Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ

Chương 46: Chuyển nhà




Chương 46: Chuyển nhà

(nguoinaodo.wordpress.com)

(Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ)

.

Chờ hết thảy chuẩn bị tốt rồi, trên cơ bản cũng đã vào đông. Sau khi nhờ người chọn được ngày lành, Tây gia liền chính thức chuyển qua nhà mới. Vốn đồ đạc bên trong nhà cũ cũng không nhiều nhặn gì, trừ bỏ lương thực thực phẩm, dụng cụ sinh hoạt, cùng quần áo chăn màn thì cũng chẳng cần vác thêm gì nữa, ấy cả nhà mới cũng nằm ngay cạnh nhà cũ nên dọn đồ tuyệt không mệt mỏi chút nào.

Nhà mới được xây ở phía tây nhà cũ, nơi đó có một mảnh đất trống khá lớn, lại đã có sẵn nền nhà, nên Tây Minh Văn chỉ việc đi tìm lý chính để xin mua lại thôi. Sau khi xong xuôi thủ tục, lại cộng thêm cả số đất có sẵn của Tây gia, Tây Viễn bắt đầu tính toán tới chuyện sau này Tây Vi Vệ Thành còn phải thành gia lập thất, liền quyết định xây thực nhiều về phòng, để về sau chỗ ở có thể dư dả.

Sau khi nhà Tây Viễn chuyển qua xong, Nhị thúc Tây Minh Vũ cũng lập tức dọn từ Dương gia trang về. Tây Minh Văn tự mình đánh xe lừa qua đón, đồ đạc nhà Tây Minh Vũ cũng không nhiều nhặn gì, hơn nữa ở bên nhà kia cũng đã có sẵn đầy đủ rồi, nên trước khi lên đường Tây Viễn đã đặc biệt căn dặn không nên cầm quá nhiều thứ theo. Nãi nãi và gia gia hôm trước cũng ngồi mất một lúc lâu trong nhà cũ, luyến tiếc sờ hết thứ này đến thứ nọ, nhưng có nói thế nào Tây Viễn cũng không đồng ý cho mang qua, y bảo những thứ này không hợp với phòng ở mới. Chính là nhìn qua thái độ của hai người, dường như không hề có ý muốn vứt đi, luôn mồm giải thích là cứ giữ lại đấy, để chờ Nhị thúc trở về lại dùng tiếp.

Đúng vậy, Tây Minh Vũ dọn về không phải sống ở nhà mới với gia đình đại ca, mà là sống ở nhà cũ. Vốn đại ca đại tẩu cũng nói nhà mới hiện giờ khá rộng, muốn nhường lại một gian phía Đông cho bọn họ, nhưng hai vợ chồng Tây Minh vũ đã thương lượng trước với nhau, có nói thế nào cũng nhất quyết không đồng ý, chỉ bảo là nếu họ chuyển qua tân phòng, thì Tân Minh Toàn chắc chắn cũng sẽ náo loạn đòi qua đây cho bằng được, thế chẳng phải sẽ làm đại ca khó xử sao?

Cho nên có nói như nào hắn cũng kiên quyết sống ở nhà cũ, chỉ cần Tây Minh Toàn không kiếm được cớ gây chuyện, thì cũng đành phải an phận thôi, chắc không tới mức nhất định phải đòi dọn về cho bằng được chứ?

Vậy là căn nhà cỏ ba gian lúc trước của Tây gia, cứ thế được trao lại cho Tây Minh Vũ. Lão thái thái đau lòng hai đứa nhỏ liền gọi bọn nó qua nhà mới ở chung, sau khi Dương Dương và Tiểu Dũng không thấy cha nương cấm cản gì, liền vui vẻ xách đồ sang ở với nãi nãi.

Lão nhân vừa nghe tới chuyện đồ đạc vẫn được giữ lại cho Nhị nhi tử sử dụng, liền vui vẻ vô cùng, hai người bọn họ không muốn lãng phí đồ đạc. Cả lão gia tử và lão thái thái đều phải sống khổ từ nhỏ, tuy rằng hiện giờ trong nhà đã có của ăn của để, nhưng thói quen tiết kiệm vẫn y hệt như xưa. Trong nhà nếu như có người lãng phí lương thực, kiểu như đang ăn thì đánh rơi một hạt cơm, một mẩu bánh, mà không lập tức nhặt lên bỏ lại vào mồm, thì thể nào cũng bị gia gia nãi nãi lải nhải suốt nửa ngày cho coi. Theo như nãi nãi nói, thì một người sống được là nhờ lương thực ông trời ban cho, lúc sống ngươi lãng phí chừng nào thì lúc chết sẽ phải ăn lại từng đó, cho nên phải biết quý trọng lương thực.

Những vật khác thì hai người đã không còn để tâm, nhưng nãi nãi lại luyến tiếc chiếc rương gỗ kỷ vật của bà và gia gia. Chiếc rương kia được mua lúc hai ông bà thành thân, đã theo ông bà suốt bao nhiêu năm tháng gian khổ, chứng kiến bao vui buồn, mệt nhọc, hạnh phúc,... nên mọi người cũng hiểu được sự luyến tiếc trong lòng hai ông bà, suy cho cùng thì người lớn tuổi vẫn thường hay nhớ đến những kỷ niệm xưa cũ, coi những vật đã gắn bó với mình chẳng khác gì tri kỷ. Nên bọn họ đã quyết định chuyển chiếc rương gỗ sang nhà mới, hơn nữa còn mời thợ mộc về nhà đánh lại nước sơn, khiến chiếc rương trở nên mới tinh như vừa được mua.

Tiểu hài tử chuyển nhà, đồ đạc mang theo thật đúng là khiến người khác phải buồn cười, của Tây Vi và Vệ Thành nào là cung tên nhỏ lúc trước cha tự tay làm cho, cung tên lớn mua từ Ngạn Tuy thành về, quả cầu lông gà Tây Viên làm tặng cách đây vài năm, rồi đầu đạn, ná bắn chim,... nói chung là mọi chế phẩm về gỗ. Hai tiểu tử này còn trịnh trọng đem chúng cất vào ngăn kéo riêng của mình, sau đó khóa lại, đem chìa khóa cẩn thận giấu đi, còn chuyện bọn nó giấu ở nơi nào thì chẳng ai đoán được cả.

Còn mấy thứ thực dụng kiểu quần áo, chăn màn thì bọn nó lại không nghĩ tới, cuối cùng vẫn phải để đại nhân trong nhà xách qua cho. Mặc dù cả hai đứa đều có phòng riêng, nhưng tới cuối cùng cũng chỉ ngủ được có nửa buổi tối mà thôi.

Đêm chuyển nhà đầu tiên, Tây Viễn tắt đèn, nằm trên kháng thượng tính toán cuộc sống sau này, đang lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ, thì chợt nghe thấy cửa phòng bị mở ra, sau đó là tiếng gọi 'ca ca' khe khẽ của hai tên tiểu củ cải đầu đỏ nhà mình. Tây Viễn bị giáng một kích lập tức tỉnh lại, vừa ngồi dậy đã thấy Tây Vi Vệ Thành đang đứng ôm chăn trước cửa phòng mình. Thấy ca ca tỉnh rồi, hai tiểu tử kia chưa nói một tiếng, đã lập tức ôm chăn trèo lên kháng thượng. Phòng riêng gì đó để sau này lớn rồi lại tính sau đi, thế nên hiện giờ, buổi trưa bọn nó sẽ ở trong phòng riêng của mình, còn buổi tối thì vẫn chui rúc cùng ca ca.

Chuyển nhà xong, dựa theo tập tục nơi này, thì phải mời những người có uy tín và quan hệ tốt trong thôn sang nhà ăn cơm, hơn nữa, Tây Minh Vũ vừa trở về, tuy rằng cũng đã báo trước cho mọi người rồi, nhưng để phải phép thì vẫn nên chào hỏi một tiếng, cho nên bữa tiệc này càng phải làm tốt hơn.

Thực ra đồ đạc đều đã chuyển qua từ sớm rồi, chỉ là chờ tới ngày tốt mới chính thức qua ở thôi, cho nên liền chọn luôn hôm đó để mở tiệc thiết đãi thôn dân, làng xóm.

Trong phòng bếp, nương Tây Viễn đang cùng nhị thẩm và Vương đại nương nhanh chóng nấu ăn. Ở nhà chính, gia gia và nãi nãi đang vội vàng tiếp đón khách, bếp lò phía bắc vẫn luôn hừng hực cháy lửa, nước ấm bên trong vẫn đang liên tục được đun, không quản là người nào tới đều sẽ được Tây Vi Vệ Thành bưng cho một cốc trà. Hai tiểu tử này không chỉ làm việc nhanh nhẹn, mà còn nói chuyện ngọt xớt, thực khiến cho các thúc thúc bá bá vui vẻ trong lòng, đến miếng trà uống vào miệng cũng cảm thấy ngon hơn.

Thôn dân thấy hai đứa nhỏ hiểu chuyện như thế đều yêu thích vô cùng, liên tục xoa đầu bọn nó tới không nỡ buông tay. Bên cạnh là Tây Dương và Tây Dũng đang phụ phân chia hạt dưa, hạt bí, đậu phộng linh tinh, nhìn qua cũng đã học được bảy tám phần bản lĩnh nịnh hót của Tây Vi và Vệ Thành rồi. Hổ Tử và Cẩu Đản cũng đã theo cha sang đây từ sớm, tính nết Hổ Tử hoàn toàn giống hệt với Tây Minh Toàn, vừa mới sang chơi đã bốc đầy đồ bỏ vào trong túi, sau đó nghênh ngang đi thăm từng phòng, hết sờ cái này rồi lại sờ cái kia.

Cẩu Đản còn nhỏ thì nghiêng ngả chạy theo phía sau Tây Dương Tây Dũng, không ngừng chui rúc hết nơi này tới nơi kia, trong túi cũng đã đựng đầy đậu phộng hạt bí các kiểu, nhưng đây chính là đại bá tự tay bốc vào túi cho nó, nên thỉnh thoảng cũng sẽ trộm bỏ một viên vào mồm ăn. Bởi Cẩu Đản vẫn còn khá nhỏ, nên chưa hề bị nhiễm tính cách của cha nương mình.

Đợi tới năm mới Tây Viễn sẽ tròn 13 tuổi, chính thức bước sang thời kỳ trưởng thành, nên cũng phải đi theo cha và Nhị thúc tiếp đón khách nhân.

Hôm nay, Vương Tam gia gia đã tới từ sớm, nhưng lại không thấy Vương Tam nãi nãi và Vương Thuận bá bá đâu cả. Chắc là bởi ngại, không muốn để người ta chế giễu là dẫn cả nhà cùng nhau qua đây ăn, nên mới cử Vương Tam gia gia đi làm đại biểu. Sau vẫn là cha con Tây Viễn phải khuyên can mãi, mới kéo thêm được Vương Thuận bá bá sang chơi, Tây Viễn cũng bảo Tiểu Cột theo cùng. Vốn người lớn không muốn cho Tiểu Cột qua đó, nhưng Tây Viễn lại bảo dù sao nó cũng được xem là nửa đồ đệ của y, trong nhà y có việc thì tất nhiên phải qua giúp đỡ, làm chân chạy vặt rót nước bê trà linh tinh, cuối cùng mới được Vương Tam nãi nãi đồng ý.

Ngoài ra, còn có vài gương mặt quen thuộc như Trình Nghĩa, Trương Lão Bát, Giải Minh Lý,... mấy nhà khá thân thiết với Tây gia, nên không cần mời cũng tự biết phải tới. Vị quan trọng nhất trong thôn là lý chính cũng đã có mặt, tiếp theo là vài vị trưởng bối, tộc trưởng. Tuy trong thôn không có đại gia tộc nào cả, nhưng ở mỗi họ vẫn sẽ ngầm thừa nhận một người là tộc trưởng, bình thường thì không phải quản chuyện nhà người ta, nhưng vẫn sẽ khiến người khác phải tôn trọng mình.

Hôm nay, thôn dân tới khá đông, một bên uống trà, cắn hạt dưa hạt bí, một bên vui vẻ trò chuyện trên trời dưới đất. Vừa nhìn thấy nhà mới của Tây gia liền không ngừng chậc chậc lưỡi khen ngợi, gia gia dẫn theo hai nhi tử chỉ biết cười ngốc nghếch đáp trả, tuy trong lòng thực cao hứng, nhưng đâu thể cứ thế khoe ra trước mặt người trong thôn, như vậy chẳng phải sẽ khiến người ta nghĩ mình có tiền rồi tự phụ sao, cho nên đang lúc nước sôi lửa bỏng thế này càng phải khiêm tốn hơn một chút.

Tây Minh Toàn đang ngồi ở một góc, mạnh mồm kể chuyện cho người ta nghe, nói nhà mới của đại ca gã tốt như thế nào, đồ đạc đắt giá ra sao, nghe qua chẳng khác gì đang giới thiệu nhà gã, khiến Trình Nghĩa đang ngồi kế bên phải liếc mắt xem thường, nhẫn nhịn chịu đựng không lên tiếng. Quan hệ của hắn và Tây Minh Vũ khá tốt, nên cả nhóm đều rõ việc Tây Minh Vũ không hề ưa gì Tây Minh Toàn.

Trong bếp, đồ ăn làm xong được đổ vào chậu nhỏ, sau đó mới múc ra thành từng đĩa rồi xếp lên bàn. Khách nhân hôm nay ngồi vừa tròn bốn bàn, trong đó có cả anh vợ Tây Minh Vũ qua giúp muội muội chuyển nhà. Lâu lắm rồi hắn mới qua đây được một chuyến, nên Tây gia nhất quyết không cho về, phải giữ lại tới ngày khánh thành nhà mới xong mới đồng ý cho đi.

Thấy được sự giàu có của Tây gia hiện tại, trong lòng hắn không khỏi tán thưởng một câu, xem ra muội muội hắn gả vào đúng nhà rồi, nếu về sau em rể được đại ca giúp đỡ, thì có lẽ chính mình cũng sẽ được hưởng phúc lây.

Xem ra lúc trước hắn thực sáng suốt, khi thấy muội tử sinh hoạt khó khăn, liền chủ động đề xuất cho muội phu đi bán đậu hũ cùng mình, về sau nếu muội phu có cách kiếm kế sinh nhai, chắc hẳn cũng sẽ không quên mình đâu. Ngẫm lại mụ vợ ở nhà, không có việc sẽ thường xuyên nói gần nói xa, y bảo muội tử đã xuất giá rồi mà sao vẫn sống ở nhà mẹ đẻ, lại còn bắt đại ca phải dẫn phu quân đi bán đậu hũ chung, sao không thấy hắn giúp đỡ huynh đệ phía ngoại nhà nàng. May mắn lúc trước hắn không nghe lời mụ vợ, nếu không hiện giờ cũng chẳng còn hy vọng này.

Món đầu tiên được đưa lên chính là đồ ăn thường ngày ngày hay bán ở Tụ Đức lâu, chân gà nướng, cánh gà nướng, nội tạng vịt ngỗng mỗi loại một đĩa. Sau đó là thịt gà độn khoai tây, trong nhà hiện giờ đang nuôi ba trăm con gà, lần này Tây gia làm thịt bốn con.

Tiếp theo là một đĩa lớn cá kho tàu giả thịt. Để có được món này, hôm qua Tây Viễn và gia gia đã phải đích thân lặn lội lên Vạn Đức trấn một chuyến mua về, hiện tại thời tiết cũng đã chuyển lạnh, nên mua cá khá dễ dàng. Hơn nữa món cá kho lần này cực kỳ ngon, tuy Tây Viễn đã dạy cách làm từ khá lâu rồi, nhưng dường như tay nghề của nương vẫn chẳng hề suy giảm. Nàng cũng bắt đầu có tiếng là một trong những người nấu ăn ngon nhất trong thôn, bình thường rảnh rỗi cũng sẽ chỉ dạy cho nhóm tức phụ trong thôn chút bản lãnh của mình, điều này không chỉ khiến nàng cảm thấy thành tựu, mà càng hăng hái muốn học cách chế biến đồ ăn của đại nhi tử hơn.

"Đại tẩu, ngươi làm đồ ăn ngon thực đó, thế này mà đi mở quán chắc sẽ đông khách lắm đây." Nhị thẩm khẽ tán thưởng một câu.

"Có gì đâu, toàn là những thứ Tiểu Viễn đọc được trên sách, rồi chỉ dạy lại cho ta, nếu không sao ta có thể nấu ăn được ngon như vậy!" Nương Tây Viễn vui vẻ đáp lời.

"Biết chữ thật tốt, Tiểu Cột nhà ta hiện giờ đã hiểu chuyện hơn trước kia rất nhiều." Vương đại nương cũng ha ha cười nói theo. Nàng từ sớm đã sang đây giúp đỡ nương Tây Viễn làm cơm rồi, quan hệ giữa hai nhà khá tốt, cả Tây gia lão thái thái và nương Tây Viễn đều không phải loại người có tiền liền xem thường người khác, cho nên không có lý nào, chỉ bởi Tây gia giàu lên mà Vương gia lại ngại không dám qua chơi nữa.

Bốn món ăn vừa được đem lên, đã biểu hiện rõ sự coi trọng của Tây gia đối với việc mời khách lần này, không chỉ toàn gà toàn cá, mà cách thức chế biến, phối hợp nguyên liệu cũng chẳng hề thua kém gì mấy tửu lâu trong thành, vừa nhìn qua những món ăn này đã thấy được sự cao cấp rồi.

Mấy món tiếp theo được đưa lên cũng không hề kém cạnh, bao gồm: một đĩa thịt luộc đi kèm dưa chua, một đĩa sườn rán tẩm ướp ngũ vị, một bát canh cá sốt cà chua với rau thìa là, một đĩa bắp cải trộn (món sở trường của nương Tây Viễn), và cuối cùng chính là canh kim chi củ cải. Một bàn tiệc điển hình với đủ tám món và một canh.

Tây Viễn để ở mỗi bàn một chung rượu đầy, sau đó liền ra nhà chính chiếu ứng nương và nhị thẩm. Bên trong phòng, nãi nãi và Vương đại nương đang ngồi ăn cơm với mấy đứa nhỏ. Đừng nhìn tam thẩm không qua giúp đỡ mà tưởng nàng ta chậm chạp, vừa tới giờ ăn cơm đã lắc lư lắc lư xuất hiện trước cửa nhà Tây Viễn ngay rồi, khiến lão thái thái vừa nhìn thấy mặt đã muốn mở miệng chửi hai câu, nhưng xét thấy trong phòng còn nhiều người liền cố gắng nhẫn nhịn.

Tây Vi và vài tiểu tử khác cầm chén nhỏ trên tay, bên trong là rượu trái cây do tự tay Tây Viễn ủ, không chỉ thơm ngon mà còn ngọt ngào vô cùng. Mấy tiểu tử kia cũng chăm chăm học theo bộ dáng người lớn, nhấp một ngụm rượu rồi lại gắp một đũa thức ăn, bề ngoài nhìn qua như kiểu đang suy nghĩ đăm chiêu lắm, thỉnh thoảng còn khẽ nâng chén cụng 'tách' một cái với nhau. Người lớn đứng ngoài thấy vậy liền nhịn không nổi buồn cười.

Nãi nãi cũng rót một chén cho Vương đại nương, tam thẩm ngồi cạnh thấy vậy liền rất tự giác đưa chén tới trước mặt mẹ chồng mình, nhưng nãi nãi làm như không thấy, đem số rượu trái cây còn lại chia hết cho bọn nhỏ. Đây là rượu Tây Viễn đặc biệt chuẩn bị cho bọn nó, vì Vương đại nương là khách nên bà mới dựa theo lễ nghĩa mà rót cho nàng một ly, chứ người trong nhà thì quên đi nhé.

Tam thẩm bị bà làm cho xấu hổ, may mà Vương đại nương vẫn còn nể mặt nàng ta một chút, đem nửa chén rượu đổ sang chén nàng ta, chỗ còn lại cũng chỉ nhấp môi một chút cho phải phép, rồi cũng đem chia cho mấy đứa nhỏ cả.

"Nương, rượu này uống thật ngon, tí nữa cho ta xin một ít mang về được không? Đợi lúc nào rảnh lại lôi một ít ra cho Hổ Tử và Cẩu Đản uống." Tam thẩm quả là mặt dày, đã tranh uống với lũ nhóc lại còn mở miệng xin thêm.

"Không còn, Tiểu Viễn chỉ ủ có một vò này thôi, vốn định để tới đầu năm mới lôi ra uống, nhưng hôm nay cao hứng liền lấy ra cho hài tử uống luôn." Nãi nãi không muốn nhiều lời với đứa con dâu này, liền nói thẳng ra luôn.

Tam thẩm có vẻ không tin những lời bà nói, nhưng lại không biết gia đình đại ca giấu ở nơi nào, liền khẽ bĩu môi một cái, tiếp tục duỗi đũa gắp thức ăn bỏ vào miệng.

Bữa tiệc hôm nay thực náo nhiệt. Tính cách người Tây gia trước giờ vốn thành thật, sẽ không nói mấy lời khách khí vớ vẩn trên bàn rượu, nên được khá nhiều người ưa thích. Những trưởng bối ngồi ở chủ bán đều được gia gia tiếp đón một cách cẩn thận, hai bàn tiếp theo phân biệt lần lượt là Tây Minh Văn và Tây Minh Vũ, còn dư lại một bàn không có người thì thay vào đó chính là Vương Thuận bá bá và Trình Nghĩa chủ trì. Thôn dân ở đây mồm to uống rượu, mồm to nuốt cơm, chẳng mấy chốc đồ ăn trên bàn đã chẳng còn bao nhiêu, bữa cơm hôm nay quả thực ăn tới thống soái.

Tới tiệc cưới trong thôn cũng chẳng ngon bằng bữa khánh thành nhà mới của Tây gia này, quả thật chẳng khác gì đang ăn ở tửu lâu.

"Đại ca, tay nghề nấu ăn của tẩu tử quả là điêu luyện." Trên bàn rượu, mấy nam tử kém tuổi Tây Minh Văn đang không ngừng trêu chọc hắn, dựng thẳng ngón cái khen hay.

"Hắc hắc, thì cũng được xem là tàm tạm đi." Tây Minh Văn không biết nói gì, chỉ đành ngây ngô mà cười, rồi lại mời rượu người ta.

Nương Tây Viễn đang đứng bên cạnh hỗ trợ hạ tiệc rượu liền cao hứng tới mức cười không khép miệng lại được. Trước kia, mỗi lần người trong thôn nhắc tới nàng đều sẽ khen tính cách thành thật, sống trên đời nhưng lại chẳng mấy khi tính toán trước sau, tuy là có khả năng nhưng lại không biết phân phối mọi việc cho tốt, nên nàng rất hay bị người ta xem thường. Lão nhân trong nhà cũng lo lắng cho nàng và Tây Minh Văn, chỉ sợ tính cách hai người quá thành thật sẽ bị người ta khi dễ, nên có gì cũng phải từ từ chỉ bảo cho hai vợ chồng bọn họ. Nhưng giờ đã khác rồi, nàng của hiện tại, lấy đâu ra người dám coi khinh?

Nhị thẩm đứng bên cạnh, thấy đại tẩu mình vui vẻ như vậy liền cao hứng theo. Trong nhà có tổng ba chị em dâu, nhưng tức phụ lão Tam là một người khá xấu tính, dù có cố gắng thế nào thì nàng vẫn không thể thân thiết nổi. Còn gia đình đại ca đại tẩu thì lại sống khá thành thật, cũng may sinh được một đại chất tử có bản lĩnh, nếu không chắc sẽ hay bị người ta bắt nạt. Cũng vừa hay, Tây Minh Vũ chồng nàng lại rất thân thiết với gia đình đại ca, nên việc nàng có quan hệ tốt với đại tẩu hơn cũng là chuyện đương nhiên thôi.

Trên bàn tiệc, mọi người cùng nhau dùng bữa, cùng nhau tán gẫu chuyện trên trời dưới đất, cùng nhau chìm đắm trong bầu không khí ấm cúng của gia đình họ Tây. Không chỉ có hương thức ăn, hương rượu mà ngồi đây còn được hoan thanh tiếu ngữ, khiến người ta cảm thấy cuộc sống không phải chỉ có xoay quanh cơm áo gạo tiền, mà còn đến từ những điều nhỏ nhặt khác nữa.

.

P/s: Có lỗi type làm ơn bảo tớ nhé ^^

.