cũ.

Nhưng ai mà ngờ được, là y lại đột nhiên xuyên không tới nơi này, có thể áp dụng tất cả các tri thức và kinh nghiệm tích lũy từ đời trước, để đưa cuộc sống của gia đình ngày một đi lên. Đây có lẽ, chính là số mệnh mà ông trời an bài cho y rồi!

Hiện giờ cơ bản mọi thứ đều đã ổn thỏa cả rồi, những ngày còn lại chỉ cần biết tiết kiệm một chút là có thể sống thoải mái đến cuối đời. Cho nên Tây Viễn bắt đầu hưởng thụ những ngày tháng vô lo vô nghĩ này, từ sáng đến tối chỉ nằm đắp chăn trên giường, mắt nhìn thẳng trần nhà, đầu óc chẳng phải suy nghĩ gì cả. T thực thích cái cảm giác này, không có bất luận gánh nặng hay áp lực sinh hoạt gì cả.

Trong nhà chính, cha nương Tây Viễn vẫn bận rộn không ngừng, bọn họ thuộc dạng người không thể ngồi yên một chỗ bao giờ, cho nên không thể cả ngày nằm ngửa trên giường như Tây Viễn, cả người đều thấy không được tự nhiên.

Lúc này, bên trong nhà chính truyền tới thanh âm nói chuyện của cha nương cùng ai đó, không lâu sau có người đẩy cửa phòng Tây Viễn ra, Vương Thu Dương ngó mặt vào xem xét thử tình hình bên trong. Bởi cha nương Tây Viễn không rõ lúc này y còn đang ngủ hay ngẩn người trong phòng, nên mới bảo Thu Dương tự mình vào nhìn xem, dù sao hai đứa nhỏ cũng chơi khá thân với nhau.

Bởi áy náy với Tiểu Thụ, nên Tây Viễn phá lệ đối xử rất tốt với Thu Dương, nếu là người khác tới thì y chắc chắn sẽ giả vờ đang ngủ, nhưng sau khi thấy người đứng ngoài là Thu Dương thì vội vàng ngồi dậy, mời hắn vào bên trong ngồi.

"Tiểu Viễn, ngươi đã lười biếng suốt biết bao ngày rồi, mà vẫn còn chưa nghỉ đủ sao?" Thu Dương mở mắt thật to hỏi y. Hai ngày trước hắn sang đây chơi Tây Viễn cũng có bộ dạng giống hệt như thế này, y nói vì phải xây nhà nên thân thể mệt nhọc. Thu Dương sau khi nghe y nói vậy liền nghĩ mãi không ra, trong lúc xây nhà Tây Viễn chẳng phải làm việc nặng nhọc gì hết, tới ngay cả những người phải lao động vất vả như Tây đại thúc, Tây đại thẩm, Tây nãi nãi còn chẳng làm sao. Vậy sao Tây Viễn lại mệt nhọc đến mức phải nghỉ ngơi nhiều ngày tới vậy?

"Không, ta sớm đã hết bệnh từ lâu rồi, chỉ là rãnh rỗi nên nằm ở trong phòng thôi." Tây Viễn khẽ sờ khuôn mặt mình, bởi da mặt y khá dày, nên nhìn qua chẳng có tí xấu hổ gì cả.

"Vậy ngươi mau đứng dậy ra ngoài chơi thôi, cứ để ta chơi một mình như này chẳng vui gì cả." Thu Dương vừa nghe y nói vậy liền vui vẻ cười, rốt cục cũng được chơi chung với Tây Viễn rồi.

"Ai, hảo." Tuy Tây Viễn ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong lòng lại khẽ trợn trắng mắt, một gã trung niên đã hơn 30 như y thì biết chơi gì với tiểu thiếu niên này chứ?

"Không thì chờ ta một chút, làm xong thứ này rồi sẽ mang ngươi đi chơi." Tây Viễn có thể kéo dài thời gian thêm được bao nhiêu thì sẽ cố gắng tới bấy nhiêu. Bây giờ, bảo y làm sao chạy theo Thu Dương, nhong nhong cả ngày ngoài đường như những hài tử khác được hả? Vừa mới thử nghĩ thôi đã thấy run rẩy hết cả người rồi!

"Cha, cha." Tây Viễn nói định làm gì, cũng chỉ là thuận miệng thôi, còn cụ thể như thế nào thì, ân, xuống tay từ chỗ lão cha đi.

"Sao vậy Tiểu Viễn?" Tây Minh Văn tiến vào xem thử có chuyện gì không. Vừa mới ngó vào phòng đã thấy Tiểu Viễn đang ngồi khoanh chân trên kháng thượng, trong lòng khẽ lắc đầu, nếu lúc nhỏ bọn họ cũng dám để chân như này sẽ bị lão thái thái cầm roi đánh tới thừa sống thiếu chết. Bất quá, nếu là Tiểu Viễn thì phỏng chừng sẽ không sao cả, bởi đứa nhỏ này đã phải khổ sở suốt bao lâu nay rồi, nhà cửa đầy đủ được như bây giờ cũng là nhờ công sức của y hết, hao tâm tổn trí tính toán từng chuyện một, mệt mỏi cũng không hề kêu ca. Hắn vẫn còn nhớ rõ đợt Tiểu Viễn cùng gia gia từ phủ thành về, lúc đó y đã ngủ li bì trên giường suốt bao nhiêu ngày trời, hơn nữa, đầu xuân năm nay Tiểu Viễn còn muốn lên phủ thành một chuyến nữa, nên hiện giờ ai ai trong nhà cũng sẽ hết sức tạo điều kiện cho y 'ngủ đông' càng nhiều càng tốt, đây chính là kiểu giữ sức mới mà Tiểu Viễn mới nói cho mọi người nghe.

"Cha, ngươi làm giúp ta một bàn cờ lớn khoảng như này." Tây Viễn cầm bút lên vẽ vào giấy, rồi đưa cho Tây Minh Văn xem.

"Ân, được, vừa lúc trong nhà có sẵn một tấm ván gỗ mỏng, rất thích hợp để làm thứ này." Tây Minh Văn lúc nào cũng cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của Tây Viễn, chưa nói được hai câu đã xoay người đi làm bàn cờ cho y.

"Tiểu Viễn, vậy chúng ta làm gì bây giờ?" Thu Dương quả nhiên không có ý định ngồi yên.

"A? Vậy...Vậy chúng ta cùng làm quân cờ đi." Tây Viễn có chút bất đắc dĩ mở miệng trả lời, vốn y còn định nhờ gia gia làm giúp mình, thôi thì