EDIT + BETA: Jeong
Sau khi mơ thấy giấc mộng đêm đó, đáy lòng Ôn Thần Húc luôn có chút không thể yên được, liên tiếp mấy ngày trên mặt cậu chưa có một nụ cười nào.
Một ngày nọ khi họ chạy đến chỗ thành trấn thì trời đã sập tối, vừa lúc cửa thành trước mắt họ đã đóng lại.
Nhậm Giai Lâm xuống xe nói chuyện với thủ vệ giữ thành, nhưng thủ vệ đó lại không kiên nhẫn, sau đó có một người hình như là đầu lĩnh nói với bọn họ muốn mở cửa thì phải đưa tiền.
Cũng chính vì lần này, Ôn Thần Húc ngày thường tính tình rất tốt bị chọc cho bốc hóa, xốc màn xe ngựa lên nhìn lên thành mắng vài câu, sau đó móc kim bài từ trong ngực ra.
Nơi này mặc dù có chút xa kinh thành, nhưng tuyệt đối không thể xưng là trời cao xa hoàng đế, chờ người đầu lĩnh kia thấy rõ đồ vật trong tay cậu xong, thiếu chút nữa đã từ trên thành ngã xuống.
– Mau….. Mau mở cửa thành!
Vốn dĩ nhìn thấy hai chiếc xe ngựa này tuy to nhưng người lại không nhiều, chỉ cho là người có tiền thôi, nên thủ vệ đầu lĩnh mới vừa nhìn thấy bọn họ chạy vội đến đây, còn cố ý đóng cửa thành trước.
Nhưng mà cuối cùng, mắt thấy tiền còn chưa gõ xuống thì đã dây đến đầu người rồi, đầu lĩnh thủ vệ dưới loại thời tiết này mà trán đã toát đầy mồ hôi, chạy nhanh qua một bên rồi đi xuống kêu thủ hạ mở cửa thành.
Bởi vì trong lòng có áp lực lo lắng cho Sở Thịnh Thần, nhất thời bị chọc giận mới không khách khí mà la với bọn người kia vài câu, lúc này bình tĩnh lại, Ôn Thần Húc không khỏi nhìn Từ Kinh Thương và Bàng Trí ở bên cạnh, thấy biểu tình bọn họ như thường mới nhẹ nhàng thở ra.
Bất quá, này xác thực là Ôn Thần Húc nghĩ nhiều rồi, với Bàng Trí và Từ Kinh Thương mà nói, cậu cũng vì bị gãy chân chịu đả kích nên tính tình mới ôn hòa hơn không ít như vậy, tính tình vừa mới khởi lên của cậu căn bản không tính là gì.
– Cữu cữu.
Gọi một tiếng, đưa kim bài trong tay cho y, Ôn Thần Húc rụt đầu về lại buông màn xe.
Từ Kinh Thương cầm kim bài lật qua lật lại xem, nhất thời không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cửa thành một hồi đã mở ra, mười mấy người nhanh chóng chạy ra, đầu lĩnh kia càng đi tới càng cúi đầu cuối cùng đi đến bên xe ngựa, thái độ cung kính đang muốn há mồm.
Nhìn vẻ mặt của hắn Từ Kinh Thương liền biết hắn muốn nói gì, lúc này không có tâm tình để nghe loại người này nhiều lời, trực tiếp giơ kim bài đến trước mặt hắn.
Cẩn thận nhìn nhìn, tuy rằng trước kia cũng chưa thấy qua nhưng nhãn lực vẫn có, không nói đến việc chẳng có ai dám tùy ý đi chế tạo kim bài giả, thì khối trước mặt này nhìn thế nào cũng không giống đồ giả.
Một tia bí ẩn trong lòng biến mất, trên mặt đầu lĩnh càng thêm cung kính.
– Các vị đại nhân mời vào bên trong mời vào bên trong!
Tuy rằng xe ngựa trực tiếp từ bên người đi vào, không ai để ý đến hắn, nhưng đầu lĩnh ngược lại nhẹ nhàng thở ra.
Tới đây một tháng, nhưng khi trở về kinh thành chỉ mất mười ngày.
Sau khi đến kinh thành đã là hoàng hôn, tuy rằng Ôn Thần Húc càng muốn trực tiếp vào cung, nhưng Từ Kinh Thương lại lấy lý do cái gì cũng chưa rõ trực tiếp cho xe ngựa hồi phủ.
Sau khi hồi phủ sắp xếp ổn thỏa xong, Từ Kinh Thương đưa Bàng Trí trở về, thuận tiện ra ngoài tìm hiểu rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Mà sau khi bọn họ rời đi, Ôn Thần Húc trở lại phòng nhưng trực tiếp mở mật đạo vào cung ra.
Nhìn thấy cậu đột nhiên xuất hiện, cung nhân trong Tử Thần cung không có đại kinh tiểu quái, chỉ là nhanh chóng đi báo cho Phúc An.
Nghe Phúc An nói Ôn Thần Húc đang ở tẩm cung, Sở Thịnh Thần đang ở tiểu thư phòng xử lý sự vụ nghe vậy đầu tiên là kinh ngạc ngay sau đó là lòng tràn đầy vui mừng.
Tuy đã phái không ít người đến bên người cậu, nhưng những người đó là tới bảo hộ không phải giám thị, cho nên Sở Thịnh Thần thật đúng là không biết cậu thế mà đã hồi kinh.
Ném tấu chương trong tay xuống, Sở Thịnh Thần nhanh chóng đi về phía tẩm điện.
Phúc An bị hắn bỏ lại đằng sau liều mạng mà đuổi kịp, nghĩ Hoàng thượng hiện tại tâm tình rất tốt tuyệt đối sẽ không truy cứu, nghĩ vậy hắn liền không miễn cưỡng bản thân nữa, mà dừng lại thở hổn hển.
Sở Thịnh Thần đi vào tẩm điện nhìn xung quanh, chờ nhìn thấy người kia đang ở bên cạnh giường, liền ba bước thành hai đi qua.
– Huyên Nghiêu!
Nhìn thấy hắn Ôn Thần Húc gọi một tiếng, không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, chờ hắn đi đến trước mặt mình, liền giơ tay sờ soạng trên người hắn.
Trong lòng đang nhớ nhung nhưng thiếu niên đột nhiên trở về, còn đưa một cánh tay ra sờ loạn trên người mình, Sở Thịnh Thần nhanh chóng ôm cậu vào ngực, nắm lấy bàn tay đang muốn đốt lửa lại.
Ôn Thần Húc lại không thèm để ý đến điều đó, có chút sốt ruột ngẩng đầu hỏi:
– Anh bị thương chỗ nào? Bây giờ sao rồi?
Bị thương?
Đầu tiên là có chút nghi hoặc, chờ nhớ tới bản thân cho người đem tin tức thả ra, Sở Thịnh Thần còn có cái gì không rõ nữa.
Cúi đầu hôn hôn thiếu niên đang giương hai tròng mắt tràn ngập lo lắng nhìn mình, ngữ khí Sở Thịnh Thần mềm nhẹ giải thích với cậu.
Thật ra dư nghiệt tiền triều hành thích là chuyện có thật, nhưng hắn không có bị thương, cố ý thả ra tin tức như vậy chỉ là muốn đem bọn người dư nghiệt, Đoan Vương và mấy người không an phận trong triều đình dẫn ra sau đó một lưới tóm gọn hết.
Từ rất lâu Sở Thịnh Thần sớm đã bắt đầu bố trí, lần gặp ngoài ý muốn với Ôn Thần Húc ở ngoài thành chính là do bọn người dư nghiệt tiền triều làm.
Lần này đồng ý cho Ôn Thần Húc ra kinh thành, cũng là do Sở Thịnh Thần cảm thấy đã có thể thu lưới.
Vốn nghĩ chờ cậu chờ về, thì chuyện đều đã trần ai lạc định.
Nghe hắn nói không có bị thương, Ôn Thần Húc liền yên tâm, duỗi tay ôm hông hắn nói:
– Vậy bây giờ chuyện đã giải quyết rồi sao? Anh có thể gặp nguy hiểm nữa không?
– Người nên bắt đã bắt, kế tiếp tự nhiên sẽ có người phía dưới xử lý.
Sở Thịnh Thần nói xong, không khỏi nói tiếp:
– Rời đi xa như vậy, em sao có thể nghe được tin tức?
Lấy thân phận của hắn mà hỏi thiếu niên câu này thì có chút kì quái nhưng không phải là do Sở Thịnh Thần nghĩ nhiều.
Ôn Thần Húc đem chuyện nghe hắn bị thế nào ở quán trà nói một lần, ngẩng đầu nhìn hắn nói:
– Em buổi tối ngày đó còn mơ thấy một giấc mơ, liền sợ……
Nghe âm thanh của cậu mang theo chút ủy khuất, Sở Thịnh Thần xoa xoa đầu cậu dỗ nói:
– Đều là ta sai.
Ở trong lồng ngực hắn cọ cọ, Ôn Thần Húc ngẩng đầu nói:
– Rõ ràng là do đám người muốn mưu phản đó sai.
Nghe cậu bảo vệ mình, Sở Thịnh Thần cười hôn hôn cậu, ngay sau đó hôn lên môi cậu.
Duỗi tay ôm lấy cổ hắn, Ôn Thần Húc ngửa đầu đáp lại.
Nụ hôn kết thúc, Sở Thịnh Thần vuốt ve người đang dựa vào trong ngựa mình, dò hỏi:
– Đã dùng cơm chưa?
Ôn Thần Húc ở trong lồng ngực hắn gật gật đầu, ngay sau đó bụng lại không phối hợp mà phát ra một chuỗi tiếng vang.
Mặt nháy mắt liền đỏ lên, Ôn Thần Húc ôm bụng nhìn hắn nói:
– Em thực sự đã ăn rồi, chỉ là ăn không nhiều lắm.
Không cần nghĩ cũng biết nguyên nhân cậu ăn không nhiều, trong lòng Sở Thịnh Thần hơi ấm, duỗi tay sờ sờ mặt cậu, phân phó người đi chuẩn bị bữa tối.
Ôn Thần Húc lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn hắn nói:
– Anh còn chưa ăn sao?
– Chưa.
Sở Thịnh Thần hôn hôn cậu, ngậm lấy môi cậu rồi nói:
– Bồi ta dùng một ít?
Dọc đường về đều không ăn được gì, lúc này thả lỏng, Ôn Thần Húc thật đúng là rất đói bụng, vì thế gật gật đầu.
Phúc An tự mình đi phân phó, rất nhanh liền có người xách hai hộp đồ ăn lớn lại đây.
Giúp cậu rửa tay, Sở Thịnh Thần ôm cậu ngồi vào trước bàn.
Đối với một bàn ăn đang tỏa mùi hương thơm ngào ngạt, trước gắp cho người bên cạnh vài đũa đồ ăn sau đó Ôn Thần Húc liền ăn từng ngụm từng ngụm.
Thấy cậu ăn đến ngon lành như vậy, Sở Thịnh Thần rất cao hứng lại có chút đau lòng, liên tiếp gắp đồ ăn cho cậu.
Nuốt thức ăn trong miệng xuống, Ôn Thần Húc ngẩng đầu nói:
– Huyên Nghiêu anh cũng ăn đi.
– Được.
Sở Thịnh Thần đồng ý, nhưng vẫn gắp cho cậu ăn trước.
Cao hứng mà ăn mấy đũa đồ ăn mà hắn gắp cho, Ôn Thần Húc thường thường nhìn hắn cười.
– Đúng rồi!
Động tác Ôn Thần Húc hơi dừng lại, nhìn hắn nói:
– Cữu cữu không biết đã trở lại hay chưa, anh kêu người nói với cữu cữu một tiếng đi.
Sở Thịnh Thần đồng ý xong, lại cùng cậu nói:
– Buổi tối ở lại trong cung.
Do dự một chút Ôn Thần Húc liền gật đầu:
– Được, vậy anh kêu người nói cho cữu cữu một tiếng.
Phân phó Phúc An xuống làm, Sở Thịnh Thần tiếp tục gắp đồ ăn cho cậu.
Chờ cậu ăn hết đồ ăn trong chén, Sở Thịnh Thần buông đũa bưng chén canh qua, dùng cái muỗng múc một muỗng canh đưa đến bên môi cậu.
– Tới uống chút canh đi.
Ôn Thần Húc thò lại uống hai ngụm, lại đẩy muỗng lại muốn hắn cũng uống.
Chia nhau uống một chén canh, tốc độ ăn của Ôn Thần Húc chậm lại, chú ý thấy hắn ăn không nhiều lắm, liền gắp đồ ăn lại cho hắn.
– Vịt này ăn ngon, anh nếm thử đi!
– Còn có cái ngó sen…..
– Rau xanh cũng phải ăn một chút……
Sở Thịnh Thần cười tiếp tục ăn đồ ăn cậu gắp tới, món gì cũng không cự tuyệt, ăn tất cả vào trong miệng.
Cơm đủ canh no, Sở Thịnh Thần một lần nữa ôm người vào trong ngực, bế cậu ngồi lên giường.
– Nói với ta chuyện bên ngoài.
Vuốt ve đầu cậu, Sở Thịnh Thần nói.
Biết hắn không có chuyện gì, cả người Ôn Thần Húc đều nhẹ nhàng, vừa mới ăn cơm no, bây giờ lười biếng mà dựa vào ngực hắn, kể chuyện cho hắn nghe.
Tuy rằng trên thư có ghi, nhưng có cậu kể lại càng tỉ mỉ hơn, nghe ngữ điệu của cậu mang theo sung sướng, Sở Thịnh Thần liền biết cậu lần này đi ra ngoài chơi thật vui vẻ.
Nghĩ đến hắn đang hào hứng chơi nhưng bởi vì lo lắng cho mình mà vội vàng gấp gáp chạy về, Sở Thịnh Thần nói:
– Chờ đến đầu xuân khí trời ấm áp, ta sẽ bồi người đi xuống Giang Nam chơi.
Ôn Thần Húc lắc lắc đầu, đất trời bên ngoài rộng lớn, phong cảnh cũng rất mỹ lệ, còn có thể gặp được nhiều người, nhiều chuyện, cậu thực sự rất thích, nhưng lần này sau khi rời khỏi hắn cậu mới phát hiện, dù bên ngoài có thế nào đi chăng nữa thì cậu vẫn thích ở bên cạnh hắn hơn.
– Không đi nữa, em vừa đi liền rất nhớ anh.
Rất cao hứng khi nghe cậu nói như vậy, nhưng Sở Thịnh Thần vẫn là nói:
– Chúng ta có thể viết thư.
– Không cần, ở bên cạnh anh em mới yên tâm.
Ôn Thần Húc nói xong, bỗng nhiên xúc động, ngẩng đầu nhìn hắn nói:
– Tâm an bình ở đâu ở đó chính là nhà, trừ phi anh ở cùng em, bằng không em không muốn xa nhà.
Bởi vì lời cậu nói, Sở Thịnh Thần nhìn cậu, khóe mắt và đuôi lông mày trong nháy mắt đều trở nên nhu hòa.
Bị hắn dùng ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, Ôn Thần Húc cảm thấy mặt mình có chút nóng, nhưng lại không muốn dời tầm mắt đi.
– Huyên Nghiêu…..
Nghe được cậu thấp giọng la, Sở Thịnh Thần đặt trán lên trán cậu cọ cọ.
– Vậy được rồi, về sau ta nhất định sẽ bồi em cùng nhau đi khắp Đại Khánh.
– Ừm.
Ôn Thần Húc thực thích cùng hắn thân mật như vậy, cậu ôm lấy cổ hắn cọ cọ lên mặt hắn.
– Đúng rồi!
Ôn Thần Húc đột nhiên ngồi dậy, mặt đầy tươi cười nhìn hắn nói:
– Em nói với anh…..
Thấy cậu đột nhiên cao hứng như vậy, Sở Thịnh Thần nhéo nhéo mặt cậu nói:
– Chuyện gì mà cao hứng như vậy?
– Em đã nói chuyện của chúng ta với cữu cữu, người không phản đối.
Hai mắt Ôn Thần Húc có chút sáng nhìn hắn, một bộ dáng chờ được khích lệ.
Sở Thịnh Thần sờ sờ đầu cậu.
– Vậy thật tốt.
– Về sau em có thể quang minh chính đại mà tiến cung gặp anh rồi.
Ôn Thần Húc nói.
Cậu chỉ tiến cung đến gặp mình, Sở Thịnh Thần nơi nào sẽ hài lòng, nhéo nhéo gáy cậu nói:
– Cữu cữu em đã biết, vậy về sau em liền ở trong cung đi.
Ôn Thần Húc vừa định nói chuyện, Sở Thịnh Thần lại nói:
– Ở trong cung ban ngày em có thể cùng cữu cữu ra ngoài cung chơi, chỉ là buổi tối thay đổi nơi để ngủ thôi.
Nghĩ nghĩ cảm thấy được được, Ôn Thần Húc liền gật đầu đáp ứng.
– Chúng ta đã quyết định rồi, bắt đầu từ hôm nay em liền tiếp tục ở trong cung.
Sở Thịnh Thần vừa lòng nói
Tiểu biệt thắng tân hôn, hai người dính bên nhau nghĩ đến cái gì liền nói cái đó, ý cười trên mặt vẫn luôn không biến mất.
Thẳng đến khi Phúc An nhắc nhở bọn họ, hai người mới phát hiện canh giờ đã không còn sớm.
– Đi tắm.
Sở Thịnh Thần nói, đột nhiên ôm cậu lên, nghe được tiếng cười và tiếng kinh hô của cậu, hắn cong môi ôm cậu vào trong phòng tắm.
Trong phòng tắm trước sau như một mà không giữ một cung nhân nào, chỉ nghe được tiếng nước vang lên ào ào không ngừng.
Chờ đến khi Sở Thịnh Thần đi ra, trong lồng ngực cậu có một thiếu niên bị thảm bọc kín đang híp nửa mắt, sắc đỏ lan từ hai má cho đến sau tai.
END CHAPTER 63
Đó H đó mọi người=)) ngay cả nước cũng chẳng cho húp=)))