Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ

Chương 19: Nghênh đón




Chương 19: Nghênh đón

Hôm sau trời còn chưa sáng, Tây Viễn đã cùng gia gia thứ dậy thu dọn đồ đạc, chỉ đợi tới khi mặt trời lên là rời khỏi khách điếm, theo người lái xe ngựa trở về nhà. Hai người bọn họ đã có chút nhớ nhà rồi.

Tây Viễn rốt cục cũng cảm nhận được cái gọi là 'quy tâm tự tiễn' rồi. (Quy tâm tự tiễn: Tâm tình nóng lòng được về nhà, cũng giống như tên bắn ra một lòng hướng về hồng tâm). Cả đêm qua y cứ lăn qua lộn lại nhớ về mọi người, y nhớ nãi nãi, nhớ cha nương, nghĩ không biết lúc này họ đang làm gì; nhớ nhiều nhất vẫn là hai tiểu tử nghịch ngợm kia, không biết lúc này có phải bọn nó đang không chịu vào nhà, cứ khăng khăng đứng ngoài viện tây, trông ngóng ca ca và gia gia trở về hay không; mấy ngày nay y không ở nhà, không biết có ai làm đồ ăn vặt cho bọn nó không nữa, chắc người hai đứa lại gầy cả một vòng rồi; còn cả, không biết có hài tử nhà nào lại bắt nạt Vệ Thành không... Tây Viễn thấy mình càng nghĩ càng thái quá, càng nghĩ càng nhớ thương, xoay người suốt cả một đêm không ngủ, chỉ hận sắc trời không thể mau sáng, để y có thể trở về với lũ nhỏ. Gia gia thấy Tây Viễn như vậy, liền dùng bàn tay to bản vỗ về tấm lưng y. Tối nay lão gia tử cũng không ngủ được, trong lòng ông vốn đã lo lắng về chuyện trong nhà, nay lại thấy đại tôn tử nhà mình cả đêm lăn qua lộn lại, liền trấn an Tây Viễn một chút, xong cũng tự bảo mình nhất định phải ngủ để sáng mai còn có sức lên đường.

Nghĩ tới chuyện bản thân y đến đây đã được một năm, từ ngày đầu còn hơi luống cuống, rồi dần dần chậm rãi an tâm, cảm thấy yêu thích nơi này, cho đến hiện tại đã bắt nóng ruột nóng gan vì nó,... chỉ từng đó tâm tình thôi, cũng đủ để hiểu thời gian một năm đã có những thay đổi như thế nào. Đến chính bản thân Tây Viễn cũng không nhận ra được sự dung nhập này, y đã không còn là một quần chúng chỉ biết đứng xem nữa, mà đã chân chân chính chính hòa mình vào không khí gia đình, trở thành một phần tử không thể thiếu của nơi này.

Xe ngựa một đường thẳng về hướng đông. Không khí đầu thu trong xanh mát mẻ, ánh bình minh dần dần ló mình trên đầu ngọn cây xa xa, từng trận gió thổi qua tràn ngập hương thơm của ngày mới, Tây Viễn một bên chăm chú quan sát cảnh vật xung quanh, một bên nghĩ thầm ở trong lòng...

Tốc độ ngồi xe ngựa nhanh hơn tốc độ đi bộ rất nhiều, ba người bọn họ rốt cục chỉ mất có hơn hai ngày rưỡi đã tới được thị trấn Ngạn Tuy. Dọc theo đường đi, gia gia cùng Triệu thúc đánh xe không có việc để làm, cứ quay qua quay lại tán gẫu nhiều cuối cùng lại thành thân quen. Tới sáng ngày thứ ba, lão nhân gia rốt cục cũng mở miệng thương lượng với Triệu thúc nọ, hy vọng hắn có thể đưa bọn họ về thẳng thôn Liên Hoa, nhiều đồ đạc như vậy hai ông cháu bọn họ thực không vác về nổi. Để đi tới được kết quả này, tối hôm trước gia gia đã phải bàn bạc kỹ mọi chuyện với Tây Viễn. Vốn lúc đầu bọn họ còn có phòng bị, nhưng hiện tại đã tới được thị trấn Ngạn Tuy rồi, dũng khí của hai người lập tức tăng cao, đến địa chỉ nhà mình cũng không ngại nói ra cho người ngoài biết. Bởi dù sao từ đây về nhà họ cũng chỉ còn ba mươi lăm dặm, gọi người nhà lên đem đồ về lại thành phí công, cho nên gia gia tự mình làm chủ, trả Triệu thúc thêm ba mươi văn tiền để hắn đưa họ tới tận cổng nhà. Tây Viễn thấy vậy đương nhiên sẽ không phản đối, mà Triệu thúc sau khi nghe xong liền không do dự nhận lời. Sắc trời hiện tại vẫn còn rất sớm, nếu có thể kiếm thêm chút tiền, thì hắn sao lại ngại.

Ba mươi lăm dặm đường, xe ngựa chỉ đi mất có một canh giờ đã lập tức tới nơi. Lúc xe ngựa vừa rẽ qua một góc khuất ở ngay đầu thôn, tới chỗ ao Tây Viễn thường hay tha vịt, thì y bỗng thấy ở dưới cành liễu xa xa có hai thân ảnh nho nhỏ đang chăm chú nhìn về phía bên này.

"Thành tử, tiểu Vi!" Tây Viễn kêu lớn một tiếng.

"Gâu, gâu." Tiểu Đậu lúc đó đang mải uống nước trong hồ, nghe được giọng Tây Viễn liền bật người phi tới. Tiểu Hổ thì chậm hơn Tiểu Đậu một chút chạy ngay đằng sau, nó từ xa đã thấy rõ gia gia và Tây Viễn nên sủa to đầy vui mừng. Tiểu Đậu và Tiểu Hổ hiện tại đã là 'cẩu choai choai', nên nhìn qua phi thường dũng mãnh. Tiểu Đậu bây giờ đã không còn gầy gò như xưa, mà bề ngoài to lớn trông chẳng khác gì cha mẹ mình, bình thường rất ít khi sủa bậy, nhưng một khi đã sủa thì chắc chắn là có chuyện xảy ra. Còn Tiểu Hồ thì mặc kệ là vui hay buồn, đều sủa một tiếng cho người khác biết nó đang ở đây.

Lúc này, hai thân ảnh nho nhỏ vốn đang ngồi chờ dưới tàng liễu, liền đứng bật dậy chạy vội về hướng xe ngựa, phía sau còn có cả Tây Minh Văn cũng theo sau.

"Ca ca, ca ca!"

"Ca, ca!"

Hai tiểu tử kia một bên chạy, một bên lớn tiếng kêu.

"Chậm một chút, cẩn thận không ngã." Tây Viễn thấy vậy liền bắt đầu sốt ruột, nhảy xuống khỏi xe ngựa, chạy về hướng bọn nó. Triệu thúc đánh xe cũng cho ngựa dừng theo, để gia gia mặt tươi như hoa đi xuống đoàn tụ cùng người nhà.

"Gia gia, ca ca!"

"Gia gia, ca!"

Chạy tới phụ cận, hai tiểu tử kia giống hệt đạn pháo, cùng nhau nhảy đến ôm chặt lấy ca ca, khiến cả người Tây Viễn lảo đảo suýt thì gục ngã, may mà có gia gia từ phía sau chạy vội tới đỡ lấy y. Hai đứa nhỏ thấy vậy cũng không chịu buông Tây Viễn ra, mà chỉ vừa ôm ca ca vừa ngây ngô cười vui vẻ.

"Tiểu Viễn nói phải đi tầm mười ngày mới có thể trở về, thế là hai đứa nó từ ngày thứ mười bắt đầu ra đây trông ngóng, một khi đã đứng là đứng từ sáng tới chiều, có bảo sao cũng không chịu về nhà." Sau khi Tây Minh Văn đuổi tới, liền kể lại chuyện này cho Tây Viễn và gia gia nghe.

"Hai đứa nhỏ ngốc này." Tây Viễn mỉm cười, nhéo lấy lỗ tai của hai tiểu tử kia. Tây Vi và Vệ Thành bị y nhéo cũng không hề giận, mà chỉ đỏ bừng mặt nhìn ca ca nhà mình.

"Cha, đi đường có thuận lợi không?" Tuy Tây Minh Văn không biết ăn nói, nhưng mấy ngày nay lại thường hay nhớ lão cha và đại nhi tử nhà mình.

"Rất tốt, mọi thứ xong xuôi cả rồi." Gia gia không nói tỉ mỉ, "Đợi đến khi về nhà rồi nói tiếp." Lão gia tử giúp đỡ Tây Viễn đem hai tiểu tử kia ôm lên xe. Vệ Thành và Tây Vi từ trước đến giờ nào đã được ngồi qua thứ này, liền vui vẻ sờ tới sờ lui. Kỳ thật cũng chỉ là cái xe ba gác, bên trên ngoại trừ đồ Tây Viễn mua ra, thì làm gì còn thứ gì.

"Ân, vậy cha và tiểu Viễn cứ về nhà trước. Ta đi qua lùa vịt xong, sẽ lập tức trở lại theo." Tây Minh Văn cũng có chút sốt ruột, tuy hiện giờ người đã về tới nhà, không phải lo lắng an nguy, nhưng ông cũng nhớ thương cha và nhi tử của mình, muốn hỏi rõ sự tình tiến triển tới đâu rồi.

Gia gia và Tây Viễn lại trèo lên xe ngựa ngồi. Triệu thúc hô 'giá' một tiếng lớn, xe ngựa liền 'lộc cộc, lộc cộc' chạy thẳng vào thôn.

Bên trên xe, Tây Vi và Vệ Thành ngoan ngoãn ngồi cạnh ca ca mình, thân mình nho nhỏ khẽ đung đưa theo từng nhịp chạy của ngựa, khiến khuôn mặt chúng ngạc nhiên vô cùng.

"Về rồi đó à?" Trên đường nếu có gặp phải người trong thôn, bọn họ sẽ nhiệt tình chào hỏi hai ông cháu Tây Viễn. Thôn này chẳng có bao gia đình, ai đi đâu xa bọn họ đều biết cả, hơn nữa lại còn rời đi lâu như vậy, thì sao có khả năng che dấu được tất cả mọi người. Bất quá, bên Tây gia cũng không nói thật mọi chuyện với người trong thôn, mà chỉ bảo là hai ông cháu bọn họ phải đi thăm người bà con xa, thuận tiện lên thị trấn Ngạn Tuy mua sắm ít đồ. Tây Viễn biết có người trong thôn cả đời còn chẳng có cơ hội được đặt chân tới thị trấn Ngạn Tuy, huống chi là phủ thành, cho nên y không muốn để người khác biết được chuyện này, lại tạo cơ hội cho người ta nói này nói nọ, đưa tới vài nghị luận không cần thiết. Trước khi đi, người một nhà bọn họ đã ngồi tụm lại nói chuyện, bàn rất kỹ việc này.

"Về rồi, mấy người có rảnh thì qua nhà ta ngồi một chút." Gia gia cười đáp lời.

"Ai, được." Bởi tốc độ xe ngựa khá nhanh, nên chỉ một lúc sau đã bỏ xa mấy thôn dân nó. Cũng may hiện tại đang là giữa trưa, Tây gia lại nằm ngay đầu thôn, nên việc bọn họ trở về cũng không thu hút được bao nhiêu người.

Đến trước cửa viện, nãi nãi và nương, còn có cả Nhị thúc và hai tiểu tử nhà ông đã đứng chờ sẵn.

"Ta tính cấm có sai mà." Nãi nãi bắt đầu dùng tay áo lau khóe mắt.

"Nãi, ta đã trở về." Tây Viễn vừa nhảy xuống xe ngựa, liền chạy tới ôm cổ nãi nãi.

"Ai u! Cuối cùng đại tôn nhi của ta cũng trở về rồi, đi bằng bẵng mất bao mấy ngày trời đem ta nhớ muốn chết!" Nãi nãi ôm chặt Tây Viễn không buông tay.

"Ngươi không biết chứ! Nãi nãi ngươi nhớ ngươi tới mức tối ngủ không ngon, ngày làm việc sai lung tung lộn xộn. Lúc cho gà ăn thì quên không thay nước bọn nó, bản thân còn tự hỏi sao đã cho ăn rồi, mà chúng nó vẫn còn liều mạng ở sau hàng rào kêu to như vậy!" Tây Minh Vũ đang đứng một bên, mở miệng trêu ghẹo lão thái thái.

"Đúng vậy, cuối cùng vẫn là ta nhớ ra, xong mới yên chuyện!" Con trai lớn nhà Tây Minh Vũ, tên Tây Dương lên tiếng chứng minh lời cha mình nói là thật. Nhà Tây Minh Vũ có tổng hai nhi tử, đứa lớn gọi là Tây Dương, đứa nhỏ gọi là Tây Dũng. Cả hai lớn lên đều rất khỏe mạnh kháu khỉnh, lại hay thích quấn lấy Tây Viễn khiến y yêu thương bọn nó vô cùng. Tây Dương lúc này tuy miệng nói chuyện, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía xe ngựa, cũng bởi thấy Tây Vi và Vệ Thành được ngồi trong đó, nên trên mặt nó hiện lên chút hâm mộ, đứa nhỏ Tây Dũng kia cũng cùng một dạng với ca ca nhà mình.

"Thật vậy sao nãi nãi?" Tây Viễn một bên cười khúc khích, một bên thuận tay ôm Tây Dương và Tây Dũng lên xe ngựa. Người một nhà bọn họ cũng tiến lại gần, giúp y mang đồ xuống. Bốn đứa nhỏ kia hiếm lạ xe ngựa thì cứ để mặc bọn nó ngồi bên trên chơi, Tây Viễn cũng không gọi bọn nó đi xách đồ cho mình, mãi đến khi dọn hết tất cả vật phẩm mang về rồi, mới đem ôm mấy mao đầu tiểu tử đang lưu luyến kia xuống xe.

"Tiểu Triệu, ngươi mau vào nhà ăn chút gì đó rồi hẵn đi!" Gia gia mời Triệu thúc vào ăn cơm cùng với gia đình, xong hắn từ chối, chỉ nói cho người nhà Tây Viễn biết cách liên hệ với mình. Hắn thường hay đỗ xe ở thành Tây thị trấn Tuy Ngạn, lần sau có việc chỉ cần tới đó tìm hắn sẽ gặp được ngay. Dù sao bọn họ cũng đã đi chung với nhau tận hai ba ngày, không nhiều thì ít cũng sẽ sinh ra chút tình cảm thân thiết, cho nên mới nói nông dân trong thôn đều giản dị vậy đó, chỉ cần thuận mắt lẫn nhau liền lập tức hồ hởi được ngay.

"Để lần sau nhé thúc thúc, ta bây giờ còn có việc gấp phải trở về nhà. Dù sao cũng ra ngoài gần chục hôm rồi, chỉ sợ không về sẽ khiến tức phụ lo lắng." Triệu thúc một bên uống vội hớp nước nãi nãi bưng ra cho, một bên trả lời gia gia như vậy.

"Vậy thì mau để tiểu Triệu về thôi, không lại khiến người trong nhà hắn phải lo lắng." Nãi nãi vừa nói, vừa vào nhà trong lấy hai chiếc bánh bột ngô ra, nhét vào tay Triệu thúc để hắn làm đồ ăn vặt trên đường, "Cầm lấy, giữa trưa nếu có đói thì nhớ phải lấy ra ăn, bên trong còn có nhân cải trắng mới làm đó."

"Ai, hảo." Triệu thúc thấy cả nhà Tây Viễn đều là người thành thật, liền không tiện từ chối nữa.

Nhận đủ tiền công xong, Triệu thúc vội vàng đánh xe ngựa ly khai Tây gia. Tây Viễn cùng người một nhà xoay người chậm rãi vào bên trong ngồi, bên kia Tây Minh Vũ cũng đã lùa hết gia cầm về tới nơi.

Ngoài viện, có tiếng gà vịt ngan ngỗng kêu tới kêu lui, Tiểu Đậu cùng Tiểu Hổ thì chạy lung tung trông nom bọn nó, phe phẩy chiếc đuôi không ngừng. Lúc này, nãi nãi đã sớm đem thức ăn đặt lên bàn, một bên chăm chú nhìn Tây Viễn và gia gia ăn cơm trưa, một bên dỏng tai lắng nghe họ kể những chuyện đã trải qua ở phủ thành. Bốn tiểu tử kia cũng thực im lặng, chỉ ngoan ngoãn ngồi yên trên kháng chén thức ăn ca ca cầm từ phủ thành về. Tay trái bốc tiểu ngư, tay phải bốc điểm tâm, hai loại thức ăn vốn không thể kết hợp với nhau cũng bị bọn nó ăn tới hứng thú nồng đậm.

"Cha, vẫn là nhà mình tốt nhất. Ta ngồi chỗ này có thể cùng nói chuyện phiếm với mọi người, có thể nghe được tiếng gà vịt ngan ngỗng kêu trong sân, cảm thấy những ngày tiếp theo sẽ đặc biệt có hi vọng." Lão gia tử ngồi ngay ngoài viện tán gẫu với Tây Minh Vũ. Tây Viễn cả đêm hôm qua không ngủ đủ, nên hiện tại đã sớm về phòng ngủ bù rồi. Chỉ còn lại mỗi lão gia tử vì đã bỏ lỡ giấc trưa, lại sợ ngủ ngày ban đêm sẽ thức trắng, là còn ngồi đó nói chuyện với bọn họ.

"Nhà mình được như này cũng là nhờ tiểu Viễn cả. Đại ca người trước giờ thế nào, chẳng lẽ ngươi còn không biết." Ngừng một chút gia gia lại nói: "Ngươi trước mắt cứ tạm thời theo anh vợ đi bán đậu hũ đi. Ta nghe Tiểu Viễn tính toán, nếu năm nay kiếm được đủ tiền thì sẽ cho xây dựng phòng ốc mới, tiện thể giúp các ngươi một phen, tới lúc đó hẵn bàn đến chuyện chuyển về." Lão gia tử chẳng lẽ còn không rõ tâm tư của Nhị nhi tử nhà mình sao? Tuy ngoài miệng không nói hẳn ra, nhưng trong lòng sao có thể nguyện ý để con trai mình sống ở nhà vợ suốt được.

"Thật sao cha? Tiểu Viễn có nói vậy ạ?" Tây Minh Vũ hưng phấn xác nhận lại một lần.

"Tuy tiểu Viễn không nói tỉ mỉ, nhưng ta đã cố ý nhắc tới chuyện này trước mặt y. Ý tiểu Viễn là năm nay y chỉ có thể chiếu cố được sự tình bên này, bên ngươi thì không có thời gian. Các ngươi hãy cố gắng chờ đợi trong vòng một năm. Tới thời điểm thích hợp năm sau, y sẽ ra tay giúp đỡ. Cha chỉ có thể nói trước với ngươi như vậy, ngươi nghe xong nhất định không được mang đi kể với ai. Đừng có gây thêm chuyện gì cho Tiểu Viễn." Lão gia tử dặn dò.

"Ta biết rồi. Nghe được những lời này của cha, lòng ta liền kiên định hơn hẳn. À phải rồi cha, ngươi bảo mấy cách của tiểu Viễn liệu có kiếm được nhiều tiền không?" Trong lòng Tây Minh Vũ vẫn có chút nghi vấn với sự tình này.

"Sao lại không được, Tiểu Viễn trước khi làm gì đều tính toán rất kỹ càng. Nó cũng không phải loại người hay nóng vội, vô tài vô đức." Lão gia tử cầm cốc nước lên uống một ngụm, phải bôn ba bên ngoài mấy ngày liền thức khiến ông có chút mệt mỏi.

"Tại ngươi không biết Tiểu Viễn nhà ta đấy thôi, một hài tử nho nhỏ như vậy, mà đặt chân đến phủ thành lại không có một điểm sợ hãi, thấy ai cũng dám thẳng thắn nói chuyện, mua bán trả giá chẳng hề thua kém thương nhân lâu năm, một chút mệt cũng không chịu ăn vào người, về sau còn chỉ ra được hàng kém hàng tốt." Gia gia ngẫm lại những biểu hiện của Tây Viễn ở phủ thành, liền mở miệng tán thưởng một phen.

"Đứa nhỏ này, thật đúng là... cha nói thử coi sao cha nương nó không được như vậy, mà tiểu Viễn lại giỏi đến thế!" Nghe lão gia tử nói vậy, Tây Minh Vũ cũng tràn đầy ngạc nhiên.

"Đừng chỉ nói mỗi đại ca ngươi, mà có mang ba người các ngươi gộp lại cũng không bằng được tiểu Viễn đâu." Gia gia lại bắt đầu giống lão bà nhà mình, cứ hễ mở miệng được ba câu là trong đó phải có hai câu khen ngợi đại tôn tử nhà mình.

"Vâng, vâng, đại tôn tử của cha chính là trứng phượng hoàng, chỗ nào cũng đều tốt cả, bọn ta sao có thể so sánh nổi với y." Tây Minh Vũ cười nói.

"Ngươi dám không tin à, ngươi cứ chờ đó mà xem." Lão gia tử nghe con mình nói vậy liền chọc lại một câu, cầm điếu gõ gõ vào cánh cửa bên cạnh.

Trong viện, nãi nãi cùng cha nương Tây Viễn đang ngồi cho gia cầm ăn. Vốn vịt và ngỗng phải chờ tới chạng vạng tối mọi ngày mới lùa về, cũng không phải tốn công chuẩn bị thức ăn cho bọn nó. Nhưng hôm nay Tây Minh Văn thật sự không chờ nổi, lùa bọn nó về từ trưa, nên người trong nhà mới phải chuẩn bị chút ngũ cốc để chúng ăn bữa tối.

Bốn tiểu tử Tây Vi lúc này đang ngồi cạnh cửa sổ nghịch bùn đất. Tây Viễn vừa trở lại, bọn nó liền không muốn phải rời xa ca ca nhà mình. Tuy nhiên, vì quá mệt mỏi nên ca ca đã đi ngủ mất, khiến bọn nó chỉ có thể yên lặng ngồi chơi trong sân, chờ đến khi ca ca tỉnh ngủ mới được vào nhà.

Cứ chờ như vậy tới tận khi mặt trời đã khuất núi, nãi nãi đã làm xong cơm chiều, rốt cục Tây Viễn mới chịu tỉnh lại. Trong khoảng thời gian đó, bốn tiểu tử kia vẫn thỉnh thoảng ngó ra ngó vào, xem thử Tây Viễn đã tỉnh dậy chưa, nhưng y thực sự ngủ rất trầm, một chút đều không phát giác. Đợi đến khi Tây Viễn tỉnh lại, liền thấy ngay bốn cái đầu nhỏ đang ghé vào kháng thượng của mình, bất quá chúng nó thực hiểu chuyện, biết ca ca mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi, đều im lặng không nói gì.

Tây Viễn vừa thấy bộ dáng nhóm tiểu tử kia, trong lòng liền mềm nhũn. Y cũng không lười biếng, lập tức vào bếp trổ tài năng lực của mình, vung tay nấu ngay bốn món: miến xào hải sản, cá khô chưng, canh rong biển kéo sợi và nấm xào mộc nhĩ. Nấm này là do Tây Minh Vũ hôm qua lên rừng hái được về. Bên trong đĩa nấm xào còn cho thêm một ít thì là Tây Viễn mua được từ phủ thành về. Nhóm người lớn thì khỏi phải nói, chỉ riêng bốn tiểu tử kia đã ăn tới mức không ngẩng đầu dậy nổi, ca ca trở về thực tốt quá, mấy ngày này bọn nó chỉ được ăn vặt chút khoai lang nướng và ngô rang do Tây Minh Văn làm, quả thực không thể nào so sánh nổi với Tây Viễn.

Bởi vậy, ngày hôm sau biết tin Tây Minh Vũ muốn quay về nhà, hai tên củ cải đầu đỏ nhà ông liền một mực ôm chặt cửa viện, có nói thế nào cũng không chịu buông tay. Nhà Tây Viễn ca ca tốt như vậy, bọn nó không muốn quay về bên ngoại đâu.

Cuối cùng vẫn là Tây Viễn lên tiếng, chấp nhận cho hai tiểu tử kia ở lại, bất quá y phải nói rõ trước, buổi tối sẽ để chúng nó ngủ cùng đại bá nương ở phòng phía Tây, không thể ngủ chung với bọn Tây Vi bên này. Hai tiểu tử kia thấy có thể lưu lại, liền vội vàng đáp ứng, cao hứng tới mức nhảy cẫng cả lên. Tây Minh Vũ thấy vậy chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu, một mình về nhà. Ông đã qua đây lâu lắm rồi, không thể không trở về bên đó, nếu có thể trụ đủ thì ông cũng muốn được ở lại đây a!